chap 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Suốt những tiết còn lại của ngày hôm nay cô không tài nào tập trung được vì hình ảnh đó không ngừng tua đi tua lại trong đầu cô.Chán nản cô xin được về sớm.Dắt xe ra chạy chưa được bao lâu thì chiếc xe lại chể máy làm cô chỉ biết than trời trách đất rằng hk biết là cô đã làm gì sai mà chỉ có một ngày mà hai ba chuyện xui xẻo xảy đến với cô như vậy.
Đẩy xe được một đoạn vẫn không thấy có tiệm sửa cô mệt nhoà gát chống xuống rồi ngồi bệt xuống đất mà thở.Cô chỉ biết cầU trời có ai đó thương tình giúp mình.Và đúng như ước muốn,đang ngồi thẫn thờ bên lệ đường thì có một gịong nói của ai đó vang lên
-Có cần anh giúp hk?
Giọng nói nghe quen quá,cứ ngỡ gặp được người quen sẽ được giúp đỡ ai ngờ khi ngước nhìn thì người đó lại là cậu.Muốn lắm cũng không thèm cậu giúp nên cô tl ngay
-Không cần
Nói xong cô đứng dậy đá chống xe đẩy đi tiếp dù rất mệt,cô thật sự không muốn thấy cậu vì thấy cậu cô lại nhớ tới chuyện khi sáng trên phòng GV, cô ghét cái con người xấu xa này quá đi à,sao cứ gặp quoài vậy. Cậu nhìn cô lắc đầu rồi chạy theo giữ xe cô lại
-Anh đẩy cho
-Không cần,tôi tự làm được
Cậu nhăn mặt nhìn cô
-Em nói chuyện kiểu gì vậy,anh là thầy em đó
-Thầy à,có ai là thầy mà hành xử như anh không Biết cô muốn nói gì cậu cười gian nói
-Anh đã làm gì nào?
-Anh đã.....
Nói tới đây bỗng cô im bật,cô Không thể noai ra chuyện trong phòng GV của cậu được, xấu hổ lắm thật sự không nên nhắc.
Nhưng cậu đâu dễ buông tha
-Anh đã sao nào?
Cô biết không thể nói lại cậu nên đành noai đại rồi đẩy xe đi
-Thôi mệt quá, tôi về đây
-Mệ thì đưa đây anh đẩy
Nói rồi cậu giành lấy xe định đẩy đi nhưng cô lại không cho,vì thế cả hai cứ dành nhau phần vì sức cậu mạnh phần vì cô mang cao gót nên đang danh nhau thì
Rắc
-Áaaaaa
Vội dựng chống xe xuống đồng thời hỏi trước khi quay lại
-Anh xin lỗi,em có sao không
-Không sao..á...
-Để anh xem thử
Nói rồi cậu ngồi xuống,khuỵ một gối rồi nâng nhẹ chân cô lên đó làm cô khá bất ngờ,và cũng khá ngại vì mọi người đang nhòm cả hai nên cô vội nói khẽ
-Anh buông chân tôi ra đi,anh làm gì vậy mọi người đang nhìn kìa
Không nói gì, hết sức nhẹ nhàng tránh làm cô đau cậu cửơi giày cô ra và xem xét thật kỉ,cô thấy thế càng ngại ngùng hơn
-Anh buông ra đi màk,kì quá
-EM CÓ IM KHÔNG(tg:cậu bực vì chân cô đang sưng lên cô hk lo lại để ya thiên hạ ấy mà)
Cậu chừng máqt nhìn cô quát làm cô giật cả mình,rồi im bật không thèm nhìn cậu nữa.Cậu thếy mình cũng có lỗi nên nhẹ nhàng đặt chân cô xuống và nói khẽ
-Anh xin lỗi,em bị bông gân rồi, lên xe đi anh đẩy tới chổ sửa xe rồi đi bệnh viện khám thử
-Không cần,tôi tự đi được
Nói rồi cô đứng lên định đi thì
-Á...
Cũng may cậu đứng kế bên nên đã nhanh chống đỡ lấy cô,và tình hình cô đang nằm trọn trong vòng tay của cậu.
-Đó đó,té thì sao hả?
-Kệ
-Đúng là ngang bướng mà
Không nói nữa cậu cuối xuống ẩm cô đặt lên xe,rồi nhìn cô đe doạ
-Ngồi yên cho anh đó,em làm mình té lần nữa đi rồi biết tay anh
Cô không nói gì thêm ngoan ngoãn ngồi im để cậu đẩy đi.Lâu lâu lại nhìn cậu mĩm cuồi,khôbg thì nhìn cậu rồi thả hồn theo bao suy nghỉ"anh ta là loại người gì vậy trời lúc thì lạnh lùng vô cảm,lúc thì dịu dàng ấm áp""thôi kệ anh ta đi quan tâm chi mệt,nhìn đã biết anh ta không đàn hoàng rồi tối ngáuy cứ nỏq nụ cừơi lừa tình đoa với con gái người ta mà"
Còn về phần cậu,cậu hk hiểu mình sao nữa rõ ràng chỉ muốn đùa chơi thôi sao phải cực công thế này.Nhưng sao rất lạ,cậu rất mệt nhưng sao trong lòng cảm thấy vui lắm"chẳng lẽ mình đã yêu cô nhóc này rồi sao" rồi mĩm cười xua tan đi cái suy nghỉ đó.
Sau khi sửa xe và chở cô đến bệnh viện để bác sĩ xem xét cái chân của cô.Xong khi bác sĩ xem xét và kê toa thuốc thì cả hai ra về,nhưng có vẻ chân cô còn khá đau khồngvtai nào đi được thấy thế cậu hỏi
-Có cần anh giúp không
-Không cần
Tiếp tục nhấc từng bước nặng nề,cậu thấy mà ngán ngẫm.Không nói nữa bước vài bước thật nhanh đến bên cô cuối xuống ẫm cô lên và bước đi hết sức thãn nhiên làm cô khá bất ngờ.Liên tiếp đánh vào vai cậu mà nói
-Buông tôi xuống, anh làm gì thế đây là bệnh viện đó
-Em cũng biết đây là bệnh viện sao?vậy em có biết trong bệnh viện phải giữ trật tự không
Cô im bật không giám nói thêm nữa vì cậu nói quá đúng mà.Cô ngoan ngoãn không đánh cậu nữa cậu thấy thế cũng mĩm cười đắt thắng nói
-Vậu phải ngoan không.Moaz
Nói dứt câu cậu gôn má cô một cái rõ kêu làm cô dựt mình ôm mặt nhìn cậu định mắng cậu
-Anh khù.....
-Bệnh viện đó
Cô chưa dứt câu cậu đã chen ngang nói làm cô chỉ biết im bặt,cậu lại mĩm cười đắt chí nhưng thôi không ghẹo cô nữa cậu ẩm cô đi thẳng ra lấy xe.
Sau khi đã đặt cô nàng yên vị trên xe cậu hỏi
-Mình đi ăn nhak!
-Không,tôi muốn về
Cậu vờ ôm bụng rồi làm mặt cún con
-Nhưng anh đói bụng rồi,đi ăn nhak!nhak nhak nhak Cô thật sự quá bất ngờ về cậu, chỉ mới gặp cậu hôm nay thôi mà cô đã phát hiện biết bao tính cách trong cậu rồi,lúc thì lạnh lùn,lúc thì dịu dàng bây giờ lại hết sức trẻ con.Cô thật sự không thể nào từ chối với vẻ mặt này của cậu được,nên chỉ biể gật đầu đồng ý thôi.
Sau khi đi ăn xong,cậu chở cô về tới tận nhà.Tình hình là cả hai đang đứng(tg:cậu đứng dưới đất cô thì đang ngồi trên xe) trước cổng một căn biệt thự khá rộng lớn.cậu khá bất ngờ vì cậu nghỉ gia đình cô chỉ giàu thôi chứ không nghỉ nó lại giàu đến vậy.Nhưng kệ quan tâm chi mệt cậu quay qua nhìn cô mĩm cười trêu
-Có cần anh ẩm vào tận nhà luôn không
-Không cần,anh về đi
-Ừ,vậy anh về nhak!
Nói xong cậu bước đi nhưng chỉ được hai bước thì
-Anh đi bộ à! Cậu quay lại nhìn cô cười
-Um
-Lấy xe tôi nek về!
-Thôi không cần đâu anh về nhak!
Nói rồi cậu bứơc đi để lại trong cô bao nhiêu suy nghĩ về cậu"anh ta không có xe hả trời""sao không đi taxi về"đang nghỉ thì trong nhà cô có hai người giúp việc ra,người thì đẩy xe giúp cô người thì kè cô vào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro