Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Truyện này mình có đăng ở mangatoon nữa nha mn

Xin chào , tôi là Lâm Ngọc , Đào Lâm Ngọc.
Là một người siêu xui xẻo, ăn cá hóc xương , ăn cơm thì nghẹn , đến cả cháo cũng có thể làm tôi sặc đỏ mặt , mỗi ngày ra đường đều phải phòng hờ bất trắc đến mọi lúc.
Và thế là , chuyện gì cũng đến cả , vận khí tôi đen tới mức mà vừa đi ra từ cửa hàng tiện lợi , tôi trượt chân vì một vỏ chuối , ngã chỏng vó rồi lại bị nguyên một quả trứng đập ngay vào đầu .
Phải , là trứng, một quả trứng gà rỗng.
Quả trứng vỡ ra , một mảnh giấy nhỏ cũng theo đó mà lộ ra .
Ngay lúc hoang mang chưa biết chuyện gì , thì Minh - thằng bạn chí cốt luôn bị vạ lây bởi những lần xui xẻo của tôi với gọi.
-"Đi nhanh đi con óc bò "
Từng lời nói nhẹ nhàng thánh thót của nó thành công làm tôi vực dậy , vứt vội mảnh giấy vào túi áo khoác , xắn tay mà trừ gian diệt bạo .
Về đến nhà , tôi chợt nhớ về tờ giấy , lục lọi trong túi áo , mở ra , nhìn rõ thì thấy đây rõ ràng là bản đồ khu phố của mình mà .
Ngay vị trí ngọn đồi là một dấu chéo đỏ siêu lớn .
Phải chăng đây là kho báu??? Ôi mẹ ơi không lẽ bao năm xui xẻo của con là để tích góp may mắn một lần thành tiểu phú bà ư??
Tôi kích động nhắn ngay cho thằng Minh , bảo nó qua nhà tôi gấp.
Không hổ danh là bạn tốt , nửa tiếng rưỡi đồng hồ sau bọn tôi gặp mặt nhau , tại nhà nó. Lí do hả , tại nó chưa chuẩn bị để đi đến nhà tôi luôn .
Tôi vội đem bản đồ cho nó xem , bàn luận kế hoạch kĩ lưỡng. Hai phút sau chúng tôi ra cổng với một cái xẻng nhỏ , tay cầm bản đồ.
Đơn giản vì đi đào kho báu thôi mà cần chi kế hoạch.
Dựa theo bản đồ , không tới một giờ chúng tôi đã ở ngay địa điểm được đánh dấu .
Xung quanh cây cỏ rậm rạp , tán cây rộng hầu như che ánh sáng mặt trời .
- " Giờ làm gì nữa hả mày , sao tao vẫn chưa thấy kho báu "
Tôi vừa đi vừa thắc mắc , rõ ràng là chỉ ở đây mà .
-" Kho báu nó phải để rõ trên mặt đất viết hai chữ kho báu cho mày thấy thì cần gì tấm bản đồ này nữa con óc bò ? "
Đúng rồi ha , tôi vỗ tay thật to chân đạp mạnh vì bất ngờ.
"Rắc.. "
Một tiếng kêu chẳng lành , chỗ tôi đứng sụp xuống , tôi vươn tay lấy Minh , nhưng không kịp nữa , tôi rơi hẳn vào hố .
Đáp đất mẹ thân yêu một cái nhẹ nhàng , hóa ra dưới đất ở ngọn núi này có một tâng hầm rộng đến thế , hay nói đúng hơn , đây là phòng thí nghiệm ? Một căn phòng bị bỏ hoang .
Một nơi ẩm ướt , tối tăm , lại bị bỏ hoang . Oaaaaaaaaaaaaaaaa , kích thích quá rồi !
-" Óc bò , mày còn sống không ?? Chờ một chút , tao về nhà lấy thang cứu mày ngay "
Thời gian nó lấy thang , tôi quyết định đi loanh quanh tầng hầm này .
Tiến vào một căn phòng trống , đập vài mắt tôi là một cái cục cao hơn tôi vài centimet bị bao bởi một tấm lụa trắng .
Vì quá tò mò , tôi đã lật nó ra .
Một con người sao??????
Cậu ta đột nhiên mở mắt ,  làm tôi giật điếng hồn ,  một giọng nói lạnh băng của rô bốt vang lên .
- Để kích hoạt khả năng nhận diện chủ nhân ,  xin đọc rõ mật khẩu .
Cái gì ???? Chủ nhân ?  Cậu ta không phải người à .  Càng ngày càng kích thích rồi đây ,  có khi nào cậu ta cũng như những hệ thống khác , đưa ra nhiệm vụ tiêu tiền như nước ????
Để xem ,  nếu như là một người có thể tạo ra người nhân bản chắc chắn là sẽ đưa ra mật khẩu hóc búa . 
Nhưng không làm khó được tôi đâu ,  với sự thông minh này ,  tôi sẽ giải được .

~~~~~~~~@. @~~~~~đề cập đến một người dùngười dùng
Mọi người nghĩ mật khẩu sẽ là gì ??????

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ngontinh