Chương 2: Ấu trĩ!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không khí tại bàn ăn sau câu nói đó của cô như chùng xuống, lý do là vì ai đó mặt cứ hậm hực, đanh lại như bảo “muốn sống chớ đến gần”.

Còn Yến Manh thì vẫn đang vô tư chén sạch sẽ những món ăn ngon trên bàn. Anh vì tức giận trước sự ngây ngô, ngốc nghếch ấy của cô mà quên mất bên cạnh còn có một con bạch tuộc giơ ra xúc tu ôm chặt cánh tay mình.

Bây giờ mới nhớ ra, trong đầu anh chợt lóe lên suy nghĩ phải chọc tức cô, xem vị ‘ANH TRAI’ này đang bị người phụ nữ khác chạm vào đấy.

Hừ, anh trai sói xám thật ngu ngốc. Đành khiến anh thất vọng rồi, cô gái anh quan tâm đánh chủ ý chọc tức ấy vẫn không thèm quan tâm đến anh có bị người phụ nữ khác cướp mất hay không. Mà cô chỉ quan tâm làm sao để lấp đầy cái bụng rỗng ngay lúc này mà thôi.

Anh đen mặt, tại sao anh lại có thể rung động với cô gái vô tâm vô phế ngay trước mắt này chứ. Chỉ biết có ăn, không cho ăn, không cho em ăn nữa!!!

Sự tức giận từ con tim yếu đuối bị bảo bối nhỏ bỏ quên. Anh đứng dậy, gỡ cánh tay đeo dính mình như sam kia ra, lạnh giọng:

"Tô tiểu thư, làm phiền rồi. Vì tôi và cha cô có hợp tác với nhau nên tôi không muốn làm cô mất mặt. Nhưng tôi và cô không quen thân đến thế. Tôi là người đàn ông của cô từ bao giờ vậy? Tôi nhớ tôi chưa từng động đến thân thể cô, càng không có hứng. Xin đừng đánh chủ ý lên người tôi”. Anh liếc nhìn ả ta với gương mặt xa cách, sau đó lại nhìn cô:

“Đi về thôi, em là heo à đồ ngốc. Ăn nhiều như vậy!”.

Cô nghệch mặt khó hiểu khi bị anh lôi đi ra phía cửa. Vẫn không quên quay lại và vẫy tay chào Tô San:

“Tô San, chào chị. Lần sau gặp lại nhé!".

Anh lúc này thực sự muốn bóp cô chết đi cho rồi vì sự vô tư của cô. Ai lại đi chào hỏi với tình địch của mình một cách hồn nhiên không mùi thuốc súng như thế.

Ngu ngốc!!!

Còn Tô San thì lại cho rằng cô đang mỉa mai mình. Chính cô gái nhỏ này là lý do khiến anh nói nặng lời như thế. Tô San nắm chặt tay, nghiến răng và hứa trong lòng sẽ không bỏ qua cho cô.

Anh kéo cô đi đến xe, mở cửa và đợi cho cô đi vào. Sau đó, cẩn thận đóng cửa xe lại một cách nhẹ nhàng. Một loạt hành động quan tâm chu đáo nhưng lại bị anh dùng gương mặt than mà bộc lộ.

Dù tức giận nhưng vẫn phải nhẫn, không được làm con cừu non của mình sợ. Cô cũng không quá bận tâm, vì anh vẫn quan tâm cô như cũ.

Trên xe hoàn toàn yên tĩnh. Dù anh vẫn rất quan tâm đến mình nhưng cô biết nên “im lặng là vàng” vì có ngốc mới chọc giận anh lúc này.

[...]

Về đến nhà, anh vẫn cứ như vậy, im lặng mà mở cửa xe cho cô, lại đợi cô bước xuống an toàn đi vào nhà rồi mới đi vào chỗ đỗ xe của căn hộ và về phòng.

Hai con người, hai tâm trạng, nhưng cũng chính họ đang suy nghĩ về nhau. Nhưng chỉ có trời mới biết, một người hậm hực suy nghĩ đêm nay nên trừng phạt cô ngốc ấy như thế nào? Còn người kia thì lại suy nghĩ đối phương đêm nay bị gì không biết nữa?

Dù thấy sự khác lạ từ anh, nhưng cô vẫn nhanh chóng quẳng sau đầu chuẩn bị đi tắm cho thoải mái sau một ngày dài mệt mỏi.

[...]

Đêm xuống, cô gái nhỏ đang cuộn tròn trong chiếc chăn ấm ngủ một cách thoải mái không có sự đề phòng. Thì cách vách có một thanh niên đang nôn nóng thực hiện kế hoạch của mình.

Bước thứ nhất, phải lẳng lặng lẻn vào nhà con cừu nhỏ. Đi nhẹ nhàng, nhẹ nhàng, thật nhẹ nhàng!

Bước thứ hai, đột nhập vào phòng ngủ và giở trò đen tối.

Anh thấy cô đang nằm ngủ trong chiếc chăn bông. Nhìn cô thật nhỏ nhắn và đáng yêu. Anh chăm chú quan sát, cô gái của anh thật sự đã trưởng thành rồi.

Anh đã chờ đợi biết bao lâu mới đến ngày hôm nay. Cô đã “phá kén” thành chú bướm xinh xắn.

Yết hầu anh lên xuống, đi đến bên cạnh giường. Cuối xuống đặt một nụ hôn nhẹ nhàng, cẩn thận lên môi cô. Môi cô thật mềm lại ngọt ngào, bây giờ anh mới có thể cảm nhận rõ ràng hơn so với nụ hồn gấp gáp khi tối.

Anh cạy mở hàm răng của cô ra, nhẹ nhàng luồn lách chiếc lưỡi vào khám phá mật ngọt đào tiên bên trong đôi môi hồng hào ấy.

Anh có chút gấp gáp nhưng vẫn cố nhẫn nhịn kiềm chế ham muốn của bản thân đưa tay vào trong áo cô. Anh thở dồn dập, phả hơi nóng vào mặt cô, anh rất muốn chạm vào cô hơn nữa nhưng đành dừng lại khi thấy cô nhíu mày trở mình.

Anh nhìn sang nơi khác, dời đi sự chú ý của bản thân bình ổn lại hơi thở, mỉm cười dịu dàng rồi thở ra đầy bất đắc dĩ. Lại cúi xuống hôn nhẹ lên trán cô.

"Ngủ ngon nhé, cô gái của anh!". Nói xong anh đi nhẹ ra ngoài và đóng cửa phòng cô lại.

Thôi vậy, đành đợi thêm một thời gian nữa. Dù cô đã trưởng thành nhưng đối với anh cô vẫn là cô gái nhỏ, không thể làm cho cô hoảng sợ mà khó chấp nhận tình cảm này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro