Chương 49: Hối Hận

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Trì Hải Hoan, con nhỏ chết tiệt mày chạy đi đâu rồi? Coi chừng tao trừ toàn bộ tiền chuyên cần tháng này của mày đó!" Tiếng mắng tức giận lại truyền tới.

"Dạ, đến liền!" Cô vội vã rời đi.

Hải Nhạc vừa về tới nhà liềnnói chuyện gặp chị cho mẹ nghe, mẹ Hải Nhạc vừa mừng vừa sợ, mừng là còn chưa đi tìm đã có tin tức con gái, sợ là con gái vậy mà phải làm thuê trong một tiệm ăn. Bà vội vã muốn đi gặp con gái, Hải Nhạc nói cho bà biết, đã hẹn với chị rồi, xế chiều ngày mai sẽ đưa cô đến Tạ gia gặp mẹ.

Buổi chiều hôm sau, Trì Hải Hoan vừa bước xuống xe, sững sờ nhìn biệt thự sang trọng siêu lớn của Tạ gia.

"Hải Nhạc, ba dượng này giàu lắm à?" Cô hỏi Hải Nhạc.

"Chắc là thế, không biết chị có từng nghe tập đoàn An Thác chưa? Ba dượng chính là chủ tịch An Thác, Tạ Trường Viên." - Hải Nhạc nói.

"Cái gì? Tập đoàn An Thác? Tạ Trường Viên là chồng mới của mẹ?" Trì Hải Hoan hít một hơi khí lạnh, "Thế... mẹ kết hôn với ông ấy bao lâu rồi?"

"À, năm em tám tuổi thì mẹ kết hôn với ông ấy, em sống ở đây hơn bảy năm rồi." - Hải Nhạc nói.

"Vậy à?" - Vẻ mặt Trì Hải Hoan đầy hối hận.

Bỗng nhiên, mẹ hai người từ trong nhà đi ra, vừa nhìn thấy Hải Hoan liền giật mình, sau đó vội vàng chạy tới.

"Hải Hoan, Hải Hoan của mẹ!"- Bà dùng sức ôm Trì Hải Hoan vào lòng.

Lúc này, ba cũng đã ra tới, theo sau là Tạ Phẩm Dật.

"Mẹ! Con rất nhớ mẹ!" Trì Hải Hoan nước mắt tràn mi.

"Con gái của mẹ, mẹ cũng nhớ con lắm." Mẹ Hải Nhạc cũng khóc nói.

"Sao...sao... sao con bé giống Hải Nhạc nhà mình như đúc thế kia?" - Tạ Trường Viên kinh ngạc đến mức nói lắp: "Nếu ba không nhớ hôm nay Nhạc Nhạc mặc đồ gì, thì nhất định ba sẽ nhầm con bé là Hải Nhạc mất rồi." - Tạ Phẩm Dật gật gật đầu: "Con cũng thấy vậy."

Hắn càng nhục hơn, nhận lầm cô ta thành Hải Nhạc, lại còn hôn cô ta! Nghĩ đến đây, Tạ Phẩm Dật liền vô cùng chán nản cào cào tóc, sao lại phải giống nhau thế kia chứ? Thật là!

Mẹ Hải Nhạc lau lau nước mắt, ôm Trì Hải Hoan đi về phía hai ba con họ.

"Hải Hoan, đây là bác Tạ, đây là anh Tạ Phẩm Dật." Mẹ Hải Nhạc nói, "Trường Viên, nó là Hải Hoan em đã nói với anh đó, chị Hải Nhạc, Hải Hoan, chào mọi người đi con."

Nghe thấy mẹ kêu mình gọi Tạ Trường Viên là bác, nụ cười trên mặt Hải Hoan, trở nên có chút gượng gạo, nhưng cô vẫn cố gắng cười.

"Chào bác Tạ ạ." Trì Hải Hoan lại quay sang Tạ Phẩm Dật, "Chào anh Phẩm Dật."

"Ha ha, ngoan quá, ngoan giống y như Hải Nhạc." - Ba Tạ cười ha hả, đưa tay đưa cho Hải Hoan một bao lì xì, "Hải Hoan, chút lễ gặp mặt."

Trì Hải Hoan nhìn mẹ hỏi ý, mẹ Hải Nhạc gật gật đầu với cô, cô đưa tay nhận: "Cám ơn bác ạ."

"Đừng khách khí như vậy, đều là người một nhà cả." Tạ Trường Viên cười nói, cũng thuận tay Hải Nhạc qua, "Tiểu công chúa à, con lúc nào cũng mong nhớ chị gái, bây giờ rốt cuộc đã tìm được chị rồi, có vui không?"

Hải Nhạc dùng sức gật đầu: "Ba, Nhạc Nhạc rất vui ạ."

"Vậy chúng ta vào nhà thôi." Ba Tạ ôm Hải Nhạc vào phòng, Trì Hải Hoan đi theo sau lưng ông và Hải Nhạc, trong lòng dâng lên một cảm xúc khó tả, xem ra Hải Nhạc ở trong ngôi nhà này rất được cưng chiều.

Cô ta liếc nhìn Tạ Phẩm Dật một cái, phát hiện ánh mắt của hắn vẫn luôn đặt trên người Hải Nhạc, trong mắt có một tia dịu dàng khó phát hiện, nhưng mà vẫn bị cô ta nhìn ra.

Không hiểu vì sao, trong lòng cô ta sinh ra một loại cảm giác vô cùng hối hận, nếu năm đó cô ta cũng đi theo mẹ, phỏng chừng người được cưng chiều sẽ không phải là cô em gái đần độn trong mắt cô ta, mà sẽ là cô ta! Nhưng trên đời làm gì có thứ nào gọi là thuốc hối hận.

Ngồi trong phòng khách, Tạ Trường Viên mở miệng hỏi Hải Hoan về cuộc sống gần đây, khi biết được ba ruột Hải Hoan đã sắp phá sản, mà Hải Hoan thì phải làm thuê bán thời gian trong một quán ăn thì ông trầm mặc một hồi lâu.

Sau đó ông mở miệng nói với mẹ Hải Nhạc: "Trì Chí Cao có kết cục hôm nay cũng là gieo gió gặt bão, nhưng niệm tình hắn là ba ruột Hải Nhạc, Tư Nguyên, em nói chúng ta có nên giúp một tay hay không?"

Mẹ Hải Nhạc nghe ông nói như vậy, không tỏ ý kiến ngay lập tức, nhưng Tạ Phẩm Dật lại mở miệng nói: "Ba, ba quá nhân từ rồi. Trì Chí Cao hắn không đáng cho ba đồng cảm đâu, một tên tiểu thương vừa không có tài quản lý, vừa thiên vị lại còn háo sắc, lần này ba giúp hắn cũng được, nhưng lần sau thì sao? Con không tán thành ba vì tình nghĩa mà giúp ông ta, hội đồng quản trị cũng sẽ không thông qua chuyện này. Tập đoàn An Thác chúng ta không phải là tổ chức từ nhiện, chúng ta trước tiên phải suy nghĩ về lợi ích của An Thác, trừ phi công ty Trì gia đem lại lợi ích gì đó, chúng ta sẽ can thiệp."

Tạ Trường Viên và mẹ Hải Nhạc cùng kinh ngạc nhìn Tạ Phẩm Dật, thật không ngờ hắn lại có thể nói ra những lời này.

Tạ Trường Viên tỉnh táo lại, cười lớn vai hắn: "Thằng nhóc này, xem ra ba còn đánh giá thấp con! Ba phát hiện, con mới đúng là một thương nhân chân chính! Thương nhân chỉ quan tâm đến lợi nhuận! Không sai, sau này giao tập đoàn An Thác cho con ba cảm thấy rất yên tâm! Hay là ba nghỉ hưu sớm để cho con lên sàn nhỉ?"

"Ba, hiện tại ba vẫn còn gừng càng già càng cay, chuyện tiếp quản để sau này hẵng nói. Về phần chuyện Trì Chí Cao, ba có thể xem xét đề nghị của con." - Tạ Phẩm Dật nói.

Hải Nhạc ngồi bên kia vừa tức vừa vội, rõ ràng Tạ Phẩm Dật không muốn ba hắn giúp ba cô đây mà. Cô chạy đến trước mặt Tạ Trường Viên, tựa đầu trên đầu gối của ông, sau đó ngẩng đầu khẩn cầu: "Ba, ba con đúng là có sai, nhưng mà nếu không phải ông ấy phạm sai lầm thì ba và mẹ con cũng không có đến được với nhau, ba niệm tình ba và mẹ đã đi đến với nhau, giúp ông ấy một phen đi, ba!" - Cô lắc lắc tay Tạ Trường Viên, một người từ trước đến nay chưa từng làm nũng bao giờ như cô, mà bây giờ lại lăn ra làm nũng với Tạ Trường Viên.

"Gì chứ? Còn có chuyện này?" Tạ Trường Viên cười cười hỏi.

"Đúng vậy, ba con không tốt, ông ấy càng không phải người ba tốt hay người chồng tốt, nhưng mà dù sao ông ấy và mẹ con cũng đã từng ở bên nhau một thời gian rồi sinh ra con và chị gái con. Mặc dù ông ấy không yêu thương con bằng ba, nhưng ông ấy chính là ba ruột cùa con, nếu không nể mặt mẹ thì cũng xem như niệm tình con là đứa con gái nhỏ mà ba yêu thương nhất từ khi còn nhỏ này được không, được không?" - Hải Nhạc tiếp tục làm nũng: "Con chưa từng xin ba điều gì, cũng chưa từng đề nghị ba làm gì. Không phải ba nói sẽ tặng cho con một món quà vào ngày sinh nhật mười sáu tuổi của con sao? Ba, mấy món quà đó con đều không cần, ba giúp con lần này xem như tặng quà sinh nhật cho con đi! Được không ba? Ba đồng ý với con được không?"

Tạ Trường Viên lại cười, ông xoa đầu Hải Nhạc nói: "Đúng là tiểu quỷ mà, được rồi, ba đồng ý với con!"

"Ba!" - Tạ Phẩm Dật kêu lên phản đối.

Mà mẹ Hải Nhạc thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhìn Hải Nhạc với vẻ hài lòng.

"Ba, ba làm như vậy sẽ không được hội đồng quản trị tán thành đâu!" - Tạ Phẩm Dật tức giận trừng mắt nhìn Hải Nhạc một cái.

Hải Nhạc thấy đã đạt đến mục đích của mình, trong lòng vui vẻ vô cùng, cô lè lưỡi thị uy với Tạ Phẩm Dật, hiếm khi làm cái ghẹo gan với hắn.

Tạ Phẩm Dật thấy cô vươn đầu lưỡi hồng hồng trêu mình, vẻ nghịch ngợm và trẻ con hiếm có của cô khiến cho cơn tức giận trong lòng hắn liền tan thành mây khói. Không ngờ cô lại có một mặt đáng yêu như vậy!

Hắn thật sự có ý muốn kéo cô rời khỏi đây ngay lập tức, rồi tìm một chỗ kín đáo mà hôn điên cuồng chiếc lưỡi nhỏ nhắn nghịch ngợm kia của cô.

Thấy hắn cứ nhìn chằm chằm vào mình, lại nghĩ đến chuyện lúc nãy ra oai với hắn, Hải Nhạc cúi đầu chạy tới bên cạnh mẹ và chị, ngồi xuống bên cạnh họ, cũng không dám nhìn Tạ Phẩm Dật nữa.

Trì Hải Hoan vẫn quan sát tất cả mọi chuyện, trong lòng có đủ loại cảm xúc, không ngờ Hải Nhạc lại được cưng chiều như vậy, vừa làm nũng một chút iền khiến cho Tạ Trường Viên đồng ý với yêu cầu của nó! Hải Hoan không nghĩ Tạ Trường Viên lại là người nhân hậu như vậy.

Nếu như ngày ấy đi theo mẹ thì bây giờ hẳn sẽ không ra nông nỗi này? Rốt cuộc Trì Hải Hoan cô đã bỏ lỡ cái gì?

Thật sự hối hận vô cùng!

Tạ Phẩm Dật cũng không còn ý kiến phản đối chuyện này nữa, ba cũng đã đồng ý rồi, hắn nói thêm lại bị xem là kiếm chuyện vô cớ, hoặc lại bị cho rằng không hiểu chuyện.

Vì thế, mọi người hoà thuận vui vẻ bắt đầu ăn cơm chiều.

Ăn cơm chiều xong, Tạ Hải Nhạc tiếp tục tâm sự với mẹ và chị gái, sau đó đưa chị đến phòng ngủ của mình để xem mấy tấm hình cô chụp từ sau khi tám tuổi đến nay.

Hải Hoan nhìn cách trang trí trong phòng của em gái, kinh ngạc nói: "Bác Tạ đối xử với em tốt thật đấy!"

"Đúng vậy, đúng là ông ấy đối với em rất tốt. Ông ấy không có con gái nen rất thương em. Cái này gọi là yêu ai yêu cả đường đi, vì ông ấy rất yêu mẹ cho nên đối xử với em cũng rất tốt." - Hải Nhạc nói.

"À, thì ra là vậy." - Trì Hải Hoan chua xót đáp.

Nhìn căn phòng của Hải Nhạc, nếu so với căn phòng trọ mà cô ta đang thuê thì phải nói là khác một trời một vực.

Hoàn cảnh bây giờ của cô ta cũng hoàn toàn đối lập với Hải Nhạc, nó là tiểu công chúa được mọi người yêu thương, trong khi cô ta lại phải làm thuê ở Kawasaki.

Số phận đối với Trì Hải Hoan này sao lại bất công đến thế? Trong lòng cô ta cảm thấy tức giận vô cùng.

Đã đến giờ Trì Hải Hoan phải về rồi, ba Tạ bảo bác Cương đưa cô ta về, Hải Nhạc cứ lưu luyến mãi.

"Ba, để con đi đưa em ấy về." - Tạ Phẩm Dật nói.

Trì Hải Hoan vừa bất ngờ vừa có chút vui thầm trong lòng.

Tạ Phẩm Dật đẩy Hải Nhạc, nói: "Không phải muốn đưa chị em về sao, đi thôi."

"À."

Ba người cùng nhau lên chiếc Lincoln nhà họ, Hải Nhạc cứ nói chuyện với Hải Hoan không ngừng, như kiểu có nói mãi cũng không hết chuyện.

Tạ Phẩm Dật ngồi phía trước chỉ im lặng lắng nghe. Hắn không ngờ khi ở cùng chị gái mình Hải Nhạc lại nói nhiều như vậy, hơn nữa, hắn cũng chưa từng thấy cô vui vẻ như vậy bao giờ.

Khi Hải Hoan nói ra địa chỉ nhà, Tạ Phẩm Dật và Hải Nhạc đều im lặng. Đó là xóm trọ cho dân nghèo.

Đến một ngã tư thì Hải Hoan nói dừng lại, Hải Nhạc lưu luyến không rời tiễn cô ta đi.

"Muốn vào phòng chị ngồi một chút hay không?" - Hải Hoan nói với em.

"Dạ được, dạ được." Hải Nhạc nói.

"Không được, chúng ta phải về." Tạ Phẩm Dật nói.

"Được rồi, vậy hai người về đi." - Hải Hoan cười gượng phất phất tay với Hải Nhạc.

"Vậy... chị, lần sau khi nào thì tới thăm chị được? Ba dượng đã đồng ý sẽ giúp đỡ cho ba chúng ta, sau này chị không cần làm bán thời gian nữa." - Hải Nhạc nói.

"Hi vọng như vậy, hai người về đi." - Hải Hoan nói.

"Đi thôi." - Tạ Phẩm Dật lôi Hải Nhạc xoay người rời đi.

"Tôi còn chưa nói xong mà!" - Hải Nhạc kháng nghị.

"Nói nhiều như vậy vẫn chưa xong à? Chưa nói xong sau này nói tiếp!" - Tạ Phẩm Dật kéo cô đi về phía trước.

"Vậy tạm biệt chị nha." - Hải Nhạc vẫy vẫy tay về phía Hải Hoan.

Trì Hải Hoan đứng nhìn bóng lưng bọn họ một hồi lâu, mãi đến khi bọn họ lên xe, cô ta mới xoay người rời đi.

Tạ Phẩm Dật ngồi trên xe quay đầu nhìn Tạ Hải Nhạc, nói: "Sao thế, chị em vừa đi, em liền biến thành câm điếc rồi?"

Tạ Hải Nhạc lườm hắn một cái.

Tạ Phẩm Dật cũng nở một nụ cười, hiếm hoi, đột nhiên vươn tay nhéo nhéo mũi Hải Nhạc.

"Làm lại vẻ mặt quỷ lúc nãy cho tôi xem?" Hắn nói.

Hải Nhạc vẫn còn ngây người vì động tác thân mật đột ngột của hắn.

"Hả? Tại sao?" - Cô ngơ ngác hỏi.

"Không tại sao cả, tôi thích em làm vẻ mặt đó với tôi thôi." - Tạ Phẩm Dật nói.

Hải Nhạc có chút xấu hổ: "Cái này sao có thể nói làm thì làm ngay được chứ?"

"Không cần biết! Em phải làm!" Tạ Phẩm Dật nói.

"Không tôi... tôi không làm." Hải Nhạc ngoan cố lắc đầu.

"Không làm?" - Tạ Phẩm Dật nghiêng người áp sát cô, "Không làm, coi chừng tôi sẽ hôn em." - Hải Nhạc vừa nghe hắn nói như thế, nhăn mặt suy nghĩ một chút, sau đó lè lưỡi với Tạ Phẩm Dật.

"Không phải như vậy."

Hải Nhạc đành phải đặt hai bàn tay bên miệng, quạt quạt vài cái rồi lè lưỡi ra.

"Ngoan, bé Nhạc Nhạc giỏi lắm." - Tạ Phẩm Dật cười lớn, sau đó hắn đột nhiên kéo Hải Nhạc vào lòng và cho Hải Nhạc một nụ hôn nóng bỏng đến mức hít thở không thông.

Khó khăn lắm hắn mới buông Hải Nhạc ra, khuôn mặt của hai người đều đỏ bừng.

"Anh gạt tôi!" - Tạ Hải Nhạc tức giận nói.

"Tôi cũng không có nói là không hôn em nếu em làm mặt quỷ." - Tạ Phẩm Dật không biết xấu hổ nói.

"Tạ Phẩm Dật, anh đúng là đồ lưu manh, là đồ xấu xa!" - Tạ Hải Nhạc tức muốn chết, lúc nào cô cũng bị hắn lợi dụng.

Rốt cuộc Tạ Phẩm Dật cũng làm được chuyện mà hắn nghĩ đến khi nhìn thấy Hải Nhạc làm mặt quỷ lần đầu, hắn hài lòng lái xe về nhà.

—--------------------------------------

"Mẹ ơi, mẹ có thể cho chị đến nhà chúng ta ở được không? Chỗ chị ở là khu ổ chuột đó!" - Hải Nhạc lo lắng nói với mẹ.

Mẹ Hải Nhạc vuốt tóc cô nói: "Nhạc Nhạc, mẹ cũng đã nghĩ đến chuyện này, người giám hộ cho con bé không phải mẹ mà là ba của con. Nếu không có sự đồng ý của ba con, mẹ sợ ông ấy sẽ đi khiếu nại với tòa án."

"Sao có thể như vậy chứ? Ông ta cũng không thèm quan tâm đến chị mà. Chị một thân một mình sống ở bên ngoài và sống ở đây với chúng ta có gì khác nhau đâu?" - Hải Nhạc hỏi.

Mẹ Hải Nhạc thở dài nói: "Hải Nhạc, mẹ nói con nghe, công ty ba con vẫn bị phá sản. Con và ba con đã chậm một bước rồi. Công ty của ông ấy đã bị mua lại và tái cơ cấu, nhưng số tiền đó không đủ để trả hết số nợ hiện tại."

"Nhưng mà chuyện này liên quan gì đến chuyện chị ở cùng chúng ta?" - Hải Nhạc tò mò hỏi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro