Chương 7: Không Xứng Gọi Ông Ấy Là Ba

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 7: Không Xng Gi Ông y Là Ba

"Em có v ngoài ngt ngào như thiên s, li có ni tâm sâu sc như n thn Trí Tu. Em gái thân yêu ca tôi, đây có phi là không? Hn đang nói về à?" - Tạ Phẩm Dật lại nâng cằm Tạ Hải Nhạc lên buộc cô phải đối diện với đôi mắt của hắn.

"Nhưng ti sao tôi li thy có gì sai sai? Tôi thy v bề ngoài ca cô kinh tm ht như Medusa, trên đu là mt con rn đc, đàn ông đều chết dưi n hôn ca rn, ging như m cô, liều chết cn ly ba tôi!" – Tạ Phẩm Dật Đột nhiên túm tóc cô, hung tợn nhìn cô: "Cô cũng có tâm đa đc ác như Medusa, đàn ông ch cn gp ánh mt này ca cô liền biến thành mt gã ngưi đá ngu ngc. T Hi Nhc, tôi căm ghét cô. Cô vĩnh vin cũng không biết tôi ghét cô ti mc nào đâu. Cô là con ca h ly tinh, không xng có đưc tình yêu ca đàn ông. Còn T gia ngày nào thì cô đng mơ tưng có đưc tình yêu chân thành t đàn ông. Tôi tuyt đi không cho phép!"

Cơn đau từ da đầu truyền tới từng đợt nhưng Hải Nhạc vẫn nghiến chặt răng chịu đựng để không kêu lên vì đau.

"T Phm Dt, anh không thích tôi và m tôi thì đi nói vi ba đ tôi vi m ri đi đưc không? Tôi cũng không mun li T gia sng cuc sng ăn nh đu này." - Cô nhìn Tạ Phẩm Dật nói, trong đôi mắt to trong suốt nước mắt chậm rãi lăn xuống.

Tạ Phẩm Dật nhìn đôi mắt bi thương của cô, trong một khoảnh khắc, hắn lại cảm thấy đôi mắt này thật là đẹp, thật là mê hoặc, trong ánh mắt này không nên có nỗi buồn mà phải là ánh mắt ôn nhu và hạnh phúc mới đúng.

Hắn lắc lắc đầu rũ bỏ những suy nghĩ vớ vẩn trong đầu, có chút khó chịu, thật không ngờ nước mắt của phụ nữ lại có thể chạm đến trái tim đàn ông! Cô tỏ vẻ đáng thương như vậy chỉ vì muốn hắn mềm lòng mà buông cô ra phải không? Cô cho rằng hắn là trẻ con chắc?

Hắn lạnh lẽo dứt khoát cho cô một cái tát.

"Con khn, trưc mt tôi li dám gi ông ylà ba? Ông y không phi ba ca cô. Cô không phi con rut ca ông y, càng không xng gi ông y là ba, ch có tôi mi là con ca ông y. M cô đã cưp chng ca m tôi, gi đến lưt cô cũng mun giành ba vi tôi phi không? Đừng tưng rng ch cn gi ba thì ông y s tr thành ba ca cô. H, mun ri khi T gia? Vn đề chính là m cô. Tôi năm ln by lưt đui bà ta đi nhưng bà ta liều chết không chu đi. Trì Hi Nhc, m cô sng nhà ca tôi tn hưng bao nhiêu sung sưng hnh phúc, tôi liền mun cô by nhiêu sng không bng chết. Ba tôi cho cô bao nhiêu yêu thương, tôi cũng s cho cô by nhiêu đau kh. M cô ch vì hnh phúc ca chính mình, thm chí không biết nhng năm qua con gái mình đã sng như thế nào. Trì Hi Nhc, m ca cô cưp đi ca m tôi và tôi th gì, tôi nht đnh s đòi li bng hết trên ngưi cô. Đời này, cô tt nht nên ngoan ngoãn sng T Gia làm món đ chơi cho bn thiếu gia tôi, ch ngày nào đó bn thiếu gia chơi chán món đ chơi này ri s thương tình cha cho cô mt con đưng sng. Chng qua, m cô còn T gia ngày nào thì cô phi làm con ri ca bn thiếu gia ngày đó, tùy ý đ tôi dt mũi, bo đi hưng nào thì phi đi hưng y và làm bt c điều gì mà tôi mun." – Tạ Phẩm Dật nghiến răng nghiến lợi nói.

Tạ Hải Nhạc ôm khuôn mặt đau rát, nước mắt trong mắt chưa từng ngừng rơi.

"Mẹ, mẹ có biết con gái của mẹ đang sống cuộc sống như thế nào không? Mẹ, mẹ, chúng ta rời khỏi Tạ gia được không? Được không?" - Trong lòng cô đau khổ vô cùng.

"T Phm Dt, mt ngày nào đó, tôi nht đnh s tr li tt c nhng ni đau mà anh đã gây ra cho tôi." - Tạ Hải Nhạc cố gắng trừng lớn hai mắt đẫm lệ, nói với Tạ Phẩm Dật.

Tạ Phẩm Dật khinh thường nhìn cô: "Bng cô? Ch bng cô? Có gan thì đi nói cho m cô nghe tôi đi x vi cô như thế nào. Nếu cô có th nói ra khi ming, tôi mi tin cô có th tr li tt c nhng đau kh mà tôi đã gây ra."

Nước mắt cô lại trào ra, chính vì nắm được điểm yếu này nên hắn mới không kiêng nể gì đối xử tàn nhẫn với cô như vậy.

Hải Nhạc thật sự không dám nói cho mẹ biết hắn đã làm gì với mình, mẹ rất thương cô, nếu biết Tạ Phẩm Dật sau lưng đối xử với con gái bảo bối của mình như vậy, chắc chắn bà ấy sẽ phát điên! Mẹ nhất định sẽ đưa cô rời khỏi Tạ gia, rời khỏi bác Tạ mà bà yêu.

Mẹ sau bao vất vả mới được vui vẻ như vậy, bác Tạ cũng rất yêu mẹ, sao cô có thể đi phá tan hạnh phúc có được không dễ dàng này? Thế nên, dù có đau đớn, dù không thể chịu đựng được nữa, con cũng sẽ vì mẹ mà tiếp tục cắn răng chịu đựng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro