Chương 8: Đồ đệ bảo bối nhà ta

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Sư phụ!.."

"Hoa nhỏ!" Vang lên một tiếng rồi tầm mắt của cô bị che đi. Tên cao to vừa rồi mới sát khí ngút trời hiện tại ôm chầm lấy cô muốn ngộp thở, điệu bộ hoa bay đầy trời, như thể mọc thêm hai cái tai cún, phía sau lắc lắc cái đuôi nữa vậy.

"Chờ.. Chờ chút đã.. sư phụ.. con sắp không thở được nữa rồi.." Cô kêu khóc đáng thương muốn chết người nào đó mới chịu lọt tai buông cô ra.

"Ây.. xin lỗi nha Hoa nhỏ! Ta hơi phấn khích chút! Hì hì.."

"Sư phụ! Người.."

"Hai chúng mày là một bọn với nhau hả, ông đây không có thời gian xem cảnh hàn huyên. Thằng oắt kia! Tụi tao chấm cô em này rồi, muốn sống thì cút sớm."

Thằng.. thằng oắt.. cô nhìn tên sư phụ ngốc của mình rồi lại nhìn mấy tên lưu manh loắt choắt đằng sau mà không khỏi cảm thán trình độ nhìn người của chúng..

"Em gái.. mau qua đây.. chỉ cần em phục vụ tụi anh tốt anh sẽ tha cho con ả.. Á.." Tiếng xương thịt vỡ vụn vang lên bất ngờ, đến khi hắn kịp nhận ra thì bàn tay định chạm vào cô đã không còn định hình được.

"Đến đồ đệ bảo bối nhà ta mà cũng muốn đụng.."

Sư phụ cao to bước chầm chậm về phía hắn, nhiệt độ xung quanh giảm mạnh, hiện tại đứng trước hắn dường như không còn là con người.. "Còn cái miệng này nữa.. Chả phải tao đã nói là giữ cho nó.. sạch sẽ chút sao!"

Ánh mắt đáng sợ như một con mãnh thú kia đang không ngừng cắn xé tâm trí hắn, đến khi hắn nhận ra bản thân đã chọc sai người thì cũng đã quá muộn.

"Đừng qua đây.. đừng qua đây.. cứu tao.. tụi mày mau.."

Không để hắn kịp kêu cứu, những cú đấm liên tiếp giáng xuống khiến mặt hắn máu thịt lẫn lộn..

"Sư phụ! Được rồi, được rồi.. Xảy ra án mạng giờ!" Trước khi mọi việc đi quá xa cô phải lên can trước, lão sư phụ ngốc này của cô một khi đã điên lên thì đến cô cũng không có ngăn nổi..

Nghe thấy tiếng cô, lúc này anh ta mới chịu dừng tay, vứt tên lưu manh kia xuống như vứt một bao rác.

"Hoa nhỏ.. con đang bảo vệ hắn sao.. hắn vừa mới có ý xấu với con đó.."

"Con không có bảo vệ hắn, con là đang giúp sư phụ.. Ở đây không phải nước ngoài, luật pháp nghiêm ngặt, chúng ta không nên tự rước phiền toái. Hơn nữa, hắn có thể động đến con sao!"

Nghĩ nghĩ một lúc, cuối cùng sư phụ ngốc cũng được thông não, gật đầu một cái. "Cũng đúng, phải xem con là học trò của ai chứ."

"Cô!" Hạ Liên đưa tầm mắt về phía cô gái đang run lẩy bẩy kia. "Chắc cô cũng biết nên làm gì chứ. Nếu biết rồi thì mau về nhà sớm đi, đừng có lang thang trên đường một mình buổi tối như vậy."

"Được.. được"

Xong xuôi cô bỏ lại mấy tên côn đồ lê lết đằng sau, kéo sư phụ một đường đi thẳng.

"Sư phụ! Sao đột nhiên người lại về nước!" Cô kéo hắn vào một quán ăn lề đường.

"Còn không phải nhớ con sao, nửa năm rồi chưa được gặp, ta sắp nhớ muốn chết rồi." Hình tượng hiện tại với cái tên ác quỷ vừa rồi nhiều khi cô không tin là cùng một người luôn. May mà sư phụ nhà cô giá trị nhan sắc cao, cô mới tạm nuốt được cái điệu bộ cún con này..

"Dạo này con thế nào rồi, còn để mấy kẻ đê tiện kia ức hiếp nữa không đó. Ta nói cho biết nha, ta dạy võ cho con không phải để con chịu đựng người khác chèn ép đâu!"

Nghe những lời này khiến lòng cô như có dòng nước ấm chảy qua, người quan tâm cô không nhiều, có được một sư phụ tốt như Long Vĩ Trạch là phúc phận của cô. Ổn định lại tâm trạng, cô cao giọng nịnh bợ vị đại tổ tông này chút. "Còn biết rồi, biết rồi mà.. từ bây giờ không ai có thể bắt nạt được con nữa! Phải xem xem Hạ Liên này là học trò bảo bối nhà ai, đúng không sư phụ!"

"Đúng đúng.. học trò của Long Vĩ Trạch này đâu thể như mấy cô gái bình thường." Mũi hắn hếch cao, điệu bộ vô cùng đắc ý.

"Sư phụ! Lâu ngày gặp lại, hôm nay con mời người một bữa thật hoành tráng luôn, người muốn ăn bao nhiêu đồ nướng Hạ Liên này bao tất." Cô vô cùng hào phóng, dáng vẻ rất là người có tiền.

"Ý, Hoa nhỏ, không phải con nghèo kiết xác sao, hôm nay đột nhiên vung tay mạnh như vậy.. Hay là.. Hoa nhỏ! Ta dạy võ cho con không phải để con làm mấy chuyện phạm pháp đâu đó nha, có làm cũng phải rủ ta làm cùng chứ, con không thể một mình hưởng lợi được, chúng ta không phải có phúc cùng hưởng, có họa.. ưm.. ưm.." đại sư phụ nào đó đang bay đi một chân trời cách xa quán thịt nướng cả ngàn năm ánh sáng rồi. Cô phải vội chặn miệng bằng hai cái xiên nướng.

"Sư phụ, người nói vậy không sợ con tổn thương sao. Hôm nay con có công việc mới, đãi ngộ siêu tốt luôn. Người có thể ăn xiên nướng thoải mái." Cô vô cùng tự hào kể lể với tên đại ngốc nào đó.

"Ây.. ngốc như con mà gặp chuyện tốt vậy sao.. có khi nào bị lừa rồi không." Vị sư phụ tốt kia vô cùng khinh thường mà tạt cho cô một thau nước lạnh.

Vài tia sấm nổ uỳnh uỳnh trên đầu cô. "Sư phụ tốt của con, có phải người muốn nhịn đói tối nay không hả!"

"Ây.. ông chủ, thêm năm phần xiên nướng cỡ đại, topping đầy đủ, kèm thêm hai chai bia!" Sư phụ vô cùng thức thời nhanh tay gọi món. Bông hoa nhỏ ngồi đối diện đầu đầy vạch đen.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro