Chương 1: Thành phố xa hoa.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chẳng còn bao lâu nữa, Yến Manh sẽ bước chân vào một môi trường đại học hoàn toàn mới, đầy mơ mộng về một cuộc sống màu hồng. Đây là lần đầu tiên cô xa gia đình và đến với thành phố B xa hoa, cô muốn có bạn bè và cô nhất định phải có được mối tình đầu.

Nhưng cô đâu biết được, tại thành phố rộng lớn ấy lại có một người cực kỳ yêu thương cô và âm thầm lên kế hoạch nuôi cô béo tốt chờ đợi ngày “thịt” cô gái nhỏ của mình – Bạch Ân.

[...]

Nửa tháng sau, tại phòng Yến Manh, cô đang thu xếp đồ đạc vào chiếc vali màu hồng xinh xắn để chuẩn bị cho chuyến đi đầu đời.

Thành phố B, Yến Manh đang đứng tại ga tàu và đợi người anh trai hàng xóm đến đón mình về khu nhà mà ba mẹ cô đã chuẩn bị cho cô trước khi đến đây.

Nghe nói đó là căn hộ cách vách với anh Bạch Ân. Vì ba mẹ hai bên có giao tình rất tốt nên họ muốn anh chăm sóc và giúp đỡ cô để họ yên tâm hơn.

Nhưng không ai ngờ đến lại có một người lợi dụng điểm yếu của các bậc phụ huynh khi có cô con gái rượu đi học xa nhà để làm điều đen tối, đêm đêm lẻn vào căn hộ kế bên mà ăn đậu hủ của bảo bối trong lòng mình.

Nhắc đến Bạch Ân, cô chỉ nhớ anh lớn hơn cô tám tuổi. Khi cô còn bé, anh luôn lấy bắt nạt cô làm điều yêu thích. Nhưng ngoài những lúc anh bắt nạt cô ra thì anh vẫn luôn chiều chuộng và đối xử tốt với cô.

Có lẽ vì khao khát muốn có một người anh trai nên cô cũng không quá ghét anh vì chuyện đó nữa. Cô nghĩ bây giờ họ đều đã lớn, anh sẽ không trẻ con mà yêu bắt nạt cô như lúc trước. Cô nào biết, anh đã chuyển từ yêu thích bắt nạt cô sang bắt nạt thân thể của cô rồi.

Nghĩ miên man một lúc lâu, trước mặt cô liền xuất hiện một chiếc xe ô tô đen đang chạy chậm đến và dừng hẳn lại. Bước xuống là người đàn ông có đôi chân dài được bao bọc bởi chiếc quần tây xám tro. Đôi giày da bóng loáng, áo sơ mi phong độ. Treo trên gương mặt nam tính đó là một nụ cười lãng tử, nhưng có vẻ rất gợi đòn.

“Em là Yến Manh? Lâu rồi anh chưa trở về nhà, đã lớn thế này rồi sao?”. Anh tiến đến nhìn cô từ trên xuống dưới đánh giá.

Cô gật đầu trong vô thức. Cô cũng không ngờ anh Bạch Ân bây giờ lại đẹp trai như thế.

Khi nhận được câu trả lời như mình mong muốn anh nâng lên khóe miệng cười nhẹ và ôm chầm lấy cô, nói khẽ bên tai Yến Manh:

“Chào em, Yến Manh của anh. Thời gian này anh sẽ chăm sóc em thật tốt!”.

Cô ngơ ngác, nhưng vẫn ôm lấy anh tựa như anh em lâu ngày chưa gặp lại. Nhưng tại sao nghe trong câu nói của anh lại đầy mùi ẩn ý như vậy?

Còn anh thì trong lòng lại rục rịch, nung nấu âm mưu ăn sạch sẽ con cừu non này.

[...]

Anh đưa cô về căn hộ, giúp cô chuyển vali đồ vào trong. Anh có việc phải đến công ty nên dặn dò cô nghỉ ngơi và đợi anh về đưa cô đi ăn tối.

Hiện tại anh là ông chủ của một công ty lớn về thiết kế trang sức của thành phố B. Cô biết anh rất bận nên cũng không muốn làm phiền anh thêm nữa.

Đối với người ngoài, anh lạnh lùng và là người đàn ông cấm dục, là con rùa vàng biết bao cô gái thèm khát. Nhưng không ai biết anh lại là một con người chung tình và đầy dục vọng chiếm hữu với cô gái nhỏ được anh chứng kiến sự lớn lên và trở mình đầy diễm lệ.

“Anh nhất định sẽ chiếm được em, Yến Manh”. Anh thầm nghĩ khi đang chạy xe trên đường.

[...]

Anh hoàn thành công việc và trở về căn hộ của cô khi trời đã nhá nhem tối. Yến Manh đang nằm trên sô pha ngủ quên từ lúc nào.

Anh chăm chú nhìn cô, bước đến nhẹ nhàng và quan sát vô thật kỹ. Cô bé lúc trước cứ đi theo sau và bị anh bắt nạt nay đã là một thiếu nữ với gương mặt khả ái, thân hình vừa nóng bỏng lại mang vẻ gì đó non nớt ngây thơ.

Anh cúi xuống, chạm nhẹ vào môi cô. Cứ nghĩ chỉ là một nụ hôn lướt qua nhưng anh lại không kiềm được sự cám dỗ đang kêu gào trong lòng ngực.

Anh hôn cô sâu hơn, dần dần mạnh bạo. Do anh hôn mà cô không thể nào trao đổi khí bình thường được, trong lúc ngủ say cô trong vô thức khẽ kêu lên phản kháng. Anh dời đi nụ hôn mà mặt đỏ tim đập.

Thật may, có lẽ do quá mệt nên cô ngủ say hơn. Nếu không bị cô phát hiện anh sẽ khó có thể thực hiện được kế hoạch của mình.

“Anh Bạch Ân, anh về rồi sao??? Bây giờ là mấy giờ rồi, em đói quá! Anh đưa em đi ăn có được không ???”. Yến Manh tỉnh dậy, đưa tay xoa đôi mắt đang nhập nhèm, sau đó thấy anh có vẻ gì không đúng nên tò mò lại hỏi:

"Anh sao vậy? Sao mặt anh lại đỏ như thế, bên ngoài trời rất nóng sao ạ?".

Bạch Ân thẹn quá hóa giận, cao giọng mắng cô:

“Sao em lắm điều vậy. Anh đưa em đi ăn, em chuẩn bị đi. Anh đợi em ở bên ngoài.”

Cô khó hiểu nhìn anh, nhưng vì cái bụng đói đang biểu tình nên phải thỏa hiệp nghe lời anh chuẩn bị đi giải quyết vấn đề cấp bách này trước đã.

Anh đưa cô đến một nhà hàng kiểu Nhật sang trọng, giúp cô gọi các món ăn mà cô thích. Do không muốn không khí quá ngột ngạt, cô chọn không gian ngồi chung mà không phải là phòng bao riêng. Cô ăn một cách thoải mái, không giữ lại một chút thục nữ gì cho mình.

“Đây không phải là Bạch tổng sao. Anh đến dùng bữa à??? Sao không gọi cho em chứ, đáng ghét". Tô San đi đến, liền dựa sát vào anh. Lúc này mới để ý đối diện anh là một cô gái nhỏ. Nghĩ đây là tình nhân mới của anh, lý do khiến anh lạnh nhạt với mình nên ả quắc mắt nhìn cô, mở miệng mỉa mai:

“Chỉ là một cô gái nhỏ mà lại bán thân nuôi miệng rồi à. Tôi nhìn cô vẫn còn nhỏ lắm, sao lại chọn con đường dơ bẩn này”.

Khi nghe ả nói cô như vậy, anh khó chịu nhăn mày. Đang muốn đáp trả thì Yến Manh lên tiếng:

“Chị hiểu lầm rồi. Em là em gái của anh Bạch Ân, tên là Yến Manh. Chị là bạn gái của anh ấy sao?".

Anh lại càng khó chịu hơn, muốn giơ tay bóp chết cái cô gái ngốc này. Lại dám đẩy anh cho phụ nữ khác? Thật đáng giận, về nhà phải trừng phạt cô mới được, phải cho cô nhận ra sai lầm của bản thân mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro