Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi đối diện với nó ,  mạnh mẽ đọc vang
-"Ta là chủ nhân của ngươi! "

1 giây ,  2 giây ,  3 giây.........

Chúng tôi cứ thế mà nhìn nhau ,  chẳng lẽ không phải mật khẩu ư?

-"Chong chóng tre nè Nobita? "

-"khắc xuất khắc xuất? "

-"khắc nhập khắc nhập?? "

-"vừng ơi mở ra?? "

- "Ta sẽ trở thành vua hải tặc ?? "

Không phải ,  tất cả đều sai ư

-" Đặt mật khẩu thì đặt dễ dễ tí cho con cháu đời sau nó còn mò ra được chứ ,  đặt vầy thì xài một mình luôn đi "

-"Ting!! Mật khẩu chính xác! "Chế độ nhận dạng khởi động. Xin chào chủ nhân ,  tôi là Android,  trí tuệ nhân bản mang số hiệu RT001 ,  sẵn sàng thực hiện mọi mệnh lệnh của chủ nhân.

Trời ơi ,  hổng lẽ số mình nó hết đen rồi , từ bây giờ mình là người may mắn ,  nói đại vậy mà cũng ra mật khẩu được ,  phục mình quá đii!!

-"Ê,  óc bò !!! Tao tới rồi đây ,  mày đâu rồi ? "

Giọng thằng Minh ,  may quá. Men theo lối cũ ,  tôi ra đúng cái chỗ lúc nãy ngã xuống ,  dùng cái thang thằng minh đưa để leo lên. Theo sát đó là tên người máy .

-"Ê Minh ,  mày không biết được đâu ,  lúc mày về tao đã đi loanh quanh trong tầng ,  thì tao phát hiện ra cậu ta ,  là người máy ,  trí tuệ nhân gì gì đó ,  mà cậu ta nhận tao làm chủ luôn rồi! "

Quay sang người máy đang đứng sau lưng ,  tôi giới thiệu :

- "Đây là Minh ,  bạn thân tôi ,  cậu không được làm hại bất cứ gì đến cậu ấy ! "

-" Đã rõ ,  thưa chủ nhân "Giọng người máy rè rè

-" Anh có thể đổi thành giọng của nhân loại không ? "

-"Tuân lệnh! " Giọng một thiếu niên ,  khá trầm nhưng vẫn ổn .

-"Còn nữa ,  để tránh việc anh bị phát hiện ,  cứ xưng hô bình thường ,  gọi mọi người bằng tên của họ ,  đừng gọi bằng chủ nhân! "

-"Đã rõ ,  Ngọc "

-" Về thôi nào ! "
1 giây ,  2 giây ,  3 giây ........

Aaaaaaaaaaaaa ,  về nhà ai mới được ???

-"Thôi ,  cứ về nhà tao đi ,  dù gì bố tao đi làm nhiệm vụ quanh năm ,  có anh ta cũng được "

-" Vậy cũng được "
Thế là ,  tôi cùng cậu ấy về nhà .

Vừa bước  vào nhà ,  tôi không ngờ là người bố đại nhân nửa năm về một lần của tôi đang ngồi chiễm chệ trên sô pha .

Ông nghe tiếng động, hướng ra cửa nhìn tôi ,  cứ thế mà đưa ánh mắt nghi hoặc ,  tôi phải đành tự giới thiệu trước cho bố biết.

-" Bố ,  đây là người bị va phải con ngay đường ,  cậu ta bị mất trí nhớ. Nè ,  đây là bố tôi. "

-" Xin chào Bố Tôi. "

Câu nói của cậu ta khiến tôi chết đứng ,  đành nối theo mà diễn một vở kịch

-"Bố ,  bố thấy đấy ,  cậu ta còn có một chút không ổn định ,  lại không nhà cửa cha mẹ người thân tiền bạc ,  nếu đưa cậu ta ra đường bây giờ thì tội quá ,  bố con mình cứ giữ cậu ta ,  khi nào nhớ ra thì mình cho cậu ta đi nha bố"

Bằng một đôi mắt van xin nài nỉ ,  tôi nhìn bố ,  phô hết mọi sự đáng yêu .

-" Thôi được ,  cứ giữ cậu ta ở lại ,  trông cũng bằng tuổi con đấy ,  không thể vì mất trí mà lỡ chuyện học hành ,  ngày mai cứ cho cậu ta đi học cùng con. Bố sẽ lo về phía nhà trường ,  tạm gọi là Lâm Kiên ,  coi như là anh nuôi của con . "

- "Ôi con yêu bố nhất ! "

Nói rồi tôi sắp xếp cho cậu ta chỗ ngủ .
-"Này ,  rô bốt các anh có đi tắm không?  "

-"Có thể ,  tôi có khả năng chống nước"

-"Thế thì đi ị? "

-"Không. Tôi không có hệ tiêu hóa. "

- "Thế anh không ăn thức ăn được à? "

-" Có thể ,  thức ăn sẽ chuyển hóa hoàn toàn thành năng lượng ,  nhờ đó mà tôi không phải sạc pin"

-"À ,  ra vậy ,  thế anh tạm thời mặc đồ của bố tôi trước đã ,  mai bố sẽ mua đủ cho anh"

-"Rõ ! "

-" Anh đừng nói rõ ,  tuân lệnh ,  cứ nói được là được rồi "

-"Được"

-"Thế tôi về phòng đây"

-"Được "


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ngontinh