Chương 3: Đây là nhà cậu sao?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi sự thật được phơi bày và Bảo Đăng được minh oan, cuộc sống học đường của anh dần trở lại bình thường. Khải Minh và Bảo Đăng ngày càng trở nên thân thiết hơn. Một chiều sau giờ học, trời đổ mưa lớn, và Bảo Đăng không có cách nào về nhà vì anh không có xe hơi.

Khải Minh, luôn quan tâm và lo lắng cho bạn, đề nghị: "Bảo Đăng, trời mưa lớn thế này, bạn không thể về nhà được đâu. Hay là qua nhà mình, đợi trời tạnh rồi về?"

Bảo Đăng hơi ngại ngùng, nhưng nhìn trời mưa như trút nước, anh đành gật đầu đồng ý. Khải Minh mỉm cười, che ô dẫn Bảo Đăng ra xe. Chiếc xe hơi sang trọng của Khải Minh lướt đi trong màn mưa, đưa cả hai đến căn biệt thự rộng lớn của gia đình Khải Minh.

Khi tới nơi, Khải Minh dẫn Bảo Đăng vào trong nhà. "Bạn đợi chút nhé, mình sẽ lấy đồ khô cho bạn thay. Không thể để bạn bị cảm được."

Bảo Đăng đứng trong phòng khách rộng lớn, ngắm nhìn căn biệt thự xa hoa mà cảm thấy như đang bước vào một thế giới khác. Không lâu sau, Khải Minh mang một bộ đồ sạch đến cho Bảo Đăng.

"Đây, bạn vào phòng này thay đồ nhé. Mình sẽ đợi bạn ở ngoài," Khải Minh nói, chỉ về phía một căn phòng gần đó.

Bảo Đăng cảm ơn và bước vào phòng để thay đồ. Khi anh đang thay đồ, vô tình cửa phòng không khóa chặt và hé mở. Khải Minh, quên mất rằng Bảo Đăng đang thay đồ, mở cửa phòng để hỏi xem anh có cần gì thêm không.

Cảnh tượng Bảo Đăng đang cởi trần khiến Khải Minh bất ngờ và lập tức đỏ mặt. "Xin lỗi!" Khải Minh vội vàng đóng cửa lại, cảm thấy xấu hổ.

Bên trong phòng, Bảo Đăng cũng cảm thấy ngại ngùng nhưng không thể nhịn cười trước biểu cảm của Khải Minh. Sau khi thay đồ xong, Bảo Đăng bước ra ngoài với bộ đồ mới, cảm giác thoải mái hơn nhiều.

"Xin lỗi bạn, mình không cố ý đâu," Khải Minh lúng túng nói, mặt vẫn đỏ bừng.

"Không sao đâu, mình biết mà," Bảo Đăng cười nhẹ, cảm thấy bầu không khí giữa họ trở nên dễ chịu hơn.

Khải Minh mỉm cười đáp lại, sự ngại ngùng dần tan biến. "Mình sẽ dẫn bạn đi tham quan nhà mình. Mình rất muốn bạn cảm thấy thoải mái khi ở đây."

Cả hai đi quanh căn biệt thự, nói chuyện vui vẻ và khám phá những ngóc ngách. Khải Minh dẫn Bảo Đăng ra vườn, nơi có một hồ cá và những bông hoa đang nở rực rỡ. Dù trời vẫn mưa lất phất, không khí trong lành và khung cảnh yên bình khiến cả hai cảm thấy dễ chịu.

"Nhà bạn thật đẹp," Bảo Đăng thốt lên, ánh mắt tràn đầy ngưỡng mộ.

"Nhưng nó sẽ càng đẹp hơn khi có bạn ở đây," Khải Minh đáp, ánh mắt đầy chân thành nhìn vào Bảo Đăng.

Trong khoảnh khắc ấy, dưới cơn mưa nhẹ nhàng và giữa khung cảnh yên bình, Bảo Đăng cảm nhận được một sự ấm áp lạ thường. Tình cảm giữa họ không chỉ là tình bạn đơn thuần mà đã dần chuyển hóa thành một thứ gì đó đặc biệt hơn. Những khoảnh khắc này chỉ làm tình cảm của Bảo Đăng dành cho Khải Minh thêm sâu đậm, và anh biết rằng Khải Minh cũng cảm nhận điều tương tự.

Sau khi thay đồ xong, Bảo Đăng bước ra ngoài với bộ đồ mới, cảm giác thoải mái hơn nhiều. Khải Minh đang đợi ngoài phòng khách, mặt vẫn còn hơi đỏ vì ngượng.

"Xin lỗi bạn, mình không cố ý đâu. Mình không thấy gì hết," Khải Minh lúng túng nói, cố gắng che giấu sự xấu hổ.

"Không sao đâu, mình biết mà," Bảo Đăng cười nhẹ, cảm thấy bầu không khí giữa họ trở nên dễ chịu hơn.

Khải Minh mỉm cười đáp lại, rồi nhanh chóng chuyển chủ đề. "À, mình có món quà nhỏ cho bạn này. Hy vọng bạn thích."

Anh đưa cho Bảo Đăng một chiếc hộp nhỏ, được gói kỹ càng. Bảo Đăng tò mò mở hộp ra và nhận thấy bên trong là một lọ thuốc sức vết thương. Nhìn vào lọ thuốc, Bảo Đăng nhận ra Khải Minh đã biết về những vết thương trên cơ thể anh từ những trận đòn của ba.

Mặt Bảo Đăng đỏ bừng lên vì xấu hổ. Anh nhớ lại khoảnh khắc Khải Minh vô tình mở cửa và thấy những vết bầm tím trên người anh. Cảm giác lúng túng và ngượng ngùng tràn ngập trong lòng, Bảo Đăng không biết phải nói gì. Anh cảm thấy mình như bị bắt gặp trong tình huống khó xử nhất.

"Cảm ơn bạn, Khải Minh. Bạn thật sự rất chu đáo," Bảo Đăng nói nhỏ, cảm giác nghẹn ngào nhưng cũng đầy biết ơn.

Khải Minh chỉ cười nhẹ, ánh mắt dịu dàng. "Không có gì đâu. Mình chỉ muốn bạn mau chóng khỏi hẳn thôi."

Đến tối khi về lại phòng vủa mình, Bảo Đăng không thể ngừng nghĩ về lọ thuốc và sự quan tâm của Khải Minh. Anh nằm trên giường, cảm giác xấu hổ khiến anh không thể yên được.

Bảo Đăng lăn qua lăn lại trên giường, khuôn mặt đỏ bừng mỗi khi nhớ lại ánh mắt của Khải Minh. Anh biết rằng Khải Minh đã thấy hết, nhưng sự quan tâm và sự tinh tế của Khải Minh lại làm anh cảm thấy ấm áp và đặc biệt hơn.

Cảm xúc trong lòng Bảo Đăng dâng trào, anh cảm thấy mình thực sự may mắn khi có một người bạn như Khải Minh. Mỗi khoảnh khắc bên cạnh Khải Minh, từ những lần anh giúp đỡ đến sự quan tâm nhỏ nhặt như việc tặng thuốc, đều khiến Bảo Đăng cảm thấy mình được trân trọng và yêu thương.

Những khoảnh khắc lãng mạn và tình cảm này càng làm cho mối quan hệ giữa Bảo Đăng và Khải Minh thêm sâu đậm. Bảo Đăng biết rằng tình cảm của anh dành cho Khải Minh không chỉ đơn thuần là tình bạn, mà đã chuyển hóa thành một thứ gì đó đặc biệt và sâu sắc hơn nhiều.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#boylove