Chương 4: Có Nam Sinh Nào Theo Đuổi Không?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 4: Có Nam Sinh Theo Đuổi Không?

"Ba tôi và mẹ cô ngày mai sẽ trở về. Cô có muốn cùng tôi đi đón máy bay không? Cũng là cơ hội thể hiện tình cảm anh em chúng ta một chút." Tạ Phẩm Dật uống một ngụm sữa, nói với Tạ Hải Nhạc đang cúi đầu yên lặng ăn sáng phía bên kia.

Hải Nhạc ngẩng đầu, nói: "Tôi không đi, một mình anh đi là được rồi."

"Ở trước mặt tôi, cô có quyền nói không sao?" - Tạ Phẩm Dật để đũa xuống, chậm rãi nói.

Tạ Hải Nhạc nắm thật chặt đôi đũa, ngẩng đầu nhìn Tạ Phẩm Dật.

Tạ Phẩm Dật cười cười, đứng lên cầm ly sữa trong tay, nói: "Tôi nghĩ, ly sữa này nếu hắt lên trên mặt của cô, vừa dưỡng nhan lại làm đẹp, cũng không tồi đâu. Có muốn thử một chút không? Nhưng mà đừng có né nha, cô nên nhớ nếu cô né tránh, hậu quả..."

"Tôi đi." - Hải Nhạc phun ra hai chữ.

"Tốt lắm." - Tạ Phẩm Dật gật đầu, uống một hơi cạn sạch ly sữa trong tay.

"Ăn nhanh đi, tôi không đủ kiên nhẫn đợi cô đâu." - Hắn thô lỗ nói.

Hải Nhạc sớm đã không còn khẩu vị ăn uống gì nhưng lại không dám ở trước mặt hắn nói mình no rồi, thấy hắn nói như vậy, cô đứng lên đi đến mép ghế sô pha, cầm lấy cặp sách đã đặt sẵn, yên lặng đi ra ngoài.

Tạ Phẩm Dật nhìn bóng lưng của cô, đột nhiên nói: "Em gái yêu dấu, tôi phát hiện cô có thân hình nóng bỏng thật đấy. Đồng phục khó coi như vậy nhưng mặc trên người cô lại rất đẹp. Tôi đang nghĩ, nếu cô mặc bộ đồng phục hầu gái này, hay đồng phục y tá, thì sẽ phong tình biết mấy nhỉ?"

Hải Nhạc rùng mình, hắn trước kia chưa từng nói về thân hình của cô, lần này đột nhiên nhắc tới, hơn nữa còn dùng loại giọng điệu cực kì khiêu khích này làm cả người cô nổi hết da gà, trong đầu hắn lại đang có ý định gì đây?

Đang chuẩn bị đi tiếp, đột nhiên tay bị Tạ Phẩm Dật kéo lại, sau đó thân mình cũng đột nhiên bị hắn xoay qua.

Hắn nâng cằm cô lên, cẩn thận nhìn cô, Tạ Hải Nhạc muốn quay mặt đi nhưng tay hắn lại gắt gao giữ chặt cằm cô, khiến cho cô không thể giãy dụa.

"Vịt con xấu xí đang từ từ trút bỏ bộ lông bẩn thỉu, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng lớn rồi, thật là có chút giống với hồ ly tinh mẹ của cô."- Tạ Phẩm Dật chậc lưỡi nói.

Tạ Hải Nhạc chớp chớp lông mi, cố gắng phát ra vài chua tiết: "Mẹ tôi không phải là hồ ly tinh."

"Tôi nói phải, thì bà ta phải, cả cô cũng thế." - Tạ Phẩm Dật đem mặt gần sát lại, nhẹ nhàng hỏi bên tai cô: "Tiểu hồ ly tinh, nói cho tôi biết, ở trường đã có nam sinh nào theo đuổi cô chưa? Hử?"

Hơi thở như lửa nóng phả vào tai Hải Nhạc làm cô ngứa ngáy nhưng lại không thể tránh né, khiến cho toàn thân cô đều ửng hồng vì nóng.

"Không, không có nam sinh nào theo đuổi tôi cả." - Cảm thấy hơi thở của hắn sắp áp vào trên mặt, Hải Nhạc vội vàng nói, cố gắng xoay mặt qua một bên.

Tạ Phẩm Dật rốt cuộc buông lỏng tay đẩy cô ra: "Không có thì tốt."

Tạ Phẩm Dật sải bước về phía trước Hải Nhạc, lại nói thêm một câu: "Đừng để tôi biết cô nói dối, nếu để cho tôi biết cô khiến cho nam sinh đến theo đuổi, cô tự chịu."

Tạ Hải Nhạc không khỏi rùng mình một cái, cô thật sự không muốn bàn luận vấn đề này với hắn nữa cho nên mới nói không có. Thật ra nam sinh theo đuổi cô, chưa xếp hàng cũng có một tiểu đội, cô chỉ muốn chuyên tâm học hành, không có hứng thú quan tâm đến những tiểu nam sinh vắt mũi chưa sạch đó, cô không hiểu vì sao hắn đột nhiên quan tâm chuyện này, ngộ nhỡ hắn lên trường hỏi thăm, cô chắc chắn sẽ chết thảm.

Hai người lên xe, tài xế nhẹ nhàng khởi động chiếc xe Bentley.
Tạ Phẩm Dật như nhớ tới chuyện gì, đột nhiên quay đầu hỏi Tạ Hải Nhạc: "Em gái yêu quý, học kỳ sau chuyển cấp lên cấp ba rồi, muốn chọn trường nào?"

Tạ Hải Nhạc vẫn đang ngẩn người, đột nhiên nghe hắn hỏi như vậy thiếu chút nữa nhảy dựng lên.

Chẳng lẽ cô chọn trường nào, hắn cũng muốn nhúng tay?

"Tôi vẫn chưa chọn, chờ ba mẹ về rồi tính tiếp." - Cô cẩn thận nói.

Cô sẽ không để lộ ra trước trường cô muốn chọn, nhất là ở trước mặt hắn.

"Thật sao?" – Ánh mắt Tạ Phẩm Dật lóe lên nhìn cô, rồi quay đầu không nói thêm gì nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro