Chương 46: Học Bơi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 46: Hc Bơi

Thế nhưng, những ngày tháng yên bình đó chẳng kéo dài được bao lâu, mẹ của Hải Nhạc đi công tác về vẫn luôn lo lắng chuyện con gái không biết bơi, nên đã tranh thủ thời gian ăn tối lại nhờ vả Phẩm Dật dạy bơi cho Hải Nhạc.

"Phm Dt, con xem khi nào có thi gian dy bơi cho em." - Bà nói.

Tạ Hải Nhạc sợ tới mức đánh rơi đôi đũa trên tay xuống bàn, mẹ thật đúng là tự chui đầu vào rọ mà! Nghĩ tới hành vi bốc đồng hắn từng làm với cô, giờ mẹ bảo hắn dạy cô bơi lội thì khác gì đưa dê vào miệng cọp!

"Không! M, con không hc bơi đâu!" - Mặt Tạ Hải Nhạc trắng bệch như tờ giấy.

Tạ Phẩm Dật liếc nhìn cô một cái nhưng không nói gì.

"Con bé này, mi nói đã s bơi như vy ri. Con càng s thì càng phi vưt qua, nghe li m, ngoan ngoãn đ cho anh hai dy con hc bơi." - Mẹ Hải Nhạc nói.

"M! Mùa này nưc rt lnh, con s lnh." - Hải Nhạc cố gắng thuyết phục mẹ mình.

Ba Tạ vui vẻ nói: "Hi Nhc, con đng lo. Trong khu chung cư ca nhà ta xây dng gn Ngũ Châu, ba đã tng cho anh hai con hai tng trên cùng làm quà sinh nht tui hai mươi ca nó. Chn tng trên cùng là bi vì anh con rt thích các hot đng th thao, ba đã cho lp đt rt nhiều phòng trò chơi và tp th dc các loi, ngoài ra còn có mt b bơi có th điều chnh nhit đ n đnh na vì anh con t khi còn bé đã rt thích bơi li. Nếu con ngi nưc b bơi nhà mình lnh quá thì c theo anh đến đó hc bơi là đưc."

"Đúng ri đó, con gái ngoan, nghe li m, ngoan ngoãn đi theo anh hc bơi, m cũng bt lo hơn mt chút." - Mẹ Hải Nhạc nói.

Tạ Phẩm Dật nhìn Hải Nhạc, ngoài miệng như ẩn như hiện lên một nụ cười lạnh, hay cô lại đang suy nghĩ hắn chính là con quái vật dưới nước? Tạ Phẩm Dật hắn tệ đến như vậy à?

Trong khoảng thời gian này, hắn đã nhượng bộ rất nhiều, không gây phiền toái cho cô, không đưa đón cô, thậm chí cũng không nói chuyện với cô! Hắn chỉ muốn cô đừng sợ hãi hắn như vậy nữa, nhưng đổi lại cô không hề tỏ ra cảm kích một chút nào, còn làm ra vẻ ước gì hắn có thể biết mất trước mặt cô thì càng tốt. Cậu trả lời của cô thực sự khiến hắn cảm thấy tức giận.

"Dì không cn lo lng, c yên tâm giao chuyn dy Hi Nhc bơi cho con là đưc." - Hắn mỉm cười nói.

Nghe hắn nói vậy, Mẹ Hải Nhạc vui mừng khôn xiết: "Phm Dt, dì tht s rt cm ơn con."

Tạ Phẩm Dật lộ ra nụ cười quyến rũ chết người của hắn, nói: "Là chuyn nên làm, chúng ta là mt gia đình mà."

Hắn quay sang đăm chiêu nhìn Hải Nhạc một cái, Hải Nhạc sợ hãi khi thấy hắn nhìn mình, cô buột miệng nói: "Đừng có nghĩ ti chuyn đó!"

"Ai đng nghĩ ti chuyn đó?" - Mẹ Hải Nhạc và Ba Tạ khó hiểu nhìn nhau.

Tạ Phẩm Dật hé đôi môi mỏng, chậm rãi giải thích với hai người lớn: "Bây gi nó đang đ tui ni lon, mà hai ngưi thì luôn vng nhà nên con cũng qun nó nhiều hơn mt chút, thành ra nó mi ghét con, thích chng đi li con... Không sao, con hiu, con cũng tng có nhng năm mưi lăm, mưi sáu tui huy hoàng rc r mà."

Mẹ Hải Nhạc vội vàng nói: "Hi Nhc, đây là li ca con. Anh hai trông nom con cũng là vì mun tt cho con thôi."

Tạ Hải Nhạc tức giận đến mức toàn thân run rẩy, lồng ngực liên tục phập phồng, sao hắn có thể nói dối không chớp mắt như vậy? Cô ghét hắn, đó là sự thật, nhưng cô nổi loạn từ khi nào? Cô thích chống đối lại hắn từ khi nào chứ?

Bề ngoài, hắn giả bộ yêu thương trân trọng cô em gái này bao nhiêu thì sau lưng hắn lại làm đủ mọi trò để bắt nạt cô. Hắn là một kẻ dối trá, gian xảo và độc ác. Có lẽ, nham hiểm chính là bản tính thật sự của hắn.

Tạ Phẩm Dật nhìn ra cô đang cố gắng kìm nén cơn giận, trong lòng cảm thấy rất sảng khoái, hắn thích nhìn thấy cô bất lực như vậy. Lại còn vui vẻ gắp thức ăn vào chén cơm của cô và nói: " Nào, em gái. Đừng gin, đng gin anh na. Em gy quá, nên ăn nhiều hơn mt chút, nếu không ba và dì còn tưng là anh nhà không nhng không chăm sóc tt cho em mà còn ngưc đãi em đó."

Hải Nhạc đau khổ không nói nên lời, cũng không thể bày tỏ sự tức giận của mình, cô cố gắng kìm nén những giọt nước mắt đã rưng rưng trong hốc mắt, cũng nhẹ nhàng gắp mấy món rau mà Tạ Phẩm Dật không thích bỏ hết vào bát của hắn, nói: "Anh hai, anh cũng vy nha, ăn nhiều mt chút."

Tạ Phẩm Dật nhìn những thứ trước giờ hắn không thích ăn, mặt mày nhăn nhó, không ngờ cô cũng biết bắt chước hắn, nhưng mà hắn không ăn không được, đành phải cắn răng đưa vào trong miệng rồi nuốt xuống.

"Ngon lm." - Tạ Phẩm Dật không muốn nhận thua, cố giả vờ ăn một cách thích thú.

"Vy à?" - Tạ Hải Nhạc nở nụ cười ngọt ngào hiếm có với hắn, cũng tiện tay gắp thêm một miếng to bỏ vào trong chén của hắn: "Anh hai à, ngon vy thì ăn nhiều mt chút nha." (SAM: Đáng đời 😂)

"H? Không cn, không cn, anh t gp đưc." - Tạ Phẩm Dật thấy cô còn muốn gắp nữa, đành phải bưng chén lên che trước ngực.

Con nhóc này, thật đúng là không thể xem thường nó! Dám tìm nhược điểm của hắn mà phản công.

Hừ, cô dám trêu hắn, để xem hắn dạy cô học bơi mà không chỉnh cô mới là lạ!

Tạ Phẩm Dật tức giận thầm nghĩ trong lòng, bên ngoài dùng sức gắp miếng cơm lẫn món rau trong chén vào miệng, cố gắng nuốt xuống, mùi vị khó ăn đến phát ói!

Mẹ Hải Nhạc và ba Tạ Phẩm Dật nhìn cảnh anh em tình cảm như vậy, ai nấy đều mỉm cười hạnh phúc.
————
Tạ Phẩm Dật khoanh tay trước ngực hờ hững nhìn Tạ Hải Nhạc mặc một bộ áo tắm kín mít màu xanh nhạt.

Mặc dù kiểu dáng của bộ áo tắm rất bảo thủ và che phủ toàn bộ cơ thể của cô nhưng vẫn không che được đường cong tuyệt mỹ trên người cô, chỗ nên lồi sẽ lồi, chỗ nên lõm sẽ lõm, rất tinh tế và chỉn chu. Thân hình này thật sự không giống như thân hình của một cô bé mười lăm tuổi, lớn lên chút nữa, lại không biết có bao nhiêu gã đàn ông sẽ quỳ gối dưới váy cô đây!

Tạ Hải Nhạc thấy Tạ Phẩm Dật nhìn mình chằm chằm, cô không khỏi đỏ mặt, theo phản xạ đưa tay lên che chắn trước ngực.

Cô thực sự hận mình tại sao lại không biết bơi, nếu như biết bơi, hắn chắc chắn sẽ không có cơ hội tiếp cận cô gần như vậy.

Tạ Phẩm Dật nhìn động tác che chắn của cô, ho khan hai tiếng lấp liếm, nói: "Chun b xong chưa?"

"Chun b cái gì?"

"Chun b xung nưc!" - Tạ Phẩm Dật nhướng mày nói.

"À." - Tạ Hải Nhạc như được lệnh ân xá, chậm rãi bước xuống cầu thang, từ từ tiến vào trong bể bơi, nước trong hồ được điều chỉnh ấm áp vừa phải, rất thoải mái.

Tạ Hải Nhạc lén lút nhìn Tạ Phẩm Dật đang chuẩn bị xuống nước, hắn chỉ mặc mỗi chiếc quần bơi, trông dáng người rất cao lớn, cơ ngực và cơ bụng màu lúa mì khỏe mạnh, rắn chắc. Tỉ lệ cơ thể phải nói là quá hoàn hảo, cứ như là bức tượng biết đi David, một kiệt tác của Michelangelo được sống lại vậy. Khi ánh mắt sắc bén của Tạ Phẩm Dật quét về phía cô, Hải Nhạc bối rối cúi đầu.

"Bi vì cô sc nên trưc tiên phi hc đi dưi nưc." - Tạ Phẩm Dật nói.

"." - Tạ Hải Nhạc lên tiếng.

Chỉ là đi tới đi lui trong nước mà thôi, rất đơn giản.

"Không, không phi đây, cô phi th đi đến chc sâu." - Tạ Phẩm Dật nói.

"Đến chc sâu?" -Tạ Hải Nhạc sợ hãi.

"Đúng." - Tạ Phẩm Dật gật đầu: "Cô phi vưt qua ni sc thì mi có th hc bơi đưc."

"." - Tạ Hải Nhạc ngoài miệng đáp lời nhưng trong lòng lại thầm mắng: Nếu anh không đẩy tôi xuống hồ bơi thì giờ tôi sợ nước chắc? Còn không phải tại anh?

Cô hít sâu một hơi rồi chậm rãi đi vào giữa hồ.

"Tt, quay li đưc ri." - Tạ Phẩm Dật nói.

Tạ Hải Nhạc lại đi về, Tạ Phẩm Dật nhìn cô nói: "Đi tiếp đi."

Tạ Hải Nhạc xoay người lại đi về phía giữa bể bơi.

"Quay li!"

"Đi ln na!"

"Quay li!"

"Đi ln na!"

....

Tạ Hải Nhạc thực sự nghi ngờ hắn không phải muốn dạy cô bơi mà là đang cố tình đùa giỡn cô.

"Đủ chưa vy? Anh đnh bt tôi đi ti đi lui như vy mãi à?" - Tạ Hải Nhạc không thể nhịn được nữa.

"Thì sao, cô nghi ng cách dy ca tôi à?" - Tạ Phẩm Dật lạnh lùng nói: "Cô không cm thy lo lng như lúc trưc na ch? Tôi thy cô đi dưi nưc rt tt, hn là đã không còn cm thy sc na ri đúng không?"

Tạ Hải Nhạc thấy hắn nói một cách nghiêm túc, chỉ đành phải nén giận nói: "Vy có cn tôi đi na không?"

"Cn, cô quay li đây, đi sâu thêm mt chút, cô không phát hin ra mình càng ngày càng đi sâu hơn sao?"

"Ồ." - Tạ Hải Nhạc đành phải chậm rãi đi vào trong, cô tiếp tục bước đi cũng cảm giác được nước càng ngày càng sâu, mặt nước cũng đã chạm đến ngang vai rồi nhưng Tạ Phẩm Dật vẫn không lên tiếng kêu cô quay lại, đành phải kiên trì tiếp tục đi về phía trước.

Đang đi ngon lành, chân cô đột nhiên đạp hụt một cái, cô hét lên, cả người ngã về phía trước nặng nề chìm xuống nước. Trong lúc hoảng loạn lỡ nuốt vào vài ngụm nước, tay chân vùng vẫy loạn xạ, ngay giây phút thấy mình sắp chìm xuống, eo cô lại bị một bàn tay khỏe mạnh nắm lấy, sau đó ôm cô trồi lên khỏi mặt nước.

Tạ Hải Nhạc quơ quơ tay trên mặt nước, la to: "T Phm Dt! Anh c ý!"

"Tôi nào có!" Tạ Phẩm Dật nói với mặt vô tội.

"Rõ ràng là có!" - Tạ Hải Nhạc tức giận tố cáo.

"Tht là không biết tt xu." - Tạ Phẩm Dật lắc đầu: "Nếu đã nói tôi c ý, vy tôi buông tay nhé."

Hắn vừa buông tay ra, Tạ Hải Nhạc lập tức chìm xuống nước, cô hét lên, vươn hai tay dùng sức níu chặt cổ Tạ Phẩm Dật.

Khóe miệng Tạ Phẩm Dật giương lên nụ cười xấu xa.

"Ê, buông tay ra, cô ôm tôi làm cái gì?" - Hắn nói với Tạ Hải Nhạc.

"Không, không! Tôi không buông anh ra đâu!" - Tạ Hải Nhạc sẽ không nghe lời hắn, nếu cô buông hắn ra thì cô sẽ lại chìm xuống nước, cô rất sợ cảm giác bị nước nhấn chìm thế này.

"Tht sao? Cô s không buông tôi ra?" - Ánh mắt Tạ Phẩm Dật đột nhiên trở nên sâu xa, giọng nói cũng có chút quyến rũ mê người.

"Không buông tôi ra cũng đưc, nhưng cũng không cn phi qun ly tôi như bch tuc vy đâu! Cô dính vào tôi như vy thì làm sao tôi bơi về b đưc?"

"À." - Tạ Hải Nhạc xấu hổ buông đôi chân đang vòng trên người hắn ra, Tạ Phẩm Dật nhìn cô một cái, ôm cô rời khỏi khu vực nước sâu đến vào khu vực nước nông.

"Đưc chưa?" - Tạ Hải Nhạc vội vàng hỏi Tạ Phẩm Dật: "Đã ti chưa?"

Tạ Phẩm Dật gật đầu.

Tạ Hải Nhạc thử chống chân xuống chạm được đáy bể bơi liền buông cánh tay đang ôm cổ Tạ Phẩm Dật ra.

Tuy nhiên, eo của cô vẫn đang bị Tạ Phẩm Dật ôm chặt.

"Th tôi ra." - Cô đẩy tay Tạ Phẩm Dật.

Tạ Phẩm Dật vươn một bàn tay, nhẹ nhàng vén vài sợi tóc ẩm ướt trên mặt hắn, chăm chú nhìn cô.

Tạ Hải Nhạc bị ánh mắt kỳ lạ của hắn nhìn đến mức ngại ngùng cúi đầu, nhẹ giọng nói: "Th tôi ra đi."

"Tôi li không mun th cô ra, phi làm sao bây gi?" - Tạ Phẩm Dật đột nhiên mở miệng, giọng nói trở nên trầm thấp mà có chút khàn khàn. (SAM: má, chuẩn bị bùng cháy rồi đấy *nuốt nước miếng*)

"Cái gì?" - Tạ Hải Nhạc ngẩng đầu, do dự nhìn Tạ Phẩm Dật.

Đối diện cô chính là khuôn mặt phóng đại của Tạ Phẩm Dật, từ trong ánh mắt của hắn có thể nhìn ra hai ngọn lửa nhỏ, càng đến gần thì nó lại càng bốc cháy dữ dội, Hải Nhạc chợt cảm thấy không ổn, cô không khỏi quay mặt đi.

Nhưng Tạ Phẩm Dật vươn tay xoay mặt cô lại, chậm rãi nói ra từng chữ: "Hi Nhc, tôi mun hôn em." (SAM: aaaaaaaaaaaa, ni la lên đêeeeeeeee)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro