Chương 3: Tức giận.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ánh nắng xuyên qua từng tán cây, không khí trong lành cùng với những tiếng ồn ào ngoài đường lộ và các phương tiện đi lại. Các đặc điểm trên cho thấy lại một ngày mới nữa bắt đầu. Cô thức dậy trong bộ dạng tóc tai rủ rượi, rối tung nhưng không làm mất đi nét đáng yêu vốn có.

“Anh Bạch Ân có lẽ đã đi đến công ty. Mình phải tìm gì ăn sáng mới được". Yến Manh nhìn mình trong gương đưa tay xoa xoa tóc, nói thầm.

Còn vài ngày nữa là cô sẽ tham gia ngày chào đón tân sinh viên ở trường đại học B. Cô vô cùng háo hức lại có chút mong chờ, muốn được kết giao bạn bè. Đây có lẽ sẽ là khoảng thời gian vui vẻ, đầy hứa hẹn.

Cô đi ra khỏi nhà, dạo quanh khu phố mà mình phải gắn bó trong những năm tiếp theo. Đông đúc, náo nhiệt, ồn ào nhưng không quá khó chịu, phiền toái. Rất có cảm giác gần gũi.

Mãi nhìn mọi thứ xung quanh mà cô không chú ý phía trước mình còn có một người khác.

"A... xin lỗi, thật sự xin lỗi! Tôi không phải cố ý”. Yến Manh liên tục cúi đầu xin lỗi với người đối diện.

“Không sao!”. Là giọng nói của một người con trai.

Lúc này, Yến Manh mới ngẩng mặt lên nhìn. Đây là một chàng trai rất cao, cao không thua kém gì anh Bạch Ân. Trên môi nở nụ cười thân thiện, dường như không hề trách hay khó chịu khi bị cô đâm trúng.

Đôi mắt nheo lại mang theo ý cười làm người khác dễ chịu, muốn dựa dẫm. Yến Manh mãi quan sát mà quên sự thất thố của bản thân khi cứ mãi nhìn người khác chăm chăm.

Nhưng cô đâu biết, chàng trai ấy cũng đang quan sát cô. Đúng là một cô gái ngọt ngào, đáng yêu. Nhỏ nhắn thật đấy!!!

“Này, em có sao không ???”. Chàng trai lại lên tiếng một lần nữa hỏi cô.

“Không. .. không. Em không sao ạ. Thật ngại quá! ”. Cô ngại ngùng đáp lại.

“Không sao, anh chỉ sợ đâm trúng anh sẽ làm em đau thôi”. Tô Hàn mỉm cười.

Ông trời ơi, thật đẹp trai lại tốt bụng! Tâm hồn thiếu nữ của Yến Manh đang gào thét.

"Em không phải người ở thành phố B, phải không? Anh thấy em có vẻ như đang quan sát những điều mới?”. Lại một câu hỏi nữa.

"Vâng! Em là người tỉnh khác đến, em là tân sinh viên của đại học B”. Cô trả lời vui vẻ.

Đại học B? Tô Hàn nhìn cô với ánh mắt sâu hơn, sau đó im lặng mỉm cười. Cô không phát hiện ra điểm lạ này từ chàng trai mới quen. Bây giờ, bụng cô đang biểu tình để được ăn no, cô muốn đi tìm cái gì nhét vào bụng nên đành mở lời chào tạm biệt:

“Em xin lỗi vì chuyện khi nảy. Bây giờ em phải đi rồi, em muốn tìm gì đó để ăn cho bữa sáng”.

Tô Hàn cũng không miễn cưỡng cô. Rồi sẽ gặp lại nhau, nhanh thôi cô gái nhỏ đáng yêu.

Anh nói anh cũng sống ở khu phố này và hẹn gặp lại cô sau. Hai người chào nhau, mỗi người đi một hướng.

"Quên mất, không nói tên cho em ấy biết rồi". Tô Hàn đi được một đoạn mới nhớ lại.

Không sao, sẽ nhanh có duyên gặp lại!

[...]

Về đến nhà, cô ngã người nằm xuống sô pha.

“Anh Bạch Ân hôm nay có vẻ bận rộn nhỉ? Không quan tâm đến mình, hay anh vẫn còn khó chịu vì hôm qua? Nhưng là chuyện gì?”. Cô thì thầm tự nói với bản thân.

Cùng lúc đó, điện thoại cô đổ chuông. Nhìn tên thì thấy là Bạch Ân gọi, cô nhanh chóng nghe máy. Đầu dây bên kia liền lên tiếng:

“Đồ heo lười. Em đã dậy chưa đấy? Đã ăn sáng chưa?”.

"Anh mới là heo, cả nhà anh đều là heo! Anh còn hỏi em sao, hôm nay anh còn chẳng thèm quan tâm gì đến em đấy”. Cô giả vờ tức giận.

Đối với cô, anh luôn là người chiều chuộng và yêu thương mình từ trước đến giờ nên lúc nào cô cũng có thể thoải mái làm khó dễ anh.

“Được rồi. Hôm nay anh hơi bận, đợi anh về lại đưa em đi ăn tối. Như thế nào ???”. Anh yêu chiều cười khẽ trước tính cách trẻ con này của cô.

“Cũng được, xem như là anh có tâm. Em muốn ăn thịt nướng cay, lâu rồi em chưa được ăn. Có được không? ”. Cô nũng nịu đòi hỏi vì cô biết anh không thích những món ăn này.

“Ăn ít thôi, không tốt cho dạ dày đâu. Anh tắt máy đây, ở nhà đợi anh! ”. Anh dặn dò rồi tắt máy.

Cô nhìn màn hình điện thoại đã tối đen mà khó chịu, không biết anh có thật sự cho cô ăn thịt nướng cay hay không đây?

Cô rất nhớ mùi vị cay nồng đó dù cho bụng nóng như lửa đốt nhưng lại không dứt ra được. A ... nghĩ đến lại rất muốn ăn.

[...]

Khi anh trở về, nhìn cô đã chuẩn bị tốt ngồi đợi mình. Anh oán thán, sao cô không ngủ quên như hôm trước để anh có thể chiếm tiện nghi của cô một chút?

Nghĩ là nghĩ như vậy, bên ngoài anh thì không bộc lộ một xíu cảm xúc gì là tiếc nuối. Mặc dù, trong lòng đang gào thét. Trong khi đang đấu tranh giữa sự thanh tao và ham muốn đen tối thì anh lại bị giọng nói của cô làm cho tức chết.

"Anh có thể gọi chị Tô San đi cùng chúng ta không? Chị ấy có vẻ rất thích anh nha”. Cô đề nghị như tạt nước lạnh vào anh.

Mặt anh đen lại, nhìn cô chăm chăm. Anh tức giận khó kiềm chế được hành động muốn lao vào chặn cái miệng nhỏ đang không ngừng làm ồn kia của cô. Nhưng anh vẫn đủ tỉnh táo để không làm liều.

“Được không anh? Gọi chị ấy đi cùng đi. À, mà hôm nay em gặp được chàng trai rất đẹp trai, lại tốt bụng nữa. Anh ấy bảo cũng sống ở gần đây, em rất muốn kết bạn với anh ấy!". Cô mỉm cười vui vẻ khi nhắc lại chàng trai mà mình vô tình gặp được vào sáng nay.

Thái độ của cô khi nhắc về người đàn ông khác lại vui vẻ như vậy. Nụ cười của cô đâm vào mắt anh đau đớn, khó chịu như một chiếc gai nhọn ghim sâu vào lòng.

“Không được. Chỉ mới gặp mặt em có biết hắn ta có phải người tốt hay không? Hoặc chỉ muốn lợi dụng sự ngu ngốc, ngây thơ của em”. Anh giận dữ đáp lại cô một cách hằn hộc.

"Nhưng mà ...”. Cô hơi bất ngờ với phản ứng của anh, anh sao vậy?

Sao lại khó chịu và lớn tiếng với cô? Yến Manh chưa từng nhìn thấy một Bạch Ân như thế này bao giờ. Cảm giác anh như một người xa lạ.

"Không nhưng gì cả. Hôm nay anh hơi mệt, ngày khác lại đưa em đi ăn”. Nói rồi anh quay lưng đi, dứt khoát bỏ lại cô với vô vàn sự khó hiểu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro