Chương 52 : Sinh Nhật Hải Nhạc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hải Nhạc bĩu môi nói: "Chị, sao chị lại nói tốt cho anh ta? Trong mắt em, anh ta là một kẻ rất tàn nhẫn, vô liêm sỉ và độc ác, anh ta không xứng để chị nói tốt như vậy đâu. Tất cả những người đàn ông mà em biết đều tốt hơn anh ta. Bạn của anh ta, Hứa Chí Ngạn, cũng là anh trai của bạn học em, anh ấy rất tốt với em, thầy chủ nhiệm cũng rất tốt với em. Thế nhưng anh ta lại không cho phép em nói chuyện với bọn họ. Bực mình chết đi được. Anh ta quản tất cả mọi thứ của em. Em thật sự mong một ngày nào đó anh ta biến đi cho khuất mắt em. Thế giới này sẽ tốt đẹp biết bao nếu như không có anh ta!"

"Ồ? Chẳng lẽ người em thích chính là Hứa Chí Ngạn?" - Hải Hoan kinh ngạc hỏi.

"Người em thích chính là Hứa Chí Ngạn sao?" - Hải Nhạc sửng sốt, không hiểu sao chị gái mình lại đột nhiên hỏi như vậy.

"Ừ, vậy thì em thật sự thích anh ấy rồi. Thật ra thì em không cần phải xấu hổ đâu. Trước mặt chị có gì phải xấu hổ chứ? Thích anh ấy thì cứ nói là thích anh ấy đi." - Hải Hoan cười nói.

"Không, em không có thích anh ấy, em chỉ ngưỡng mộ anh ấy thôi. Anh ấy rất dịu dàng và tốt bụng. Khí chất của anh ấy khiến người khác cảm thấy ấm áp và muốn đến gần. Ở trước mặt anh ấy em không hề cảm thấy áp lực mà rất thoải mái. Thực ra thì, nói thế nào nhỉ, có lẽ kiểu đàn ông mà em thích có vẻ khá giống anh ấy. Sau này em tìm bạn trai, có thể em sẽ tìm kiểu người giống như anh ấy." - Hải Nhạc cười nói.

"Thôi nào, em còn tỏ vẻ thẹn thùng trước mặt chị làm gì chứ. Em cứ nói ra là muốn Hứa Chí Ngạn là bạn trai của mình đi, còn nói gì mà tìm bạn trai giống anh ấy chứ! Trước mặt chị mà còn xấu hổ cái gì?" (SAM: Bà này vô duyên thấy sợ luôn á)

"Không phải, em không có nói là em thích anh ấy mà! Chị, chị thật là... Thôi, em sẽ không nói cho chị biết nữa." - Hải Nhạc thấy chị hiểu lầm lời nói của mình, cô dậm chân hờn dỗi.

"Được rồi, được rồi. Chị biết là em đang ngượng, chị không nói nữa là được chứ gì!" - Hải Hoan cười nói.

Hai cô gái vừa cười vừa nói đi về phía trước mà không để ý phía sau có một bóng dáng đứng thẳng đơ, hai tay nắm chặt thành nắm đấm, ánh mắt bừng bừng lửa giận như núi lửa sắp phun trào. Toàn thân hắn toát ra sự lạnh lùng và sát khí đằng đằng khiến cho mấy người đi ngang qua ai nấy đều cảm thấy run sợ, nép vào bức tường bỏ chạy thật nhanh. Họ không hiểu tại sao anh chàng này đẹp trai như thế mà lại có vẻ mặt đáng sợ như muốn giết người kia, ai mà không sợ chứ?

Khi Hải Nhạc mặc chiếc đầm được thiết kế riêng chậm rãi bước ra boong tàu, tuy đã biết Hải Nhạc sẽ khiến cho mọi người bất ngờ, nhưng Tạ Phẩm Dật thật sự không khống chế được mà thất thần vài giây.

Cô ấy thực sự , càng ngày càng đẹp. Đôi mắt trong trẻo long lanh, làn môi đỏ mọng và tươi tắn, cùng với vòng eo thon gọn mảnh mai, toàn thân cô toát lên khí chất trong sáng và thuần khiết, tất cả tạo nên một Tạ Hải Nhạc độc nhất vô nhị trên đời này!

Chiếc váy lộng lẫy tôn lên vẻ đẹp thanh thuần của cô, dù cho cô đứng ở chỗ nào cũng đều tỏa ra hào quang rực rỡ chói lóa!

Khi hắn tỉnh lại, nảy ra ý nghĩ che giấu đi sự tỏa sáng xinh đẹp của cô thì đã quá muộn. Ánh mắt của các chàng trai đều dán vào cô với vẻ mặt ngạc nhiên và đầy ngưỡng mộ. Trong lòng Tạ Phẩm Dật hối hận không thôi, biết vậy hắn đã sớm lấy kéo cắt cắt nát chiếc váy này rồi.

Sau đó đầu bếp đẩy chiếc bánh sinh nhật khổng lồ lên, mọi người cùng ùa đến vây quanh Hải Nhạc và hát "Happy Birthday", Hải Nhạc ngượng ngùng ước một điều ước rồi thổi tắt nến trong tiếng hoan hô của mọi người, sau đó, đèn được bật sáng và tiếng nhạc sôi động cũng vang lên.

Tạ Phẩm Dật đưa tay thọc vào trong túi quần nhẹ nhàng nắm lấy hộp quà, trong hộp là con cá heo nhỏ muốn đeo cho Hải Nhạc.

Hắn còn chưa đi qua thì mọi người đã bắt đầu tặng quà cho Hải Nhạc, trong tay cô lúc này là một núi quà tặng rồi, Hải Nhạc cười vui vẻ đặt hết quà lên cái bàn bên cạnh, sau đó Hứa Chí Ngạn cũng tiến đến tặng quà cho cô.

"Hải Nhạc, sinh nhật vui vẻ." - Hứa Chí Ngạn nói.

Hải Nhạc nhìn hộp quà màu hồng, tò mò hỏi: "Anh Chí Ngạn, anh tặng cho em cái gì thế?"

"Em mở ra xem sẽ biết." Hứa Chí Ngạn cười nói.

Hải Nhạc nghe hắn nói vậy nên liền mở ra tại chỗ, thật không ngờ bên trong lại là một chiếc điện thoại màu hồng.

"Anh Chí Ngạn, anh tặng điện thoại cho em?" - Hải Nhạc vừa mừng vừa sợ.

Cô vốn dĩ cũng muốn đổi chiếc điện thoại khác lâu rồi, mà vừa hay chiếc điện thoại này lại là kiểu cô rất thích, cô từng nói với Nhã Nghiên về chuyện này, hẳn là cậu ấy đã nói với anh trai mình, nhưng thật sự không ngờ Hứa Chí Ngạn lại chu đáo như vậy.

"Chiếc điện thoại này đúng là kiểu em đang muốn mua, anh Chí Ngạn à, anh đỉnh thật đấy! Thật sự rất cảm ơn anh!" - Hải Nhạc thích thú cầm lấy điện thoái ngắm ngía không ngừng.

Hứa Chí Ngạn nhẹ nhàng nói bên tai cô: "Hải Nhạc, anh đã lưu số của anh trong điện thoại di động rồi, em nhớ gọi điện cho anh đó nha."

Hải Nhạc vui vẻ cười: "Vâng, vâng, em sẽ gọi cho anh."

Cô thật sự rất thích chiếc điện thoại này.

Đúng lúc này đột nhiên vang lên tiếng động cơ du thuyền đang đến gần, mọi người không khỏi tò mò tiến đến bên mạn tàu nhìn xem là ai.

Chiếc thuyền kia chậm rãi dừng lại bên mép du thuyền, sau đó một người từ từ bước lên bậc thang, thật không ngờ đó lại là Thích Hán Lương! "Thầy?" - Hải Nhạc thật không ngờ Thích Hán Lương lại tới đây Thích Hán Lương liếc mắt liền thấy cô, mỉm cười đi về phía cô. "Hải Nhạc, sinh nhật vui vẻ." - Anh nói. Hải Nhạc vội vàng ra đón. "Thầy, sao thầy lại ở đây?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro