Chương 2: Hình như là tớ thích cậu mất rồi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày hôm sau, Bảo Đăng đến trường với tâm trạng nặng nề. Những vết thương từ đêm qua vẫn còn đau nhức, nhưng điều đau đớn nhất là cảm giác bị gia đình hiểu lầm và bạn bè xa lánh. Anh nhớ lại những lời nói của Khải Minh và quyết định tìm anh ấy để nhờ sự giúp đỡ.

Trong giờ ra chơi, Bảo Đăng nhìn thấy Khải Minh đang đứng ở sân trường, trò chuyện với một nhóm bạn. Cảm giác ngại ngùng và tự ti ập đến, nhưng Bảo Đăng hít một hơi thật sâu, gom hết dũng khí tiến về phía Khải Minh.

"Khải Minh, tôi có thể nói chuyện với bạn một chút không?" Bảo Đăng nhẹ nhàng gọi.

Khải Minh quay lại, ánh mắt lo lắng và quan tâm khi thấy gương mặt u sầu của Bảo Đăng. Anh lập tức rời nhóm bạn và bước tới chỗ Bảo Đăng.

"Có chuyện gì vậy? Bạn trông không ổn chút nào," Khải Minh hỏi, giọng đầy quan tâm.

Bảo Đăng kể lại toàn bộ sự việc: từ việc bị vu khống ăn cắp, bị bạn bè xa lánh đến việc bị ba hiểu lầm và đánh đập. Khải Minh lắng nghe, gương mặt nghiêm túc và ánh mắt chứa đầy sự đồng cảm.

"Đừng lo, mình tin bạn," Khải Minh nói sau khi Bảo Đăng kết thúc câu chuyện. "Chúng ta sẽ làm rõ mọi chuyện. Bạn không đáng bị đối xử như vậy."

Cảm giác nhẹ nhõm và ấm áp lan tỏa trong lòng Bảo Đăng. Anh không ngờ rằng Khải Minh, một người bạn mới, lại sẵn lòng giúp đỡ anh đến vậy. Khải Minh hứa sẽ nói chuyện với giáo viên và tìm cách minh oan cho Bảo Đăng.

Ngay trong giờ ra chơi, Khải Minh đã gặp giáo viên chủ nhiệm, trình bày rõ ràng sự việc và đề nghị kiểm tra lại sự việc một cách công bằng. Anh cũng nói với giáo viên về việc kiểm tra camera an ninh để làm sáng tỏ.

Ngày tháng trôi qua, tình bạn giữa Bảo Đăng và Khải Minh ngày càng trở nên gắn bó. Hai người thường xuyên học chung, chia sẻ những câu chuyện vui buồn và cùng nhau vượt qua khó khăn. Trong những khoảnh khắc ấy, Bảo Đăng không thể ngăn trái tim mình đập rộn ràng mỗi khi gần Khải Minh.

Một buổi chiều, sau giờ học, Khải Minh và Bảo Đăng quyết định ở lại lớp để ôn bài chuẩn bị cho kỳ thi sắp tới. Cả hai ngồi cùng một bàn, tập trung vào sách vở. Trong lúc Bảo Đăng cúi xuống nhặt cây bút vừa rơi, anh bất ngờ mất thăng bằng và ngã về phía Khải Minh.

Khải Minh nhanh tay đỡ lấy Bảo Đăng, giữ cho anh không bị ngã xuống đất. Khoảnh khắc ấy, mặt đối mặt, mắt chạm mắt. Ánh mắt của Khải Minh đầy lo lắng nhưng cũng không kém phần dịu dàng, trong khi Bảo Đăng cảm thấy trái tim mình đập nhanh hơn bao giờ hết.

"Bạn có sao không?" Khải Minh hỏi, giọng nói nhẹ nhàng, đầy quan tâm.

"Ừ, mình không sao. Cảm ơn bạn," Bảo Đăng lúng túng đáp, cảm giác mặt mình nóng bừng.

Một buổi tối khác, Khải Minh rủ Bảo Đăng đi dạo quanh khuôn viên trường. Họ dừng chân tại một góc vườn yên tĩnh, nơi có những chiếc đèn lấp lánh như ánh sao. Khải Minh kể về những ước mơ và hoài bão của mình, và Bảo Đăng lắng nghe, cảm thấy mỗi lời nói của Khải Minh đều khiến anh thêm phần ngưỡng mộ và yêu mến.

Trong khoảnh khắc yên tĩnh, Khải Minh bất ngờ nắm lấy tay Bảo Đăng, ánh mắt nhìn sâu vào mắt anh.

"Bạn biết không, mình thật sự rất quý mến bạn. Bạn là người bạn đặc biệt nhất mà mình từng có," Khải Minh nói, giọng đầy chân thành.

Bảo Đăng ngỡ ngàng, trái tim anh như tan chảy trong khoảnh khắc ấy. Anh không thể ngăn nổi cảm xúc của mình nữa, cảm thấy mình thực sự may mắn khi có Khải Minh bên cạnh.

"Khải Minh, mình cũng cảm thấy như vậy. Bạn là người đã cho mình hy vọng và động lực. Mình thật sự cảm kích và... thích bạn rất nhiều," Bảo Đăng nói, đôi mắt ánh lên niềm vui và sự chân thành.

Khoảnh khắc ấy, dưới ánh đèn lấp lánh, hai người cảm nhận được một sự kết nối đặc biệt. Mặc dù chưa nói rõ thành lời, nhưng cả hai đều biết rằng từ tình bạn, tình cảm giữa họ đã tiến thêm một bước. Những khoảnh khắc lãng mạn này chỉ là khởi đầu cho một mối tình đẹp và đầy hứa hẹn giữa Bảo Đăng và Khải Minh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#boylove