Chương 1: Lần đầu gặp cậu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày đầu tiên của năm học mới, lớp 12A2 của trường Gia Định chào đón một gương mặt mới: Khải Minh. Với vẻ ngoài bảnh bao và phong thái tự tin, anh nhanh chóng trở thành trung tâm của sự chú ý. Áo sơ mi trắng, quần tây chỉnh tề và mái tóc chải chuốt cẩn thận khiến anh nổi bật giữa những học sinh khác.

Ở một góc lớp, Bảo Đăng ngồi lặng lẽ, ánh mắt không rời khỏi Khải Minh. Là học sinh nghèo, cuộc sống của anh thường bị những ánh nhìn chế giễu từ bạn bè, và sự xuất hiện của Khải Minh làm nổi bật thêm sự khác biệt giữa họ. Những ánh nhìn đầy thiện cảm của Khải Minh với các bạn khác khiến Bảo Đăng cảm thấy càng lạc lõng hơn.

Giờ ra chơi, Bảo Đăng đứng ở góc sân trường, cố gắng tránh xa đám đông. Một nhóm học sinh khá nổi bật trong lớp bắt đầu chế giễu anh, với những lời lẽ ác ý về hoàn cảnh khó khăn của anh. Đột nhiên, một trong số đó hét lên: "Cái ví của tôi đâu? Chắc chắn là Bảo Đăng lấy rồi! Đồ nghèo như cậu ta chắc chắn sẽ ăn cắp."

Cả nhóm quay lại nhìn Bảo Đăng với ánh mắt nghi ngờ và khinh miệt. Bảo Đăng cảm thấy như bị đông cứng lại, không thể nói nên lời. Anh chưa bao giờ làm điều gì sai trái, nhưng những lời vu khống này khiến anh cảm thấy nhục nhã và đau đớn.

Khi chuông báo vào lớp vang lên, Bảo Đăng trở về lớp học, cảm giác mệt mỏi và xấu hổ khiến anh không thể tập trung. Lớp học lại đông đúc và ồn ào với sự xuất hiện của Khải Minh. Khải Minh, mặc dù đã trở thành tâm điểm của lớp, nhưng cũng không thể không nhận thấy sự khác biệt trong thái độ của các bạn đối với Bảo Đăng.

Cuối buổi học, khi lớp tan, Bảo Đăng vội vã rời khỏi lớp để tránh thêm sự chú ý. Tuy nhiên, anh vô tình gặp Khải Minh đứng lạc lõng ở hành lang, trông có vẻ như đang tìm kiếm lớp học mới của mình. Khải Minh cảm thấy bối rối và ngần ngại, nhưng khi thấy Bảo Đăng, anh quyết định hỏi:

"Chào bạn, tôi thấy bạn có vẻ cần giúp đỡ. Bạn đang tìm lớp nào?"

Bảo Đăng hơi bất ngờ, nhưng sự chân thành trong ánh mắt Khải Minh khiến anh cảm thấy một sự ấm áp lạ thường. "Tôi đang tìm lớp học thêm môn toán. Bạn có thể chỉ tôi đường không?"

Khải Minh mỉm cười và chỉ cho Bảo Đăng, ánh mắt anh thể hiện sự cảm thông và quan tâm. Anh nói thêm: "Tôi thấy mọi người có vẻ không công bằng với bạn. Nếu có gì xảy ra, bạn có thể nói với tôi."

Trong khoảnh khắc đó, Bảo Đăng cảm nhận được một sự kết nối chân thành, điều mà anh chưa từng có trong suốt thời gian học ở trường. Sự quan tâm nhỏ bé này từ Khải Minh đã làm dịu đi những tổn thương trong lòng Bảo Đăng và mở ra một cơ hội mới cho một mối liên kết đặc biệt.

Tối hôm đó, Bảo Đăng trở về nhà, lòng đầy lo lắng. Khi anh vừa bước vào cửa, đã thấy ba mình ngồi chờ sẵn, gương mặt giận dữ.

"Bảo Đăng, thầy giáo gọi điện về nói con bị nghi ăn cắp ở trường. Có đúng không?" Ba anh quát lớn.

"Ba, con không có làm gì hết. Con bị vu oan." Bảo Đăng cố gắng giải thích, nhưng ánh mắt nghiêm khắc của ba anh không chấp nhận lời biện hộ.

"Đừng nói dối! Mày đã làm xấu mặt gia đình!" Ông quát và không chờ đợi thêm, ông vung tay đánh Bảo Đăng.

Những đòn roi đau đớn, không chỉ về thể xác mà còn sâu thẳm trong lòng Bảo Đăng. Anh không thể ngăn nước mắt trào ra, cảm thấy bất lực và đau khổ. Trong khoảnh khắc tăm tối đó, anh nghĩ đến Khải Minh, người duy nhất đã dành cho anh sự quan tâm và cảm thông.

Trong căn phòng tối tăm, Bảo Đăng nằm một mình, cơ thể đau đớn nhưng lòng còn đau hơn. Anh tự hỏi, liệu có ai tin tưởng và giúp đỡ anh vượt qua những khó khăn này? Và rồi, anh nhớ đến lời Khải Minh: "Nếu có gì xảy ra, bạn có thể nói với tôi."

Những lời nói đó như một tia sáng hy vọng, giúp Bảo Đăng cảm thấy bớt cô đơn và có thêm động lực để tiếp tục chiến đấu với những bất công. Và anh quyết định, ngày mai, anh sẽ tìm Khải Minh và nhờ cậy sự giúp đỡ từ người bạn mới đầy lòng chân thành này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#boylove