Chương 47: Tôi Muốn Hôn Em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 47: Tôi Muốn Hôn Em

"Không!" - Hải Nhạc sợ hãi muốn thoát khỏi sự khống chế của hắn.

"Không kịp nữa rồi!" - Tạ Phẩm Dật nói, sau đó môi hắn lập tức ép xuống môi của cô.

"Kh..ông..." - Tiếng thét chói tai bị môi của hắn ngăn lại trong miệng, chỉ phát ra được thanh âm đứt quãng.

Tạ Phẩm Dật mãnh liệt phủ lên môi cô mút mạnh đến mức gần như muốn phá nát môi của cô, Hải Nhạc theo bản năng phản kháng lại khơi dậy tính chiếm hữu vốn có của hắn, Tạ Phẩm  Dật càng thêm dùng sức cho đến khi Hải Nhạc hé miệng ra như lần trước, hắn liền xông thẳng vào trong miệng của cô cuốn lấy cái lưỡi thơm tho của cô mà cùng nhau chơi đùa.

Cô mềm mại ngọt ngào đến nỗi khiến cho Tạ Phẩm Dật nhịn không được càng hôn sâu hơn, tham lam đoạt lấy ngây ngô hồn nhiên của cô.

Tạ Hải Nhạc cảm giác toàn bộ sức lực đều bị rút cạn, cô mềm nhũn dựa vào ngực Tạ Phẩm Dật, cô có thể cảm nhận được đầu lưỡi linh hoạt của hắn  đang cuồng nhiệt tạo ra cơn sóng tình ở bên trong miệng mình, tay không nhịn được mà bám vào vai hắn, thở hổn hển và phát ra tiếng rên như một con mèo nhỏ.

Tạ Phẩm Dật nghe được tiếng thở hổn hển của cô, hắn điên cuồng đến mức như muốn nuốt Hải Nhạc vào trong bụng, ôm thân thể của cô xoay tròn cho đến khi chạm vào thành bể bơi. Có chỗ dựa ở phía sau, hắn càng hôn cô say đắm hơn. Hắn hôn cô cuồng nhiệt đến mức khiến cho Hải Nhạc cảm thấy mình sắp không thở nổi vì tim đập quá nhanh, đầu óc cô lúc này giống như một nồi cháo đang sôi sùng sục khiến cho cô không thể suy nghĩ bất cứ điều gì, càng không thể cự tuyệt Tạ Phẩm Dật. Hải Nhạc chỉ có thể vươn tay bám chặt vào Tạ Phẩm Dật hệt như những sợi dây leo đang gay gắt bấu víu vào cây tùng cao lớn trước mặt.

Nụ hôn này kéo dài và cuồng nhiệt đến mức gần như khiến cho toàn bộ nước trong hồ bơi đều sôi trào lên vì cảm xúc thăng hoa mãnh liệt của hai người.

Không biết qua bao lâu, hơi nóng quấn lấy môi lưỡi của Hải Nhạc mới dần dần tản đi, Tạ Hải Nhạc lúc này mới có thể hít thở không khí trong lành, cô muốn đẩy hắn ra nhưng toàn thân lại không có một tí sức lực nào mà bất lực mềm mại ngã vào vòng tay của hắn.

Tạ Phẩm Dật nhẹ nhàng đặt đầu cô ở trước ngực của mình, cô có thể nghe thấy rõ ràng tiếng tim đập hỗn loạn mà mạnh mẽ của hắn, nhịp đập gấp gáp đó lại hòa hợp với nhịp tim đang náo loạn của cô một cách kỳ lạ. Không biết tại sao, lúc này Hải Nhạc thậm chí không muốn cứ như thế mà rời khỏi lồng ngực của hắn, cô thầm khao khát hơi thở nam tính từ trên người hắn. Mà tay của Tạ Phẩm Dật lúc này đang nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc và khuôn mặt của cô, theo từng động tác của hắn, cảm giác ngứa ngáy râm ran cũng len lỏi vào trái tim của Hải Nhạc.

"Hải Nhạc...Hải Nhạc... Hải Nhạc..." - Tạ Phẩm Dật cúi đầu, nhẹ giọng gọi tên cô.

Hải Nhạc chưa bao giờ nghĩ việc hắn gọi tên cô lại có thể làm cho trái tim của cô không kiềm chế được mà rung động đến mức này. Đúng vậy, trái tim của cô, thật sự vì tiếng gọi của hắn mà đập loạn.

Hai người cứ lặng lẽ ôm nhau như vậy, mọi thứ thật yên tĩnh, thật ấm áp, Tạ Phẩm Dật cẩn thẩn ôm lấy cô, chỉ sợ bất cẩn một chút sẽ phá vỡ bầu không khí ngọt ngào này.

Hải Nhạc từ từ tỉnh táo lại sau cơn mê, cô có chút bối rối, tại sao cô lại thế này? Đáng lẽ cô phải cự tuyệt hắn mới đúng, nhưng tại sao cuối cùng lại như bị say mê cuốn theo hắn?

"Buông ra!" - Hải Nhạc cố gắng dùng hai tay đẩy lồng ngực rộng lớn của hắn ra.

Tạ Phẩm Dật lại càng ôm cô chặt hơn, nói: "Tiểu Hải Nhạc, tôi cảm thấy em cũng rất hưởng thụ nụ hôn này nha." (SAM: vâng, hai người thì hưởng thụ, tôi đây thì...)

Nghe ra trong giọng nói hắn có chút trêu chọc, trong lòng Hải Nhạc vừa giận vừa xấu hổ.

"Có tính là gì đâu. Nếu người đàn ông khác hôn tôi kiểu đó, tôi cũng sẽ như vậy thôi!" – Cô cứng miệng nói.

Tạ Phẩm Dật nghe cô nói như thế, giận tím mặt hét lên: "Em dám? Sao em dám để cho người đàn ông khác hôn mình!"

Ngón tay hắn mơn trớn trên môi của cô, nói: "Nơi này, chỉ thuộc về tôi! Tôi hôn rồi thì nó là của tôi!"

Trong lòng Tạ Hải Nhạc cũng rất tức giận, cô dùng sức đẩy hắn ra rồi chậm rãi lùi lại.

"Tạ Phẩm Dật, chúng ta anh em! Dù anh có thừa nhận người em gái này hay không, thì ở trong mắt người khác anh chính là anh trai tôi!" - Cô hét lên.

Tạ Phẩm Dật đưa ngón tay vừa xoa môi cô lên môi mình, như thể trên ngón tay đó còn vương lại mùi thơm của đôi môi đỏ mọng kia, hắn nhẹ nhàng hít một hơi, cố gắng hít hương thơm đó vào xoang mũi.

"Tạ Hải Nhạc, tôi chưa bao giờ xem em là em gái của tôi! Và em cũng chưa bao giờ thực sự gọi tôi là anh trai! Không cần quan tâm người khác nghĩ gì!" - Hắn nói.

Tạ Hải Nhạc đau khổ lắc đầu, nói: "Tạ Phẩm Dật, xin anh, nếu anh muốn đùa giỡn với tôi thì xin anh thử trò khác được không? Tôi thật sự không chịu nổi trò này. Anh chỉ hận tôi thôi, trong lòng anh, tôi chỉ là một món đồ chơi thú vị, anh chưa bao giờ coi tôi là con người. Mà tôi không muốn sống cả đời này như một món đồ chơi như vậy!"

Tạ Phẩm Dật vừa nghe cô nói như thế, ánh mắt trở nên nghiêm nghị đi về phía cô, Hải Nhạc kinh hoảng lui về phía sau, nhưng Tạ Phẩm Dật nhanh hơn cô, hắn đi đến bên người Tạ Hải Nhạc, hai tay đột nhiên nâng lên đặt ở trên vai Hải Nhạc, Hải Nhạc không tự chủ được run lên.

"Tạ Hải Nhạc, nếu như em không muốn sống cuộc sống như đồ chơi, tôi có cách khác." - Tạ Phẩm Dật nói.

"Cách gì?" - Tạ Hải Nhạc cảnh giác nhìn hắn.

Tạ Phẩm Dật nhìn cô không chớp mắt, chậm rãi nói từng chữ: "Không cự tuyệt tôi hôn em, đừng cự tuyệt. Chỉ cần em không kháng cự nụ hôn của tôi, tôi hứa sau này tôi sẽ không gây chuyện với em."

Chẳng lẽ, sau này hắn vẫn muốn hôn cô như vậy sao? Sao có thể được chứ? Không thể cứ như vậy nữa!

"Không được!" - Cô quả quyết cự tuyệt.

"Không, em không có quyền cự tuyệt, tôi muốn làm như vậy và tôi sẽ làm như vậy, em buộc phải chịu!" - Tạ Phẩm Dật thấy cô quả quyết cự tuyệt liền nổi giận, bá đạo gạt bỏ kháng cự của Hải Nhạc. (SAM: Bà mẹ, là cách dữ chưa, nói toẹt ra là ép nhỏ đi trời )

"Tạ Phẩm Dật, anh không thể buông tha cho tôi sao?" - Hải Nhạc khẩn cầu nhìn hắn.

"Không thể, cũng chưa từng nghĩ muốn tha cho em! Từ khi sinh ra em đã được định sẵn là ..." – Tạ Phẩm Dật dừng lại một chút rồi nói: "đồ chơi định mệnh của tôi."*

(*SAM: khúc này mấy bạn hiểu theo cấu trúc ngữ pháp tiếng Hoa nha, bổ nghĩa sẽ đứng trước danh từ: nên ý câu này là tình yêu định mệnh ... đại loại vậy, do từ "định mệnh" được nói trước, mà cha nội này thấy mình nói hớ nên sửa lại từ định nói "tình yêu"/ "vợ yêu" thành "đồ chơi" đó mà. Hắn ta xấu hổ quá thôi.)

Nghe hắn nói như vậy, trong mắt Hải Nhạc lăn ra những giọt nước mắt thật to.

Tạ Phẩm Dật thấy cô đau khổ trong lòng chợt cũng cảm thấy đau âm ỉ, không khỏi nói thêm: "Ngoài hôn em ra tôi sẽ không làm gì em nữa, em không cần lo lắng về chuyện này."

"Có thật không?"(SAM: Thôi xong đời con gái tôi rồi, dại quá con ơi)

Hải Nhạc mở to hai mắt, trong mắt cô đột nhiên toả sáng ra ánh sáng rực rỡ, thứ hào quang này làm cho Tạ Phẩm Dật gần như mất trí, hắn như bị mê muội gật đầu: "Thật!  Tôi nói thật, em nên thử tin tưởng tôi một lần!" 

Hải Nhạc thở dài nhẹ nhõm một hơi, cô giơ tay lên muốn lau đi nước mắt trên mặt nhưng lại bị Tạ Phẩm Dật đột nhiên ngăn lại, hắn nói: "Để tôi."

Hải Nhạc kinh ngạc thả tay xuống, Tạ Phẩm Dật cúi đầu nhẹ nhàng liếm đi nước mắt trên mặt cô, Hải Nhạc run rẩy một chút nhưng cũng không kháng cự. Tạ Phẩm Dật hài lòng hôn lên mắt cô, nhẹ nhàng lấy đi nước mắt đọng lại trong mắt cô, sau đó đôi môi từ từ trượt xuống chóp mũi, rồi lại rơi vào đôi môi của cô. (SAM: Đúng là cáo già mà )

"Tôi hôn em không đủ, tôi muốn thêm một lần nữa..." – Tạ Phẩm Dật khàn khàn nói, hắn lại ôm Hải Nhạc vào lòng, một lần nữa tiếp tục nụ hôn ngọt ngào khiến cho Hải Nhạc u mê say đắm.

Hải Nhạc rốt cuộc cũng học được cách bơi bằng những nụ hôn trừng phạt của Tạ Phẩm Dật, cô thậm chí còn có thể nín thở trong nước từ ba đến bốn phút, cái này phải nhờ công sức dạy dỗ của Tạ Phẩm Dật. Nói chính xác hơn là nhờ những nụ hôn bất tận của hắn, cô dần dần từ biết cách nín thở khi hôn cũng trở nên thành thạo nín thở dưới nước.

(SAM:  Sau chuyện này thì các chị em cũng rút ra một bài học , có người yêu là tự khắc biết bơi à 😊)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro