Chương 3: Chỉ Là Bạn Gái*

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


*Bạn là con gái 😊
Hải Nhạc cũng chỉ dám chửi sau lưng hắn như vậy, nếu dám nói trước mặt hắn, chắc kèo là hắn sẽ chém cô thành trăm mảnh sau đó ném xuống biển cho cá ăn, cô biết hắn có thể làm được điều đó.
Cuộc sống như vậy khi nào mới kết thúc? Hải Nhạc tuyệt vọng nghĩ.
Cô thật muốn mau chóng lớn lên và thoát khỏi con quỷ đang bò lên từ địa ngục này.
"Tạ Phẩm Dật, tôi nhất định sẽ rời khỏi nơi này!" - Hải Nhạc nắm chặt tay thầm nói.
Cô sắp vào cấp ba rồi, đến lúc đó cô có thể ở kí túc xá trong trường, cô đã chọn được một trường học có khu ký túc xá nữ, từ giờ về sau cô sẽ rời xa con quỷ này.
Mà lúc này ở dưới lầu, Tạ Phẩm Dật đã mặc xong quần áo lười biếng nằm trên ghế sofa, hé mắt nhìn cô gái vừa mặc váy vừa dùng ánh mắt ngưỡng mộ nhìn mình, miệng phun ra vài chữ: "Cô, lập tức lăn khỏi nhà tôi."
Cô gái sợ hãi, trễ như vậy rồi cô ta có thể đi đâu?
"Tiền bối, anh đừng đuổi em đi, anh dẫn em đến đây sao có thể đuổi em đi được? Đã trễ thế này, em không có chỗ để đi, với lại trên đường có thể có biến thái, em sợ."
Những tưởng rằng phát sinh quan hệ với anh thì có thể làm cho anh nhìn cô bằng con mắt khác, xem ra cô đã nhầm.
"Tôi chưa bao giờ giữ ai qua đêm, là cô tự nguyện đến đây, lúc nãy tôi cũng không ép buộc cô." - Tạ Phẩm Dật lạnh lùng nói: "Nếu còn dài dòng, về sau đừng nghĩ bò lên giường của tôi. Nghĩ lại, cô cũng chỉ là bạn gái, à không, là một trong những cô bạn học nữ của tôi mà thôi, lập tức biến cho khuất mắt tôi! Ngoài cửa tự khắc sẽ có người đưa cô về nhà!"
"Đừng bỏ mặc em mà, em đi là được." - Cô gái sợ Tạ Phẩm Dật sẽ không bao giờ quan tâm mình nữa nên rưng rưng mặc váy vào.
Cô biết rõ anh ấy nổi tiếng là một tay chơi khét tiếng, nhưng mà ai bảo cô lại phải lòng anh chứ? Có thể phát sinh quan hệ cùng Tạ Phẩm Dật đã là yêu cầu hèn mọn nhất của cô ta, cũng không dám kỳ vọng anh ấy sẽ yêu mình.
Cô gái mở cửa lớn ra, lưu luyến liếc mắt nhìn Tạ Phẩm Dật một cái, đáng tiếc Tạ Phẩm Dật nhìn cũng không thèm nhìn lấy một cái, cô ta đành phải vội vã rời đi.
Tạ Phẩm Dật đứng dậy rót một ly rượu đỏ, nhấp nhẹ vài ngụm, vốn tưởng rằng uống chút rượu tâm sẽ thoải mái hơn một chút, nhưng trong lòng hắn vẫn cứ buồn bực khó chịu.

Từ khi hắn mười tám tuổi đến giờ, bên cạnh hắn luôn không thiếu đàn bà, phụ nữ chỉ là thứ điểm tô trang trí trong đời hắn. Trong mắt hắn, phụ nữ đều là ngực to không có não để cho đàn ông phát tiết, họ chỉ có thể làm cho thân thể hắn thỏa mãn chứ không thể thỏa mãn trái tim vẫn luôn trống rỗng của hắn. Cánh cửa trái tim hắn, cho tới bây giờ chưa từng mở ra vì bất kỳ người con gái nào.
Hắn ngẩng đầu nhìn khung cửa sổ luôn tối om kia.
Vừa nghĩ tới vẻ mặt bình tĩnh lúc nãy của Tạ Hải Nhạc, cơn tức giận trong lòng hắn lại dâng lên.
Cho dù hắn có làm gì với cô thì cô cũng luôn làm bộ như sống dở chết dở, giống hệt như một con rối gỗ!
Chết tiệt, một ngày nào đó hắn nhất định phải xé nát cái mặt nạ đó ra và vạch trần bản chất thật sự của cô ta.
Cô ta nghĩ mình là ai? Cô ta thực sự nghĩ mình là tiểu thư lá ngọc cành vàng trong miệng những người giúp việc kia sao? Hừ, trong mắt Tạ Phẩm Dật hắn, cô ta chẳng là cái thá gì, cùng lắm chỉ là một món đồ chơi trong tay hắn, một món đồ chơi bằng xương bằng thịt, hắn muốn chơi thế nào thì chơi thế ấy!
Mà không, lúc nãy không phải là cô ta vẫn phục tùng sao? Không phải là vẫn ngoan ngoãn nghe lời hắn chỉ đạo như mọi ngày sao?
Nhưng không hiểu sao, sự ngoan ngoãn phục tùng đó lại khiến cho hắn càng cảm thấy tức giận hơn?
"Barbie yêu quý, sao cô dám chọc tôi điên lên chứ? Chẳng lẽ cô còn không biết chọc tôi tức giận sẽ có kết quả gì à?"
Tạ Phẩm Dật lay nhẹ ly rượu đỏ trong tay, kính cái cửa sổ tối om kia và uống một ngụm cạn sạch.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro