Chương 53 : Sinh Nhật Hải Nhạc 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 53 : Sinh Nhật Hải Nhạc 2

"Hải Nhạc ngốc, làm sinh nhật cũng không thèm nói với thầy một tiếng, hại thầy phải đi tìm." - Thích Hán Lương dịu dàng nói với cô.

"Thật ngại quá, không phải là không muốn mời thầy mà là sợ thầy sẽ không rảnh thôi ạ." -Hải Nhạc ngượng ngùng nói.

Thích Hán Lương giơ cao cái hộp chữ nhật trong tay mình, trịnh trọng đưa cho cô: "Hải Nhạc, sinh nhật vui vẻ, thầy xin tặng em một phần lễ mọn."

Hải Nhạc mở hộp ra, không khỏi giật mình trợn mắt, đó là một cái Macbook mới nhất hiện nay! Giá rất rất xa xỉ đó!

"Thầy... thầy ra tay hơi bị hào phóng đó ạ." - Hải Nhạc có chút bất an không yên lòng: "Em có thể không nhận được không ạ?"

Thích Hán Lương xoa xoa đầu cô, nói: "Bé ngốc, làm gì có chuyện không nhận quà sinh nhật chứ? Em là học trò ngoan nhất, chăm chỉ nhất của thầy. Sao thế, không thích món quà thầy tặng em sao?"

"Không có, không có, chỉ là cảm thấy nó quá quý giá." - Hải Nhạc vội vàng lắc đầu nói, đành phải đưa tay nhận lấy món quà.

"Trong máy có sẵn MSN của thầy, em nhớ phải liên lạc với thầy đó nha." - Thích Hán Lương nói với Hải Nhạc.

"Vâng thưa thầy, cám ơn món quà của thầy, em thật sự rất thích, trước giờ em không có máy tính riêng, mẹ em nói trước Tết Nguyên đán sẽ mua cho em một cái, thật không ngờ bây giờ thầy lại tặng cái này cho em, thật sự rất cảm ơn thầy ạ."

"Thầy nhớ có lần em nhìn thấy laptop của thầy. em nói em cũng muốn có một cái, cho nên thầy cũng chỉ thuận nước đẩy thuyền thôi."

"Thật ạ? Em có nói như vậy sao? Chính em cũng quên mất mà thầy vẫn còn nhớ rõ ạ." Hải Nhạc không khỏi le lưỡi.

Thích Hán Lương sâu sắc nhìn cô, nói: "Mỗi một câu em nói với thầy, thầy đều ghi nhớ trong lòng."

"A?" - Hải Nhạc sửng sốt một chút, những lời này nghe sao cứ thấy sai sai.

Lúc này, Nhã Nghiên cũng đi tới: "Em chào thầy."

"Chào Nhã Nghiên." - Thích Hán Lương gật đầu với Nhã Nghiên.

Nhã Nghiên nhìn thấy cái Macbook đời mới trên tay Hải Nhạc, ánh mắt trợn to: "Thầy! Thầy tặng Macbook cho Hải Nhạc luôn hả? Ai da, sớm biết vậy mẹ em sinh em trễ thêm mấy tháng thì em cũng sẽ có một phần quà từ thầy rồi. Hải Nhạc à, hâm mộ cậu thật nha, anh tớ thì tặng điện thoại di dộng mới nhất, thầy thì tặng cậu Macbook xịn, nhưng mà vẫn còn một người lề mề chưa chịu ra mặt, haha, không biết anh Phẩm Dật sẽ tặng cho cậu báu vật gì đây ta."

Nhã Nghiên vừa nói xong, xoay người liền phát hiện Tạ Phẩm Dật đang trầm ngâm đứng sau lưng mình, không khỏi thè lưỡi: "Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến ngay, anh Phẩm Dật, em vẫn chưa thấy anh tặng quà gì cho Hải Nhạc đó."

Tạ Phẩm Dật mặt không chút thay đổi nhìn Thích Hán Lương, lại liếc nhìn Hải Nhạc một cái, vươn tay cầm lấy món quà trên tay cô.

"Hử? Là laptop à, lại còn là dòng mới nhất?" - Tạ Phẩm Dật nói mỉa.

Vốn dĩ khi Hứa Chí Ngạn đến gần Hải Nhạc tặng quà cho cô, ruột gan hắn đã nóng cồn cào rồi, nhưng vì đó là người anh em tốt của mình nên hắn ráng nhịn xuống. Không ngờ Thích Hán Lương cũng tới, rất hào phóng tặng Hải Nhạc một món quà đắt đỏ, đáng giận hơn là anh ta lại tỏ vẻ dịu dàng nhu tình với Hải Nhạc như thế, điều này làm cho cơn giận đang nhen nhóm trong lòng Tạ Phẩm Dật đột nhiên bùng cháy dữ dội. Một người thầy đáng lẽ ra phải làm tấm gương tốt cho học trò mà lại thể hiện tình cảm mập mờ với học trò của mình. Anh ta tất nhiên là đáng bị đánh!

Tạ Phẩm Dật trừng mắt nhìn chằm chằm Thích Hán Lương, khóe miệng nhếch lên một tia cười lạnh lẽo, Thích Hán Lương cũng không hề tỏ ra lép vế, anh ta nhướng mày nhìn thẳng vào hắn.

Ánh mắt của Tạ Phẩm Dật càng trở nên u ám hơn, trong khoảnh khắc hắn buông tay ra, hộp quà ngay lập tức rơi mạnh xuống sàn dưới sự chứng kiến của bao cặp mắt kinh ngạc xung quanh. Thích Hán Lương cố gắng bắt lấy hộp quà nhưng vẫn chậm một bước, chiếc hộp không khách khí rơi xuống sàn phát ra âm thanh "bộp" đến mức chói tai.

Tạ Hải Nhạc ngơ ngác nhìn hộp quà trên mặt sàn, không thể tin nổi hét lên: "Tạ Phẩm Dật, anh đang làm cái gì vậy?"

"Thật ngại quá, tay giữ không chắc. Cùng lắm anh mua cho em cái khác." - Tạ Phẩm Dật nhún vai rồi nhìn Thích Hán Lương đầy khiêu khích.

Đôi tay Thích Hán Lương run rẩy, anh ta đang cố kìm nén cơn tức giận, im lặng không nói gì mà chỉ trừng mắt nhìn Tạ Phẩm Dật, ánh mắt hai người họ va vào nhau giữa không trung thậm chí còn bắn ra tia lửa điện xẹt xẹt.

"Tạ Phẩm Dật, anh cố ý! Anh cố ý làm như thế!" - Tạ Hải Nhạc tức giận xoay người muốn kiếm tra xem chiếc laptop có bị hỏng không, nhưng Tạ Phẩm Dật lại không chút khách khí giẫm lên nó, cô có rút thế nào cũng không lấy ra được.

Hải Nhạc đứng dậy mắng Tạ Phẩm Dật: "Tôi sẽ mách ba, anh cố ý phá hỏng bữa tiệc sinh nhật của tôi! Tôi nhất định sẽ nói ba phạt anh! Rõ ràng anh đã hứa với ba ngày hôm nay thuộc về tôi nhưng lại dương phụng âm vi.*"

(*Thành ngữ, có nghĩa là: "Ngoài thì thuận, trong thì chống, trước mặt phục tùng sau lưng chống lại". Có thể so sánh với câu "Bằng mặt không bằng lòng/ Nói một đằng làm một nẻo" của Việt Nam!"

Nước mắt ấm ức cũng trực trào quanh hốc mắt cô.

Thích Hán Lương đưa tay giữ cô lại, có chút buồn bã, nhưng anh ta vẫn mở miệng an ủi cô: "Hải Nhạc, có lẽ là do anh em không cẩn thận thôi, đừng như vậy. Nhiệm vụ tối nay của em là trải qua một đêm sinh nhật thật vui vẻ. Laptop rớt bể cũng không sao, lần sau thầy sẽ bù cho em cái khác."

Hải Nhạc oán giận liếc Tạ Phẩm Dật một cái, áy náy nói với Thích Hán Lương: "Thầy ơi, em rất xin lỗi."

Ánh mắt Tạ Phẩm Dật tối sầm, hắn vươn tay định nắm lấy Tạ Hải Nhạc nhưng Hải Nhạc lại tức giận hất tay hắn ra, sau đó nắm lấy tay Thích Hán Lương nói: "Thầy, chúng ta đừng đứng ở đây nữa, chúng ta sang bên kia đi, thầy cũng không cần chấp nhặt với kẻ tiểu nhân làm gì."

Thấy Tạ Hải Nhạc kéo Thích Hán Lương thân mật rời đi, hai mắt Tạ Phẩm Dật đỏ hằn lên cả tia máu như muốn chảy ra ngoài luôn rồi!

"Tạ Hải Nhạc!" - Tạ Phẩm Dật hét to, định bước lên nhưng Hứa Chí Ngạn bên cạnh đã nhanh tay kéo hắn lại.

Thích Hán Lương thừa dịp quay đầu lại cười cười với hắn. Nụ cười này rơi vào trong mắt Tạ Phẩm Dật chính là nụ cười ngạo nghễ và đắc thắng, càng khiến cho trái tim Tạ Phẩm Dật muốn nổ tung vì tức giận.

"Tạ Hải Nhạc! Em có gan! Em dám làm như vậy với anh!?" - Tạ Phẩm Dật rống giận.

"Phẩm Dật, là cậu không đúng, tại sao cậu lại ném cái laptop thầy Thích tặng cho em ấy chứ? Em ấy không tức giận mới là lạ! Cậu đừng có hành xử như vậy, hôm nay là sinh nhật của Hải Nhạc, ít nhất thì cũng để cho em ấy trải qua đêm nay thật vui vẻ." - Hứa Chí Ngạn nói với hắn.

"Đừng có quản tôi! Đừng tưởng là tôi không biết, không phải cậu cũng có tư tình với Hải Nhạc hay sao?!" - Tạ Phẩm Dật mở miệng chế nhạo Hứa Chí Ngạn.

Lời của hắn khiến cho vẻ mặt của Hứa Chí Ngạn biến sắc, cũng làm cho Nhã Nghiên đang đứng bên cạnh tái mặt vì sốc.

"Tư tình cái gì? Cho tới bây giờ tôi chưa từng giấu diếm tình cảm của tôi dành cho Hải Nhạc trước mặt cậu." - Hứa Chí Ngạn trầm giọng nói.

Tạ Phẩm Dật cười lạnh nói: "Đúng, cậu không có giấu giếm, cậu thậm chí hận không thể nói cho cả thế giới biết tình cảm của cậu dành cho nó kìa! Tôi nói cho cậu biết, không có cửa đâu, nó còn quá nhỏ, tôi không cho phép cậu với nó yêu đương gì hết."

Vừa nghĩ tới tối hôm qua nghe được Hải Nhạc nói chuyện, lại liên tưởng đến Hứa Chí Ngạn cũng thích cô, rất có thể cô sẽ đồng ý cho hắn theo đuổi, thậm chí có khả năng cô sẽ bị Hứa Chí Ngạn ôm vào trong lòng mà hôn, tim của hắn, lập tức giống bị tạt nước nóng co rút đau đớn.

Hứa Chí Ngạn nghe hắn nói như vậy cũng tức giận: "Tạ Phẩm Dật, tôi phát hiện càng ngày cậu càng vô lý, cho dù tôi thích em ấy, cho dù em ấy nhận lời theo đuổi của tôi, sao lại phải được cậu cho phép? Cậu thật sự là quá vô lý! Qua đêm nay em ấy đủ mười sáu tuổi rồi. Đừng quên, người đủ mười sáu tuổi chỉ cần được ba mẹ cho phép là đã có thể kết hôn! Cậu càng như vậy, Phẩm Dật, tôi quyết định từ ngày mai sẽ bắt đầu theo đuổi em ấy! Tôi sẽ làm cho Hải Nhạc nguyện ý lấy tôi! Dù sao ba mẹ hai bên chúng ta đều có ý như vậy!"

Tạ Phẩm Dật nghe Hứa Chí Ngạn dám nói ngày mai sẽ bắt đầu theo đuổi Hải Nhạc, mà còn nói Hải Nhạc sẽ gả cho hắn, trừng mắt quát to: "Không được! Tôi không cho phép! Tôi không cho phép! Hứa Chí Ngạn! Tạ Hải Nhạc nó vĩnh viễn sẽ không lấy cậu! Nó sẽ lấy ..." - Trong lòng hắn đột nhiên lộp bộp một chút, cô sẽ lấy ai? Sẽ lấy ai? Hắn cũng thật không ngờ, có một ngày cô cũng sẽ lập gia đình! Cũng sẽ kết hôn!

Hắn lảo đảo lui về phía sau vài bước, bàng hoàng trước chuyện mình vừa ngộ nhận ra.

Hứa Chí Ngạn hừ lạnh nói: "Cậu không cho? Đó là chuyện riêng của Hải Nhạc, cậu không cho phép cũng không làm gì được! Nếu tôi và em ấy ở bên nhau nhất định sẽ được ba mẹ hai bên chúc phúc! Bọn tôi không cần cậu cho phép!"

"Cậu đang mơ hả? Cậu thậm chí còn không biết nó thích hay không thích cậu, đã mơ mộng đến chuyện kết hôn, thật sự nực cười quá đấy!" - Tạ Phẩm Dật cười nhạo với Hứa Chí Ngạn.

Hứa Chí Ngạn bị hắn làm nghẹn, trên mặt lộ ra vẻ xấu hổ, nhưng vẫn mạnh mẽ nói với Tạ Phẩm Dật: "Tôi sẽ làm cho em ấy yêu tôi! Em ấy sẽ trở thành người phụ nữ của tôi!" 

"Người phụ nữ của cậu? Nó sẽ trở thành người phụ nữ của cậu?" - Hai tay Tạ Phẩm Dật không khỏi nắm chặt thành nắm đấm.

Mọi người vote và follow để SAM sớm ra chương mới nhé!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro