Đó là bởi vì cô hoàn toàn không biết Tạ gia ở ngoài sáng trong tối làm ăn cái gì, càng không biết Tạ gia được xem là huyết mạch kinh tế quốc gia. Ngay cả Chủ tịch nước cũng phải dựa vào tài chính của Tứ đại gia tộc, nhất là Tạ gia, có ngành nào mà Tạ gia không nhúng tay vào đâu?
Từ những thứ bay trên bầu trời, đi trên mặt đất, bơi lặn trong nước, hay những nhu yếu phẩm phục vụ nhu cầu ăn, mặc và ở của con người, tất cả đều có mặt Tạ gia! Có thể nói, nếu Tạ gia suy yếu thì một nửa quốc gia cũng sẽ suy yếu.
Bởi vậy, hắn vốn dĩ không hề sợ Thích Hán Lương, dù Thích Hán Lương có muốn thì cũng không có cách nào làm khó được hắn! Chỉ là, khi nhìn thấy cô ấy cố gắng cầu xin tên đó bỏ qua cho mình, giây phút đó, cõi lòng cứng rắn và lạnh lẽo của hắn dường như cũng trở nên mềm mại hơn.
Nhưng hắn vẫn rất bực vì cô dám để cho Thích Hán Lương ôm cô như vậy, hắn thật sự không thể dễ dàng tha thứ nên mới nhốt cô vào phòng tối, hắn muốn cô ngẫm lại cho kỹ bản thân mình sai ở chỗ nào, nếu không thì cô vẫn sẽ tái phạm chuyện này.
Hắn ở trên lầu vẫn luôn nghe thấy tiếng khóc của cô, không hiểu tại sao cứ thấy bực bội trong lòng, đi tới đi lui trong phòng cũng không tài nào ngủ nổi. Đến khi tiếng khóc của cô im bặt, đoán chừng cô khóc mệt quá đã ngủ rồi, trong lòng hắn lại có một ý nghĩ thôi thúc muốn đến gặp cô, kết quả hắn không nhịn nổi liền đi tới căn phòng này.
Hắn nhìn cô co ro cuộn tròn trên ghế như một bé mèo con, cô ấy lạnh sao? Hắn cúi xuống, nhẹ nhàng khoác áo rồi ôm cô vào lòng.
Tốt hơn nên đưa cô ấy lên trên lầu ngủ, ở đây thật sự rất lạnh, hắn sợ cô sẽ lại bị cảm lạnh.
Cô thật sự rất gầy, thân thể mềm mại nhỏ nhắn cứ thế cuộn tròn trong vòng tay hắn.
Hắn đang định dùng sức bế cô lên, nào ngờ Hải Nhạc bất ngờ tỉnh dậy, lúc đầu còn có chút mơ mơ màng màng cảm giác được mình đang được ai đó ôm lấy, khi đã nhìn rõ là Tạ Phẩm Dật, cô giật mình hét toáng lên.
"Buông ra! Anh, tên khốn này? Buông tôi ra!" - Hải Nhạc giãy dụa trong lòng Tạ Phẩm Dật.
Tạ Phẩm Dật không ngờ cô tỉnh dậy đúng lúc lại phản ứng mạnh mẽ như vậy, đành phải buông cô ra.
Hải Nhạc dùng hết sức lùi vào góc ghế sofa, toan thân run lên bần bật.
Nhìn thấy cô run rẩy như vậy, Tạ Phẩm Dật cũng cảm thấy bối rối không biết làm sao, hắn dọa cô sợ đến vậy sao?
Hắn thử tới gần cô, nói: "Tôi chỉ muốn tới thăm cô một chút."
"Tạ Phẩm Dật, đừng lại đây! Đừng lại đây!" - Hải Nhạc hét to, tay chân thì khua loạn xạ.
Tạ Phẩm Dật thấy cô sợ hãi quá độ như vậy, trong lòng chợt nhói lên một cái, hắn đành phải lùi về phía sau.
"Tôi tới đây không muốn làm gì cả." - Hắn bất giác mở miệng giải thích.
"Tạ Phẩm Dật, tôi không muốn nhìn thấy anh, tôi không muốn!" - Hải Nhạc đau khổ lắc đầu, sau đó cô ngẩng đầu lên và khó hiểu nhìn hắn: "Tạ Phẩm Dật sao lại ở đây? Giờ này hắn đang ngủ thoải mái ở trên lầu mà, mình đang mơ sao? Nhất định là mình đang nằm mơ?"
Cô đột nhiên giơ tay lên miệng cắn một cái thật mạnh.
"Đau quá!" - Tạ Hải Nhạc đau đớn kêu lên, nggẩng đầu lên phát hiện Tạ Phẩm Dật vẫn đang đứng ở trước mặt, cô ngây người, sau đó sợ hãi khóc lớn: "Không phải nằm mơ sao? Vậy anh tới đây làm gì? Anh có thể buông tha cho tôi không? Buông tha cho tôi đi! Tôi không phải loại con gái đó, tôi là em gái của anh! Cho dù chúng ta không cùng chung huyết thống, tôi vẫn là em gái của anh! Xin anh đừng đối xử với tôi như lần đó được không? Cho dù anh muốn trả thù mẹ bằng cách trả thù tôi, cũng xin anh đừng dùng cách này, trừ chuyện này ra, tùy anh hành hạ tôi thế nào tôi cũng chịu! Tôi xin anh, tôi cầu xin anh!"
Toàn bộ máu nóng trong người Tạ Phẩm Dật đều dồn lên não, hóa ra cô sợ hắn như vậy là bởi vì hành vi bốc đồng lần trước của hắn!
"Tạ Hải Nhạc! Cô có biết cô đang nói cái gì không?" - Hắn thẹn quá hóa giận, rống to.
Tạ Hải Nhạc càng bị tiếng quát của hắn làm cho sợ hãi đến mức co người lại thành một quả bóng, nếu hắn nhào về phía cô, cô chắc chắn không có sức lực chống trả!
Đôi mắt khẩn cầu của Hải Nhạc thiết tha nhìn Tạ Phẩm Dật, miệng nhỏ giọng thì thào nói: "Buông tha tôi, buông tha tôi được không?"
Thấy Tạ Phẩm Dật vẫn đi về phía mình, cô tuyệt vọng nhìn hắn, run run nói: "Tạ Phẩm Dật, đừng, tôi sẽ hận anh! Tôi nhất định sẽ hận anh đến chết!"
Tạ Phẩm Dật bị cô chọc tức đến nỗi trong mắt cũng bắn ra tia lửa, hắn nổi giận hét lên: "Tạ Hải Nhạc! Làm ơn đi! Cô nghĩ tôi muốn làm cái gì? Tôi sợ cô lạnh cóng khi nằm ở đây nên muốn đưa cô về phòng nghỉ ngơi! Tôi thấy cô đang ngủ nên chỉ muốn bế cô trở về phòng! Cô đúng là không thấy được lòng người tốt! Đồ ngốc không biết tốt xấu! Được rồi, tôi cũng lười quản cô! Cô thích ở lại đây thì cứ ở đi!"
Nói xong, hắn nổi giận đùng đùng xông ra ngoài.
Tạ Phẩm Dật thật sự tức giận đến hoa cả mắt, cô thậm chí còn cho rằng hắn tới đây để cưỡng bức cô?
Hắn là kẻ đói bụng ăn quàng như vậy sao? Lần trước, lần trước chỉ là ngoài ý muốn, lần này hắn hoàn toàn không có ý nghĩ gì khác, không ngờ cô lại hiểu lầm hắn nhiều như vậy.
Tạ Hải Nhạc, cái đồ không biết tốt xấu, sau này đừng mong tôi lại động lòng trắc ẩn với cô nữa! Hắn tức giận nghĩ trong lòng, nổi giận đùng đùng chạy về phòng ngủ.
Tạ Hải Nhạc sửng sốt ngồi ngây ra, từ khi nào hắn lại trở nên tốt bụng như vậy, sợ cô bị lạnh cóng ở đây nên muốn đưa cô về phòng nghỉ ngơi?
Hắn nói thật sao? Là cô hiểu lầm lòng tốt của hắn sao?
Không, cô sẽ không tin hắn! Nếu đã có ý tốt như vậy, tại sao lúc đầu còn nhốt cô vào tầng hầm?
Cô vuốt mấy lọn tóc dính trên khuôn mặt đẫm nước mắt của mình, chậm rãi duỗi chân xuống ghế sofa, xỏ giày vào rồi nhanh chóng rời khỏi tầng hầm mà hắn đã quên đóng cửa trong lúc tức giận.
Hải Nhạc trở về phòng ngủ, tắm rửa sạch sẽ rồi leo lên trên giường, trên gường vẫn thoải mái hơn nhưng cô không tài nào ngủ tiếp được, giọng nói của hắn vẫn cứ văng vẳng bên tai cô: "Cô nghĩ tôi muốn làm cái gì? Tôi sợ cô lạnh cóng khi nằm ở đây nên muốn đưa cô về phòng nghỉ ngơi! Tôi thấy cô đang ngủ nên chỉ muốn bế cô trở về phòng! Cô đúng là không thấy được lòng người tốt! Đồ ngốc không biết tốt xấu! Được rồi, tôi cũng lười quản cô! Cô thích ở lại đây thì cứ ở đi!".
Hải Nhạc thở dài một hơi, hắn đã dọa cô chết khiếp, bây giờ chỉ cần hắn đến gần cô một chút, cô lại không khỏi suy nghĩ trong lòng là hắn có ý định xâm phạm cô hay không?
"Chúa ơi, xin hãy cho con biết, con phải làm gì bây giờ? Con phải làm sao mới có thể thoát khỏi sự khống chế của hắn?" - Cô nằm trên giường trằn trọc suy nghĩ, mãi đến khi trời gần sáng mới chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau thức dậy, không ngờ hắn đã đến trường từ sớm mà không đợi cô, bác Cương đã đợi cô trước cửa từ sớm để đưa cô đến trường.
Trong lòng Hải Nhạc lại cảm thấy bất an, trong hồ lô bảo bối của hắn lại đang điều chế thuốc gì đây? Chẳng lẽ, hắn thật sự đang thể hiện lòng tốt của mình sao?
Những ngày sau đó, hắn cũng không đến lớp đón cô nữa, tan học vẫn là bác Cương đến đón cô, ngay cả Nhã Nghiên cũng cảm thấy kỳ lạ không hiểu vì sao Tạ Phẩm Dật đột nhiên lặn mất tăm.
"Tớ cũng không biết tại sao." - Tạ Hải Nhạc thản nhiên trả lời.
"Có phải anh ấy đang giận tớ không? Không muốn gặp lại tớ nữa?" - Hứa Nhã Nghiên vừa lo lắng vừa áy náy nói.
Hải Nhạc ngạc nhiên nhìn Nhã Nghiên.
Nhã Nghiên cảm thấy xấu hổ trước ánh nhìn của Hải Nhạc, ấp úng nói: "Tớ chỉ là, tớ nghĩ lần trước tâm tình anh ấy không tốt, tớ không nên chọc anh ấy tức giận. Là lỗi của tớ."
Hải Nhạc gần như chết lặng, rõ ràng là Tạ Phẩm Dật cư xử không đúng nhưng Nhã Nghiên lại sẵn lòng tha thứ cho hắn, hơn nữa cậu ấy còn lo hắng liệu mình có chọc giận hắn hay không? Tạ Phẩm Dật đào đâu ra sức hấp dẫn lớn đến vậy? (SAM: Trên mặt đó 😊)
"Không, cậu không có chọc anh ta tức giận đâu, anh ta mới là người sai. Nhã Nghiên, cậu đừng tự trách mình, đó hoàn toàn là chuyện của anh ta thôi."
Nhã Nghiên nhìn Hải Nhạc, nói: "Hải Nhạc, lần trước... có phải Anh Phẩm Dật và thầy Thích đã đánh nhau hay không? Tớ thấy khóe mắt của thầy hơi bầm tím đó."
Hải Nhạc im lặng không nói lời nào.
"Hải Nhạc, có phải thế không?" - Nhã Nghiên hỏi liên tục.
"Không phải." - Hải Nhạc nói trái lương tâm.
Cô không thể nói ra chuyện hai người bọn họ đánh nhau vì cô được, cũng đã mấy ngày rồi mà không có động tĩnh, khả năng là thầy Thích không truy cứu chuyện đó nữa.
"Thật không?" - Nhã Nghiên cẩn thận nhìn vẻ mặt Hải Nhạc.
"Nhã Nghiên, đó chỉ là trùng hợp thôi. Cậu nghĩ xem, tại sao hai người bọn họ lại đánh nhau chứ?" - Hải Nhạc tiếp tục dối lòng.
"Cũng đúng." - Nhã Nghiên đồng ý.
Nhã Nghiên không hỏi được gì nên thôi.
Mà Hải Nhạc thời gian này cũng có một cuộc sống tương đối thoải mái, dù có vô tình chạm mặt nhau lúc ở nhà, Tạ Phẩm Dật cũng hoàn toàn phớt lờ cô, càng không mở miệng nói chuyện, Hải Nhạc cũng vui vẻ đón nhận.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro