Chương 1: Lần đầu gặp mặt, em trai tương lai của anh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1
Tôi, một người có ngoại hình bình thường, cuộc sống gắn liền với sự u uất bị mọi người nhìn bằng những ánh mắt khó chịu phải liên tục chịu đựng, nhẫn nhịn để rồi từ một người vô tư hồn nhiên, tôi trở nên trầm tính ít nói và dần khó gần hơn và chỉ muốn sống trong thế giới của riêng mình.Ngay lúc tôi cảm thấy dường như mọi thứ sẽ chẳng có gì thay đổi hay sẽ có điều tốt đẹp nào đó giành cho tôi nữa thì tôi tình cờ có một khả năng đặc biệt đó là khi chìm vào giấc ngủ thì tôi có thể đến một thế giới song song, cảnh vật nơi đó xoa hoa lộng lẫy, có những tòa nhà cao tầng cùng những đồ vật hiện đại.Ấy vậy mà giữa cái nơi tưởng chừng như xa hoa lộng lẫy ấy tôi bỗng bắt gặp một đứa trẻ mặc đồ rách rưới , đói khát đang cầu mong sự thương xót từ những người qua đường. Tưởng chừng như sẽ được mọi người quan tâm giúp đỡ nhưng tôi lại bất ngờ xen lẫn hốt hoảng mà nhận ra rằng họ chỉ dùng ánh mắt khinh bỉ và xem thường đứa trẻ đó mặc nó sống chết.Tôi khó chịu xen lẫn chút không hiểu tại sao tôi lại nhìn thấy hoàn cảnh của mình trên người đứa trẻ ấy chứ, thậm chí đứa trẻ còn đáng thương hơn tôi rất là nhiều.
Bỗng tôi có một suy nghĩ táo bạo:" mình đến đây bằng giấc mơ vậy nếu mình trở về và cầm hiện vật trên tay liệu nó có dịch chuyển đến đây cùng mình không".
Nói là làm tôi nhắm mắt lại đến khi tôi mở mắt ra lần nữa thì giờ đang là 12h đêm. Tôi vội lục cặp vở của mình có được vài ngàn lẻ nắm chặt trong tay tôi cố gắng nhắm mắt để chìm vào giấc ngủ và cầu mong mình sẽ quay lại đó để giúp đỡ đứa trẻ kia. Và đúng như tôi nghĩ tôi đã quay lại thế giới đó ,tôi quay lại và trên tay tôi cầm một ít tiền, điều ngạc nhiên là chúng lại chuyển đổi thành những tờ tiền kỳ lạ mà không phải là tiền mà thế giới tôi sử dụng nhưng điều đó cũng chả quan trọng cho lắm, tôi vội vàng tìm kiếm đứa trẻ và rồi tôi thấy em ấy nằm ngất bên vệ đường.
Tôi thấy thế liền vội vàng chạy đến bế em lên hỏi: em à! Em có sao không vậy.
Tôi cố lay đứa trẻ trong tay và rồi em ấy mở mắt giọng yếu ớt nói: Anh ơi, anh là ai vậy? em đói quá, khát quá.
Tôi vội nói: Anh là Tử Thiên,để anh đưa em đi ăn được không?
Đứa trẻ yếu ớt trong tay tôi bỗng bật khóc : anh thật sự sẽ đưa em đi ăn ạ? mấy ngày nay em thật sự rất đói nhưng không một ai giúp em cả.
Nói rồi đứa trẻ bỗng òa to hơn. Tôi vội nói : em đừng sợ. Anh đưa em đi ăn rồi ta từ từ nói.
Nói rồi tôi đưa đứa trẻ đi đến một quán mì gần đó gọi vài bát mì để đứa trẻ và tôi ăn vừa ăn tôi vừa hỏi: em tên gì? ba mẹ em đâu sao em lại một mình ?
Đứa trẻ nghe thấy câu hỏi của tôi liền trả lời: em tên là Khương Duệ Thần , ba mẹ em mất trong tai nạn chỉ còn mình em sống sót .
Vừa nói đứa trẻ vừa khóc , tôi thấy thế vội an ủi em : em đừng khóc có anh đây rồi, từ giờ anh sẽ chăm sóc cho em.
Đứa trẻ ngạc nhiên nhưng vẫn bình tĩnh hỏi: Anh sẽ chăm sóc cho em thật sao? Ngoài kia ai cũng xa lánh em chỉ có anh mới đối xử với em tốt như vậy.
Tôi bật cười nhìn đôi mắt tròn xoe nói: hay là như vầy từ nay anh sẽ làm anh trai em thay ba mẹ em chăm sóc em có được không?
Đứa trẻ liền vui mừng nói: thật sao ạ? Em sẽ làm em của anh sao vậy là từ nay em đã có người thân rồi.
Nhìn đứa trẻ vui mừng như thế lòng tôi cũng vui lây nhưng được một lúc tôi liền nói với em ấy: Anh không thể ở đây lâu được, mỗi ngày anh chỉ có thể ở bên em 12h thôi còn lại anh sẽ phải làm việc rất bận rộn, nên lúc anh không ở bên em thì em phải lo cho bản thân thật tốt nhé.
Đứa trẻ nghe thấy thế liền nói : Anh yên tâm, lúc anh không ở đây em sẽ lo cho bản thân thật tốt .
Nói rồi tôi dắt đứa trẻ đi thuê một căn nhà, trước đó tôi cũng ngạc nhiên vì số tiền trong tay tôi tuy không quá cao nhưng vẫn đủ thuê trong vài tháng và tôi cũng có hỏi thăm và đoán rằng tiền lì xì tết của mình sẽ đủ mua một căn hộ nho nhỏ trong cái thành phố này. Tôi thuê căn hộ 6 tháng cũng gần như là vừa tới tết để mua nhà cho đứa em tôi nhận nuôi này ở cùng, sao khi thuê xong tôi liền quay sang nhìn em rồi hỏi : em nay đã bao nhiêu tuổi rồi?
Duệ Thần đáp : em 12 tuổi chuẩn bị lên lớp 7.
Tôi ngạc nhiên : giờ đang học kỳ mà em vẫn ở đây sao?
Duệ Thần nghe thấy tôi hỏi liền đáp : em đang trong dịp nghỉ lễ nên gia đình em đi du lịch cũng như chuyển trường cho em sang thành phố này sống vì công việc của ba mẹ em.
Tôi nghe vậy liền hiểu ra : vậy giấy tờ chuyển trường em còn giữ chứ ? nếu còn anh sẽ giúp em đi học lại. Đứa trẻ nghe thấy lời tôi nói liền lấy trong người ra giấy tờ tuỳ thân cũng như những thứ cần thiết.
Tôi thấy thế liền nhận lấy rồi nói : vậy mai anh đưa em đi nhập học nhé.
Đứa trẻ nghe thấy thế liền lo lắng nói: được không ạ? Em không muốn làm gánh nặng của anh đâu .
Tôi cười xoa đầu đứa nhóc đáng thương : đã là anh trai thì phải chăm lo cho em mình thật tốt chứ.
Nói rồi tôi cũng bảo là phải đi làm nên em cứ ở lại đây mai anh em mình đi nhập học cũng như là sắm sửa mọi thứ cho em.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy