Chương 5: anh định tỏ tình tôi đến khi nào

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong đợt học quân sự, Khải Minh đã sắp xếp để ở cùng phòng với Bảo Đăng. Anh thậm chí còn thuyết phục được quản lý để cả hai tắm chung. Buổi tối, sau một ngày dài luyện tập quân sự, cả hai trở về phòng. Khải Minh khéo léo tạo cơ hội để gần gũi hơn với Bảo Đăng.

Khi đến giờ tắm, Khải Minh cố gắng tìm lý do để nhờ Bảo Đăng giúp đỡ. "Bảo Đăng, tôi không thể với tới lưng mình được. Em có thể giúp tôi một chút không?" Khải Minh giả vờ như cần sự trợ giúp.

Bảo Đăng hơi ngượng ngùng nhưng đồng ý, hai người bước vào phòng tắm. Khi Bảo Đăng giúp Khải Minh kì cọ lưng, cả hai cảm nhận được sự gần gũi và thân mật. Khải Minh cố gắng để bàn tay của Bảo Đăng chạm vào những vùng nhạy cảm trên lưng mình, khiến cả hai đều cảm thấy rung động.

Ngày hôm sau, trong bài tập chạy bộ, Bảo Đăng cảm thấy thể lực của mình không đủ. Trong khi các bạn học khác hoàn thành bài tập một cách dễ dàng, Bảo Đăng dần cảm thấy chóng mặt và không thể tiếp tục. Anh ngã gục giữa đường.

Khải Minh, ngay khi nhìn thấy Bảo Đăng ngã, không chút do dự lao tới. Anh cõng Bảo Đăng lên lưng và chạy nhanh đến phòng y tế. Mặc dù mệt mỏi, Khải Minh chỉ tập trung vào việc đưa Bảo Đăng đến nơi an toàn. Đầu óc anh chỉ nghĩ về việc làm sao để Bảo Đăng không bị tổn thương.

Tại phòng y tế, Khải Minh đặt Bảo Đăng lên giường. Khi bác sĩ kiểm tra, Khải Minh không rời mắt khỏi Bảo Đăng. Anh cảm thấy lo lắng và bất lực. Trong cơn xúc động, Khải Minh nhẹ nhàng hôn lên má Bảo Đăng, nước mắt lăn dài trên má.

"Bảo Đăng, em tỉnh lại đi. Tôi không thể chịu đựng nếu em gặp chuyện gì. Tôi yêu em, từ tận đáy lòng," Khải Minh thì thầm, giọng nói nghẹn ngào và đầy cảm xúc.

Bảo Đăng từ từ mở mắt, cảm thấy sự ấm áp từ nụ hôn của Khải Minh. Dù còn yếu, anh nhìn thấy Khải Minh khóc và trái tim anh như tan chảy. Mặc dù mệt mỏi và chóng mặt, Bảo Đăng cố gắng giơ tay lên, chạm nhẹ vào mặt Khải Minh, thể hiện sự cảm kích và yêu thương.

"Tôi không sao đâu, Khải Minh. Đừng lo lắng quá," Bảo Đăng nói, giọng nói yếu ớt nhưng chân thành.

Khải Minh nắm chặt tay Bảo Đăng, cảm thấy nhẹ nhõm khi thấy anh tỉnh lại. "Tôi thật sự rất lo cho em, Bảo Đăng. Từ giờ, tôi sẽ không để em phải chịu đựng thêm bất kỳ đau khổ nào nữa."

Khải Minh hứa sẽ chăm sóc và bảo vệ Bảo Đăng. Những khoảnh khắc đầy cảm xúc này đã làm cho tình cảm giữa hai người thêm sâu đậm. Dù còn nhiều thử thách trong cuộc sống, cả hai biết rằng họ có thể vượt qua tất cả vì họ đã tìm thấy tình yêu và sự an ủi từ nhau.

Sau khi Bảo Đăng được đưa về phòng y tế và cảm thấy khỏe hơn, cậu trở lại ký túc xá để nghỉ ngơi. Tuy nhiên, Bảo Đăng luôn có nỗi sợ ma quái từ nhỏ, và cảm giác lo lắng bắt đầu gia tăng khi trời đã tối. Nhận thấy điều này, Khải Minh quyết định đi cùng Bảo Đăng để đảm bảo cậu không cảm thấy đơn độc và lo sợ.

Khi hai người bước vào khu ký túc xá, Khải Minh nắm tay Bảo Đăng một cách nhẹ nhàng nhưng chắc chắn. Anh cố gắng truyền cho Bảo Đăng sự an tâm bằng cách không ngừng nói những lời động viên.

"Tớ sẽ ở bên cậu suốt đêm, Bảo Đăng. Cậu không cần phải lo lắng về bất cứ điều gì," Khải Minh nói, ánh mắt đầy sự quan tâm.

Bảo Đăng cảm thấy một phần nào đó được yên lòng nhờ sự hiện diện của Khải Minh. Tuy nhiên, Khải Minh đã âm thầm chuẩn bị một trò đùa nhỏ để thử thách lòng dũng cảm của Bảo Đăng. Anh đã thuê một số bạn học để giả bộ tạo ra những âm thanh ma quái, nhằm khiến cho tình huống thêm phần căng thẳng và kịch tính mà không để Bảo Đăng biết.

Khi cả hai đi qua hành lang tối, đột nhiên, tiếng cười quái gở và tiếng động lạ vang lên từ phía cuối hành lang. Âm thanh kỳ lạ đó khiến Bảo Đăng hoảng sợ, cơ thể cậu căng thẳng và sợ hãi. Cậu ôm chặt lấy Khải Minh, đôi tay nắm chặt quanh eo Khải Minh, không thể kiểm soát được sự hoảng loạn trong lòng.

"Khải Minh, có ma! Tớ sợ lắm!" Bảo Đăng run rẩy thì thầm, giọng nói gần như vỡ òa.

Khải Minh cảm nhận được sự lo lắng và căng thẳng của Bảo Đăng. Anh không chỉ nhẹ nhàng vỗ về mà còn ôm lấy Bảo Đăng, để cậu cảm nhận được sự an toàn và sự ấm áp từ cơ thể mình.

"Yên tâm đi, Bảo Đăng. Anh ở đây, không có gì phải sợ cả. Những âm thanh đó chỉ là trò đùa thôi," Khải Minh thì thầm, giọng nói ấm áp và vỗ về.

Khải Minh ra hiệu cho các bạn học dừng lại việc tạo ra âm thanh kỳ quái. Bầu không khí dần trở nên yên tĩnh hơn, và Bảo Đăng dần cảm thấy nhẹ nhõm khi nhận ra rằng không có gì thực sự đáng sợ.

Khi tình hình lắng xuống, Bảo Đăng từ từ buông tay Khải Minh ra, ánh mắt vẫn còn chút lo lắng nhưng đầy sự cảm kích. Cậu nhìn Khải Minh với đôi mắt biết ơn và cảm nhận được sự chân thành trong tình cảm của anh.

"Cảm ơn cậu". Có cậu bên cạnh làm tớ cảm thấy an toàn hơn nhiều," Bảo Đăng nói, giọng nói đầy xúc động.

Khải Minh mỉm cười, nhìn Bảo Đăng với sự trìu mến. "Anh luôn ở đây để bảo vệ cậu, Bảo Đăng. Đừng bao giờ lo lắng khi có anh bên cạnh."

Khoảnh khắc này càng làm sâu sắc thêm tình cảm giữa Khải Minh và Bảo Đăng. Dù có những nỗi sợ hãi và thử thách, tình yêu và sự hỗ trợ từ Khải Minh đã giúp Bảo Đăng cảm thấy được yêu thương và an toàn hơn bao giờ hết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#boylove