Phần 60 !

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Trước khi game ra phiên bản beta, bản hệ thống sinh hoạt của Mộng Du 2 sẽ được mở trước."

Í? Mới lạ quá, nhưng như vậy có mục đích gì?

Vi Vi bắt đầu suy ngẫm.

Thấy cô nhất thời không nghĩ ra, Tiêu Nại nhắc nhở thêm bước nữa: "Sau đó thì trước khi có phiên bản beta, chúng ta sẽ tuyên truyền đoạn clip về vườn nhà trong game 3D trên bản trang chủ."

Vi Vi bỗng vỡ lẽ.

Game thủ trên bản trang chủ nếu thấy hoa viên nhà mình trong game 3D hoàn mỹ tinh tế đến vậy, chắc chắn sẽ khao khát được thấy game thật sự, sau đó...

Tất cả không cần nghĩ cũng biết.

Chiến lược này của Đại Thần quả thực quá tham vọng, thực sự là đã đánh một đòn chí mạng vào mọi loại game thủ.

Vi Vi máu nóng sôi sục, tiếp tục liên tưởng xa hơn.

Những game thủ không thích chém giết nếu tham gia game sẽ thế nào đây, tất nhiên có thể không cần giết quái không cần luyện cấp, chỉ trồng rau hái rau, nuôi lợn nuôi vịt, thêu thùa may vá, nghiên cứu thức ăn... Nhưng nếu bạn cảm thấy làm nông dân quá nhạt nhẽo chán chường, thì đi bái sư phụ học chút võ nghệ hành tẩu giang hồ cũng chẳng ai cấm đoán. Hơn nữa, hệ thống sẽ nghĩ cách để dụ dỗ bạn, chẳng hạn, trồng rau trồng ra linh đơn, ăn vào công năng tăng thêm bội phần, chẳng hạn cày ruộng đào được mật tịch, chẳng hạn may quần áo lại làm ra một loại trang bị cực tốt... vả lại khá là không may ở chỗ, những thứ đồ này không thể bán được.

Thế là...

Vậy nên, Đại Thần đúng là một nhà âm mưu = =

Không đúng, có lẽ nên nói là "dương mưu" mới đúng, sở trường nhất là đào hố rồi khiến người ta nhìn thấy hố mà vẫn nhảy xuống >o<

Vi Vi ngày từng ngày chìm đắm trong Mộng Du 2, cơ hồ quên cả ăn uống, có lần Tiêu Nại đến gần bên cô cũng chẳng chú ý, thế là Tiêu Nại bị người trong phòng test game trêu chọc:

"Tiêu ca, thua chính game của mình cảm giác thế nào?"

Tiêu Nại cảm thấy rất bức bối, hơn nữa còn bức xúc đến mấy ngày liền. Ai mà chịu nổi bạn gái xa cách lâu ngày lúc nào cũng lảm nhảm nói đến game bên tai chứ, trong sự bất lực, Tiêu Nại dứt khoát cấm đoán: "Sau này ra khỏi công ty không được nhắc đến từ game này nữa."

Trong lòng Vi Vi có chút chút vui sướng, nhưng lại hơi oan ức, biện bạch: "Đó là game của anh mà."

Mộng Du 2, là thế giới của anh.

Game không thể dựa vào sức một người, một trò chơi phải kết hợp cô đọng lại toàn bộ trí tuệ của một nhóm người, nhưng Tiêu Nại thân là người thiết kế quan trọng nhất của game này, lại là linh hồn của toàn bộ trò chơi.

Mộng Du Giang Hồ 2, nếu xét trên một phương diện nào đó, chính là thế giới của anh ấy.

Trong đó thể hiện nhân sinh quan của anh, giá trị quan của anh, trong trò chơi này, có lúc Vi Vi thậm chí có thể cảm thấy mình bay bổng trong trái tim rộng mênh mang của anh.

Anh có mặt khắp nơi, hoàn mỹ và mạnh mẽ.

Hình như.

Càng càng thích anh hơn nữa rồi.

Hết một tuần làm việc ở phòng test game, Tiêu Nại đưa Vi Vi đến một trong những phòng trực thuộc thẩm quyền của anh, phòng kế hoạch, bắt đầu công việc làm trợ lý kế hoạch.

Vi Vi chẳng hề có ý kiến gì với sự điều động này.

Cô muốn đến phòng kế hoạch, cơ hồ như rất gấp gáp sốt ruột, muốn thêm vào đó một số thứ thuộc về bản thân, trong thế giới của anh.
.
.
"Thấy em là không cần thầy cũng học nên." Tiêu Nại khẽ cắn vành tai cô, "Còn nữa, trong đầu anh đã luyện tập nhiều lần rồi".

Ánh nắng ban chiều rọi qua cửa sổ, chiếu lên hai người đang ngồi trên sàn gỗ gần cửa sổ.

"Em thấy hệ thống gia đình có thể thêm ít đồ vật, đặc biệt là về mặt tương tác giữa gia đình và gia đình với nhau."

Vi Vi ngồi gần Tiêu Nại, vừa nói vừa cúi đầu viết viết vẽ vẽ gì đó trên một quyển sổ nhỏ. Quyển sổ có bìa trước màu xanh này Vi Vi mới mua gần đây, trong đó viết ra rất nhiều những ý tưởng vụn vặt cho Mộng Du 2.

Là một game thủ cao cấp, ý kiến của Vi Vi vẫn rất hữu dụng, nhưng Tiêu Nại lại lơ đãng đâu đâu.

"Khúc nhạc này thế nào?"

Vi Vi bực bội: "Tiêu tổng, anh có đang nghe không vậy?"

"Ừ," Tiêu tổng nói, "nghĩ chín rồi thì viết báo cáo cho anh."

"..."

Vi Vi hậm hực, cúi đầu cắn lên cánh tay anh một cái.

Tiếng đàn vẫn không hề lạc nhịp.

Bản nhạc Tiêu Nại đang đàn là nhạc phối cho một khung cảnh nào đó trong Mộng Du 2, cũng chính là một trong những khúc nhạc mà hôm Vi Vi đến, phòng chế tác âm nhạc của vị giám đốc họ Phương nọ đã đưa đến.

Đàn xong một bản, Tiêu Nại ra vẻ suy ngẫm, viết vài chú thích lên bản nhạc phổ. Sau đó bỏ bút xuống, đôi tay dài vươn ra, ôm eo người nào đó lại, thuận thế đè xuống sàn nhà, lấy miệng đổi miệng, lấy răng đổi răng.

"Anh..."

Vi Vi chưa kịp nói gì, đã bị bịt kín miệng. (>o<)

Tuy mấy đợt trước Vi Vi đã từng được anh bế hôn, ôm hôn, ngồi trên đùi anh hôn, nhưng bị đè xuống sàn nhà thế này vẫn là lần đầu, thoắt chốc thấy nụ hôn này không tốt cho trái tim bé nhỏ tí nào.

Thế nhưng oan gia ngõ hẹp người dũng cảm thắng, người nào đó không những vũ lực cao thâm, lại còn gian xảo, Vi Vi kháng cự yếu ớt, đành phải để mặc ai đó muốn làm gì thì làm.

Mấy phút sau, Tiêu Nại mới buông cô ra, nhưng không ngồi dậy, hơi thở nóng hổi vẫn đọng trên hõm cổ cô. Vi Vi thở hổn hển, ánh mắt mơ màng mãi lúc sau mới hồi phục được, không kìm được nghi ngờ: "Anh thật sự là lần đầu... ừm... yêu đương?"

Chẳng giống chút nào hết! Lần nào cũng bị anh... đến nỗi chẳng có sức lực nào.

"Ừ." Giọng Tiêu Nài có vẻ lười nhác.

"Vậy thì anh cũng thành thục quá rồi = ="

"Thấy em là không cần thầy cũng học nên." Tiêu Nại khẽ cắn vành tai cô, "Còn nữa, trong đầu anh đã luyện tập nhiều lần rồi". (Đấy!!! Ai còn bênh vực anh Tiêu không BT nữa đi >o<)

Lại luyện tập thêm vài lần nữa, thời gian nghỉ buổi trưa cũng qua. Tiêu Nại cài cúc áo lại chuẩn bị đi, Vi Vi chạy vội vào phòng vệ sinh, nhìn nhìn mình trong gương.

Mắt long lanh... cái này có thể nói là buồn ngủ.

Gò má đỏ ửng... Có thể nói là do phơi nắng.

Nhưng đôi môi thì phải làm sao!

Chẳng lẽ nói ăn ớt hay bị muỗi cắn?!

Đám người tuy rõ là bận rộn nhưng luôn có thời gian để trêu chọc người khác đó, chắc chắn sẽ không chịu bỏ qua cho cô, nhất là khi có Ngu Công!

Vi Vi ủ rũ bước ra khỏi phòng vệ sinh, Tiêu Nại đang thay giày, cúi đầu xuống, điềm nhiên nói: "Buổi chiều có đi không?"

Hôm nay tuy là cuối tuần nhưng trong công ty vì có một mục tiêu mới nên rất nhiều người phải làm thêm giờ, Tiêu Nại tất nhiên phải đi, còn Vi Vi là thực tập sinh thì đi hay không chẳng quan trọng, thế là Vi Vi hất tóc: "Không đi!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro