Chương 54: Sinh nhật Hải Nhạc 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 54: Sinh nhật Hải Nhạc 3

Không, không, hắn sẽ không để cho cô trở thành người phụ nữ của kẻ khác! Cô là của hắn! Là barbie của hắn, là đồ chơi của hắn, cô chỉ có thể là của hắn! Hắn không cho phép cô rời xa mình chứ đừng nói là nhào vào lòng một gã đàn ông nào khác, kể cả bạn tốt Hứa Chí Ngạn cũng không được! Nếu cô dám có gan làm ra cử chỉ thân mật với bất kỳ một gã đàn ông nào, hắn nhất định sẽ giết tên khốn đó! Thậm chí sẽ giết cô!

Tạ Phẩm Dật nghĩ đến đây, hắn lạnh lùng xoay người lại, vừa hay nhìn thấy Tạ Hải Nhạc đang khiêu vũ cùng với Thích Hán Lương, thoạt trông giống như cả người Hải Nhạc đang dán trong lòng Thích Hán Lương vậy.

Cô ấy thực sự dâng điệu nhảy đầu tiên vào năm mười sáu tuổi của mình cho Thích Hán Lương? Đó là mà hắn muốn! Thế mà cô lại dám nhảy cùng với Thích Hán Lương?!?

Máu nhất thời dồn lên não, hắn sải bước thật nhanh về phía Hải Nhạc và Thích Hán Lương.

Hắn đi đến bên cạnh hai người họ, dùng tay dùng sức rất mạnh kéo Hải Nhạc về phía mình, sau đó dùng tay phải đẩy Thích Hán Lương. Thích Hán Lương không kịp phòng bị, mà Tạ Phẩm Dật lại hết sức lực nên anh ta loạng choạng ngã vào mạn thuyền, nhưng còn chưa kịp đưa tay ra nắm lấy lan can thuyền, Tạ Phẩm Dật đã lao tới túm lấy anh ta, nâng thân thể anh ta lên rồi đẩy anh ta xuống. Trong tiếng hét thất thanh của Hải Nhạc, Thích Hán Lương ngã khỏi mạn thuyền, "ùm" một tiếng liền rơi xuống biển.

Thích Hán Lương vốn đang vừa khiêu vũ vừa cười đùa với Tạ Hải Nhạc, sự chú ý của anh ta hoàn toàn ở trên người cô, không hề nhận ra Tạ Phẩm Dật đang đến, cho nên mới bị Tạ Phẩm Dật thuận nước đẩy thuyền. Anh ta chật vật cố gắng trồi lên khỏi mặt nước biển, giương mắt nhìn Tạ Phẩm Dật đang lạnh lùng cười với mình.

Hứa Nhã Nghiên vội vã ném một cái phao cứu sinh cho Thích Hán Lương phía dưới, giờ này nước biển chắc chắn lạnh như băng.

"Tạ Phẩm Dật! Anh thật quá đáng!" - Tạ Hải Nhạc hét lên, xông tới đập Tạ Phẩm Dật.

Hắn dám đối xử với Thích Hán Lương như vậy, sinh nhật mười sáu tuổi của cô đang yên đang lành, cứ vậy bị hắn làm loạn.

Tạ Phẩm Dật bắt được tay cô, lạnh lùng nhìn cô, nói: "Em cảm thấy ai cũng tốt hơn tôi, Hứa Chí Ngạn tốt hơn tôi, Thích Hán Lương cũng tốt hơn tôi, chỉ có tôi đối với em không tốt có phải không? Chẳng lẽ, em hoàn toàn không nhìn ra tôi đối tốt với em thế nào dù chỉ một chút sao?"

Ánh mắt lạnh như băng như đao của hắn làm cho Tạ Hải Nhạc kinh hãi, cô quật cường phản bác: "Anh tốt với tôi chỗ nào? Anh tốt với tôi bao giờ? Có ngày nào anh tốt với tôi à? Anh nói không sai, bất cứ ai cũng tốt hơn anh, anh Chí Ngạn tốt hơn anh, thầy Thích cũng còn hơn anh, cho dù là một đứa con trai tùy tiện trên đường đi, cũng đều hơn anh!"

Bàn tay Tạ Phẩm Dật dang nắm lấy tay cô, dùng lực càng lúc càng mạnh, Tạ Hải Nhạc đau đến nỗi hít vào, nhưng cô cắn chặt răng để không cho mình không phát ra âm thanh nào.

Vậy sao? Một tên con trai tùy tiện đi trên đường, cũng tốt hơn hắn à? Tạ Phẩm Dật đột nhiên cảm thấy trong lòng đau quá đau, giống như có cái gì đang xoắn chặt trái tim của hắn thành một đống thịt nát, hắn ngỡ ngàng nhìn Tạ Hải Nhạc, không biết cơn đau này đến từ đâu.

Hải Nhạc vẫn cứ quật cường nhìn hắn như vậy, Tạ Phẩm Dật cố nén đau lòng, nhìn thẳng vào cô, giọng nói có chút chán chường lại pha chút tuyệt tình nói: "Được, nếu ở trong lòng em, ai cũng tốt hơn tôi, tùy tiện tìm một đứa con trai nào cũng tốt hơn tôi, vậy thì chúng ta quay trở về như trước đi." (SAM: dừa lòng tao lắm, dòng thứ đàn ông tay nhanh hơn não, tính lóng như kem)

Hải Nhạc kinh ngạc nhìn hắn, ánh mắt của hắn... trống rỗng, đau đớn như thế, là cô...đã tổn thương hắn sao? Sao cô có thể thương tổn được hắn cơ chứ? Cho tới nay, chỉ có hắn tổn thương cô! Chẳng lẽ, cảm giác của cô bị gì rồi?

"Phẩm Dật, mau buông Hải Nhạc ra, hôm nay là sinh nhật của em ấy, cậu không thể nhượng bộ một chút à, cứ phải làm cho mọi người mất hứng bỏ về hay sao?" - Hứa Chí Ngạn thấy thế, xông lại muốn kéo bàn tay Tạ Phẩm Dật đang kiềm chế Hải Nhạc ra.

Trong mắt Tạ Bính Nghi lóe lên một chút tức giận, hắn hung tợn nói với Hứa Chí Ngạn: "Mất hứng bỏ về? Tôi đây cũng đang rất mất hứng! Tất cả các người, đều cút hết cho tôi! Tôi dạy bảo em gái mình, không một ai được phép can thiệp. Bất cứ ai dám xía vào thì Thích Hán Lương kia chính là kết quả!"

Nghe hắn nói như vậy, vẻ mặt Hứa Chí Ngạn có chút không nhịn nổi nữa, anh nắm lấy tay em gái nói: "Được rồi, cho thuyền của cậu quay đầu đi, tôi muốn về nhà."

Tề Hàn Lương cả người ướt sũng vừa lên thuyền đã thấy Tạ Phẩm Dật đang gây hấn với Thích Hán Lương, liền đến bên cạnh thêm dầu vào lửa: "Tạ Phẩm Dật, cậu ngoài cái tính công tử bột, ngoài việc đối xử tệ bạc với em gái mình thì còn làm được gì ra hồn không? Ngay cả bạn thân cũng cảm thấy chướng mắt với hành động của cậu đấy! Là thằng đàn ông như vậy, đúng là thất bại!" (SAM: Con tôi sai tôi mắng, chứ anh thì hơi quá lời rồi đấy ông anh!)

Tạ Phẩm Dật nghe anh ta nói vậy, hai mắt trừng lớn, hắn buông Hải Nhạc ra, lại lao về phía THích Hán Lương.

Tạ Hải Nhạc thấy hắn quá kích động, Thích Hán Lương vừa bị hắn đẩy xuống biển, nếu hắn lại lao vào đánh thầy ấy thì thật không còn gì để nói, cô lớn tiếng quát: "Tạ Phẩm Dật, đừng!"

Tạ Phẩm Dật khựng lại, lạnh lùng liếc nhìn cô, nói: "Sao thế? Đau lòng à?"

"Tạ Phẩm Dật, cậu cứ đến đây đi, tôi cũng không phải đánh không lại cậu!" - Thích Hán Lương đứng bên kia mạn thuyền làm bộ khởi động tay chân.

Tạ Hải Nhạc nhìn Thích Hán Lương khẩn cầu: "Thầy Thích, rất xin lỗi, là Hải Nhạc có lỗi với thầy, thầy đi trước được không?"

Thích Hán Lương vừa nghe Hải Nhạc nói như thế, ngẩn người, hơi cúi đầu chán nản nói: "Được rồi, tôi nghe em."

Mà Hứa Chí Ngạn cũng tức giận liếc Tạ Phẩm Dật một cái, rồi nói với Thích Hán Lương: "Thầy Thích, bọn em đi chung với thầy, em và em gái cũng không muốn ở đây nữa."

Thích Hán Lương gật gật đầu: "Được, vậy chúng ta cùng đi."

Anh ta nhìn phía Tạ Hải Nhạc, mỉm cười với cô rồi nói tạm biệt, sau đó đi dọc theo mạn cầu thang xuống chiếc cano của mình.

Hải Nhạc đột nhiên cũng có cảm giác không muốn ở trên thuyền này nữa, cô không muốn đối mặt với một Tạ Phẩm Dật như vậy, Tạ Phẩm Dật như vậy lại bắt đầu làm cô sợ hãi, cô cũng muốn chạy trốn khỏi hắn.

Hải Nhạc không nhịn được chạy về phía cầu thang bên hông, hét lên: "Thầy ơi, đợi em với, em đi với thầy."

Thích Hán Lương vừa mừng vừa sợ quay đầu nhìn cô, dùng sức gật đầu: "Ừ."

Anh ta đưa tay về phía Hải Nhạc, Hải Nhạc đang muốn đi xuống nhưng lại bị Tạ Phẩm Dật giữ lại, dùng ánh mắt lạnh thấu xương nhìn cô.

"Thả tôi ra, tôi muốn về nhà." - Hải Nhạc lặng lẽ nhìn hắn, cô tin rằng trước mặt nhiều người như vậy, hắn sẽ có chút e dè, sẽ không dám ra chuyện gì quá phận đâu.

Tạ Phẩm Dật nói nhỏ bên tai cô: "Bây giờ tôi không cho phép em đi cùng bọn họ! Nếu muốn chị em vào nhà tôi ở, ngoan ngoãn nghe lời."

"Anh nói gì cơ?" - Hải Nhạc không tin vào tai mình, chỉ cần nghe lời hắn, chị hai sẽ có thể cùng cô sống ở Tạ gia?

"Anh nói thật à? Nhưng ngay cả mẹ tôi cũng không giải quyết được, tôi không tin anh có khả năng đó!" - Hải Nhạc từ chối.

"Có muốn thử không? Chỉ cần em không đi theo bọn họ, ở lại bên cạnh tôi, tôi tự nhiên có thể cách để chị em vào Tạ gia chúng ta!" - Tạ Phẩm Dật nhẹ nhàng nói.

"Hải Nhạc, nhanh lên, em có muốn đi chung không?" - Thích Hán Lương sốt ruột.

Thiên thần và ác quỷ trong nội tâm Hải Nhạc đang không ngừng đấu tranh, chị có thể sống ở Tạ Gia, từ nay về sau có chị có em, giao dịch này cám dỗ quá lớn.

"Thầy, không cần nữa. Em sẽ về cùng với anh trai em, mọi người đi trước đi." - Hải Nhạc vẻ mặt có lỗi nói với Thích Hán Lương và anh em họ Hứa.

Thích Hán Lương và Hứa Chí Ngạn đều có hơi thất vọng, nhưng vẫn tôn trọng quyết định của cô, khởi động chiếc cano phóng đi.

Hứa Chí Ngạn nhìn khoảng cách với du thuyền càng ngày càng xa, hơi lo lắng nói: "Ai, không biết Phẩm Dật lại muốn làm gì Hải Nhạc nữa đây, tội nghiệp Hải Nhạc, thật không biết Phẩm Dật nhiều năm như vậy mà vẫn không gỡ được nút thắt trong lòng về mẹ của nó."

"Anh hai, anh sai rồi. Bây giờ Phẩm Dật tỏ ra không tốt với Hải Nhạc, không còn vì nút thắt về mẹ anh ấy nữa, mà là, anh ấy thích Hải Nhạc!"- Nhã Nghiên chua xót nói với anh hai.

Thích Hán Lương liếc mắt nhìn Nhã Nghiên như biểu thị sự đồng tình và thấu hiểu.

"Không, không thể nào? Sao Phẩm Dật có thể thích Hải Nhạc cơ chứ! Em không biết, nó ghét Hải Nhạc đến mức nào đâu! Trước kia chỉ cần bọn anh nói chuyện nhắc đến Hải Nhạc, nó sẽ nổi giận, bao nhiêu năm rồi, cũng chỉ có năm nay nó mới cho Hải Nhạc tiếp xúc với mọi người, trước kia toàn phớt lờ Hải Nhạc! Không, anh không tin là nó thích Hải Nhạc!" - Hứa Chí Ngạn kích động và không thể tin. (SAM: Đại ca à, anh thật đáng thương!"

Thích Hán Lương nói: "Có lẽ trước kia thật sự là căm ghét em ấy, nhưng, bây giờ thì chưa chắc. Có điều, các em có thể chấp nhận chuyện một người anh trai yêu em gái của mình sao? Tôi vừa nghĩ đến liền nổi da gà toàn thân, chuyện này quá kinh khủng."

"Không, Hải Nhạc không phải em ruột Phẩm Dật, bọn họ không cùng ba cũng chẳng cùng mẹ, ba Phẩm Dật tái hôn với mẹ Hải Nhạc, bọn họ không có bất kỳ quan hệ huyết thống nào." - Nhã Nghiên ngạc nhiên nói.

Hôm nay cuối cùng trong lòng cô cũng đã khẳng định được một việc trước đây vẫn không dám chắc chắn, Tạ Phẩm Dật thích cô em gái trước kia hắn căm ghét nhất! Mà xem ra, chính bản thân hắn cũng không nhận ra điều đó, và Hải Nhạc, lại càng không biết.

"Cái gì? Không phải anh em ruột!" - Đến phiên Thích Hán Lương sửng sốt.

Thì ra không phải anh em ruột, thì ra không phải Tạ Phẩm Dật quá điên cuồng quá biến thái, thì ra đó vẫn là thứ tình cảm yêu đương thuần túy mà xã hội cho phép?

Trong lòng Thích Hán Lương cũng âm thầm oán thán, không phải anh em ruột, vậy càng thảm hơn, giữa hai người không có bất kỳ cấm kỵ gì, bảo sao Tạ Phẩm Dật lại chẳng ngán ai, muốn độc chiếm em gái mình như thế.

"Thầy không biết sao?" - Nhã Nghiên có chút kinh ngạc.

Thích Hán Lương cười khổ lắc đầu: "Thầy ở nước ngoài từ năm mười hai tuổi, lần này trở về, cũng là vì cha mẹ muốn thầy ở lại Trung Quốc. À nói thế nào đây, haha, đại khái thầy đến Ngũ Châu cũng là bất đắc dĩ."

"Ồ, ra là vậy. Nói chung những người tầng lớp này đều biết rất rõ, chỉ có điều, thầy phải biết rằng tứ đại gia tộc đều thập phần kín kẽ, người ngoài bình thường sẽ không biết bất cứ chuyện gì trong tứ đại gia tộc." - Nhã Nghiên nhẹ giọng nói.

Cô cũng có chút mờ mịt nhìn mặt biển, chẳng lẽ, tình yêu cho tới bây giờ vẫn chưa kịp nói ra khỏi miệng này của cô, sẽ chết non nơi đáy lòng sao?

Hứa Chí Ngạn vẫn luôn trầm tư, nhớ lại một vài chuyện nhỏ, khó trách mỗi lần anh vừa nhắc tới việc anh thích Hải Nhạc ở trước mặt Tạ Phẩm Dật, hắn lập tức trở nên kích động, cũng vì điều này, Chí Ngạn cũng không dám khẳng định Phẩm Dật không thích Hải Nhạc như trước nữa.

Phải làm sao đây, nếu Tạ Phẩm Dật cũng thích Hải Nhạc? Như vậy, hắn theo đuổi Hải Nhạc cũng có khả năng là không thành đúng không?

Ba người trên thuyền đều trở nên lo lắng, nhưng tâm tư đều không khác nhau lắm cũng trăm sông đổ về một biển, vì hai anh em nhà kia.

"Các vị bạn hữu, rát xin lỗi, bởi vì hôm nay bản thiếu gia có chút không vui, cho nên cũng làm cho mọi người mất hứng rồi. Như vậy đi, tôi sẽ lái thuyền về bờ, tất cả mọi người về nhà đi, mấy ngày nữa tôi sẽ mời mọi người đi Dạ Chi Hoàng Triều, chúng ta lại cùng quẩy hết mình. Đêm nay, thật là ngại quá." - Tạ Phẩm Dật đã khôi phục bộ dạng nho nhã lễ độ, nhìn thế nào cũng không ra dáng vẻ của một tên đầu trâu mặt ngựa lên cơn điên lúc nãy.

Mọi người chỉ có thể gật đầu đồng ý, ai dám lên tiếng phàn nàn cái gì bây giờ?

Tạ Phẩm Dật phân phó nhân viên trên du thuyền lái thuyền lái về bờ, mọi người chào tạm biệt Tạ Phẩm Dật cùng Tạ Hải Nhạc ra về, lần lượt giải tán, Phẩm Dật đuổi tất cả mọi người trên thuyền đi hết, bao gồm cả nhân viên tổ chức buổi tiệc, chỉ còn lại mỗi hắn và Hải Nhạc.

"Tôi cũng muốn về nhà." - Tạ Hải Nhạc nói.

Cô mệt mỏi quá, những tưởng rằng sẽ trải qua một ngày sinh nhật vui vẻ hạnh phúc, lại bị Tạ Phẩm Dật quấy phá.

"Không, đêm nay chúng ta sẽ ở lại đây, nghỉ ngơi trên thuyền đi." - Tạ Phẩm Dật lười biếng nói.

Hắn không muốn về nhà, hoàn toàn không!

Vốn dĩ hắn đã có ý tưởng sinh nhật mười sáu tuổi của cô, sẽ chỉ trải qua cùng với hắn, hắn không muốn bất kỳ người nào khác đến chia sẻ tuổi mười sáu của cô!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro