chương 5+6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 5:Anh giúp em mát xa

Nhũ hoa Kiều Đình y như tưởng tượng của anh, hoàn mỹ không tỳ vết, thẳng đứng lại đầy đặn.

Anh thấy phần dưới của bầu ngực nhỏ có hình như giọt nước, uốn cong thành một vòng cung tròn, đợi một khoảng thời gian, chắc chắn nhũ hoa sẽ phát triển đến một tay anh cũng không nắm vững được.

Anh rất muốn trực tiếp dùng sức mạnh mẽ xoa nắn hai chú thỏ con xinh đẹp ấy, khiến hai chú thỏ con thay đổi trong lòng bàn tay mình, nhưng nếu làm vậy Kiều Đình sẽ bị dọa sợ, hơn nữa anh còn muốn xử lý một thứ.

Đó là - - quần lót.

Quần lót màu trắng ướt đẫm bao vây nơi cỏ dại thưa thớt, thấp thoáng, như ẩn như hiện, yết hầu của Bá Vân không khỏi trượt lên trượt xuống một cái..

"Quần cũng ướt, nên cởi, nếu không em sẽ bị viêm nhiễm đấy."
Bá Vân nhẹ nhàng nói, ngón tay đã đi vào hai bên của quần lót.

"Bên trong, bây giờ quần lót cũng phải cởi sao?" Hai gò má Kiều Đình đỏ lên vì xấu hổ, cực kỳ bối rối hỏi lại lần nữa.

Như vậy, nơi rừng rậm xấu xí ấy của cô sẽ bị Bá Vân nhìn thấy.
"Nếu không cởi, chẳng lẽ em muốn để nguyên quần lót ướt rồi mặc quần sạch vào sao?"

" Ừ. . ." Kiều Đình cắn môi do dự.

"Nếu làm vậy, em sẽ làm quần mới bị ướt luôn đấy."

Bá Vân nói thật sự rất đúng, cô hoàn toàn không có cách nào để bác bỏ.

"Được rồi. . ."

"Dựa vào anh, anh giúp em cởi, như thế sẽ không té."

"A. . .Được. . ."

Bá Vân chăm sóc cô rất ân cần, Kiều Đình chỉ có thể chiều theo ý anh, dựa vào lồng ngực rộng lớn của anh.

Trong trí nhớ của cô đã rất lâu cô chưa dựa vào lồng ngực này, nhớ lại hồi còn nhỏ, anh hay để cô dựa vào lồng ngực anh, nghe anh kể chuyện cho cô nghe, mà Kiều Đình thường đang nghe liền ngủ thiếp đi, mẹ cô thường nói, Bá Vân còn tốt hơn cái nôi, lập tức liền có thể dỗ cô ngủ.

Cô nghĩ, có thể dựa mãi như thế này thật tốt.

Bá Vân chậm rãi kéo quần lót xuống, âm hộ được bao phủ bởi rừng rậm thưa thớt dần hiện ra trước mặt anh, tim anh không khỏi đập nhanh hơn.

Chỗ này, là hoa viên bí ẩn anh vẫn chưa có cơ hội nhìn thấy.

A a. . . Bị Bá Vân nhìn thấy, chỗ rừng rậm xấu xí kia. . .
Kiều Đình rất muốn dùng sức cắn môi mình.

Hy vọng Bá Vân sẽ không thấy nơi xấu xí kia, làm bẩn mắt của anh. . .

"A. . ." Quần lót vải dệt không cẩn thận đụng đến nơi bị phỏng, Kiều Đình kêu đau.


"Đụng tới vết thương sao?"

"Dạ." Kiều Đình hơi cau mày lại cảm giác được sự đau đớn.

"Vậy anh phải dùng phương pháp khác."

"Phương pháp khác?"

"Em ngồi xuống cạnh giá treo khăn."

" Được." Kiều Đình ngoan ngoãn làm theo ý anh.

Bá Vân thấy cô đã ngồi ổn định, điều chỉnh bàn tay đặt vào trong quần lót, dùng sức mở rộng quần lót, rồi chậm rãi kéo xuống
A. . . Tay Bá Vân đụng tới nơi đó của cô. . .


Cô bị đụng phải hoa môi không khỏi co rút lại, đùi cũng trở nên căng thẳng.

Khi quần lót đi xuống gần đến bắp đùi, trên đùi có một mảng lớn bị phỏng, tay Bá Vân luồn vào khe hở bên phải của quần lót, làm cho vải dệt không đụng đến vết thương, nhưng cũng vì vậy, làm tay của anh liên tục ma sát hoa môi mềm mại của cô, cô thẹn thùng không biết làm sao cho tốt, tim cô đập rất nhanh, bụng lại có cảm giác là lạ, giống như có.....Có cái gì kỳ lạ đang chảy ra.

Hoa môi của Kiều Đình thật là mềm. . .

Bá Vân rất muốn chuyển hướng bàn tay của mình, trực tiếp bao phủ toàn bộ âm thần của cô, Anh luôn muốn cho tay đi vào trong tiểu huyệt được bao bọc bởi khu rừng rậm rạp kia, nơi đó chắc chắn sẽ vô cùng mềm mại, anh vừa khẩn trương lại vừa nóng lòng.

Đó chỉ là tưởng tượng của anh, nhưng Bá Vân nhịn không được phát ra tiếng thở dốc.

Thật vất vả cởi ra chiếc quần lót giày vò kia, cởi xong cả người cô không một mảnh vải.

Kiều Đình mắc cỡ hai tay che ngực, cùng với nơi tư mật giữa hai đùi.

Bá Vân lấy khăn tắm, Kiều Đình vốn định nhận lấy, nhưng Bá Vân lại không cho.

"Anh giúp em lau sẽ ít đụng tới miệng vết thương hơn."

Có thể nhân cơ hội vuốt ve thân thể Kiều Đình, làm sao anh có thể bỏ qua.

"Nhưng mà. . ."

Khi cô định từ chối thì chiếc khăn đã được Bá Vân để ở trên vai cô, bàn tay anh cách khăn tắm xoa bóp cổ cô, lực đạo vừa vặn, cô thoải mái không khỏi híp mắt.

"Bả vai rất cứng, có phải gần đây tập luyện rất mệt đúng không?" Bá Vân nói xong, lại giúp cô mát xa bả vai cứng ngắc.

"Trường sắp mở đại hội thể dục thể thao, cho nên em phải gấp rút luyện tập. "

Kĩ thuật mát xa của Bá Vân như người mát xa thực thụ, thật thoải mái.

Tay của Bá Vân ma xát trượt xuống phần tay cô, tiếp theo xuyên qua dưới nách, đi vào phía trước, bao quanh nhũ hoa.

Kiều Đình hơi kinh ngạc một chút, nhưng không có ngăn lại, bởi vì khi Bá Vân kêu cô dậy ăn cơm tối, cũng đều làm như vậy với bộ ngực của cô, cô đã rất quen thuộc, thậm chí một ngày ngực không được xoa bóp sẽ cảm thấy kỳ lạ, giống như mất cái gì, cho dù lúc về nhà không muốn ngủ, cô cũng sẽ giả bộ ngủ, để Bá Vân có cơ hội chạm vào.

Bởi vì, chỉ khi cô ngủ Bá Vân mới chạm vào cô, nếu hôm nay không phải do cô bị phỏng, anh cũng sẽ không sờ cô lúc cô thức. . .

Thấm thoát cô đã bị Bá Vân dạy dỗ đến nỗi cho dù bị sờ ngực cũng không thấy xấu hổ, do tay Bá Vân sờ và đảo quanh đầu nhũ của cô, Kiều Đình không kìm lòng được phát ra tiếng rên rỉ tinh tế.

Đôi mắt Bá Vân như muốn khắc sâu hình ảnh mình đang thấy, cúi đầu nhìn hai mắt Kiều Đình bao phủ bởi sương mù nửa khép nửa mở, thực ra anh đã sớm biết chuyện Kiều Đình giả bộ ngủ.


Chương 6:Anh giúp em bôi thuốc


Kiều Đình là kiểu con gái đơn thuần, phản ứng thân thể cũng rất thành thật.

Lần đó khi Bá Vân hôn môi của cô, giữa chừng thân thể cô đột nhiên cứng đờ, anh biết cô đã tỉnh.

Bá Vân không biến sắc tiếp tục hôn, hôn xong thì thu tay, không có đụng chạm tới nơi khác của cô, anh muốn xem phản ứng của cô thế nào.
Tuy rằng Kiều Đình phát hiện anh hôn cô, nhưng lại tỏ ra như không có việc gì hoặc trách móc anh, lặng lẽ coi chuyện này như chưa từng xảy ra, vẫn đối xử với anh như bình thường.

Vì vậy Bá Vân nhận định đó là ngầm ưng thuận.

Sau đó, trừ vài lần cô thật sự không cẩn thận vì quá mệt mỏi mà ngủ thiếp đi, khi anh âu yếm có chút to gan hơn, lúc đó cô không tỉnh táo, lúc anh hôn môi, cô không có sự kháng cự nào, thấy vậy anh liền tiến hành theo kế hoạch, để cho cô từng bước một có dũng khí tiếp nhận sự xâm chiếm của anh.
Giống như bây giờ, anh cũng cởi hết quần áo trên người cô, còn đụng chạm đến nơi riêng tư nhất của cô, tuy rằng Kiều Đình xấu hổ nên khó tránh khỏi có sự phản kháng, nhưng không phải từ chối sự đụng chạm của anh, mà do cô trời sinh ngại ngùng, dù sao bây giờ cũng là lúc cô đang tỉnh, không phải giả bộ ngủ, không thể làm như không có chuyện gì.
Đầu nhũ xinh đẹp bị anh xoa trở nên cứng rắn, giải phóng từng cơn khoái cảm, dù Kiều Đình cắn môi cũng chẳng có cách nào ngăn tiếng rên rỉ tuôn ra không ngừng.
Được Bá Vân xoa bóp như vậy, thật thoải mái...
Không biết vì sao, tuy ngực có cảm giác thoải mái, nhưng ở phía dưới lại có cảm giác là lạ, một chút ngưa ngứa, cô hy vọng có cái gì có thể đi vào giúp cô gãi gãi, kết thúc cơn ngứa này.

Mà nơi giữa hai đùi Kiều Đình, sự ngứa ngáy xuất hiện ở phía bên trong.

Nơi này cô thậm chí còn chưa từng sờ qua.

Sau khi chơi đùa bộ ngực no đủ, tay Bá Vân dần lau xuống phía dưới, anh không kiềm chế được hơi thở ngày càng nặng nề của mình.
Kế tiếp, Bá Vân đến gần nơi mà chính mình còn chưa từng chạm qua, đương nhiên anh không hề biết hình dáng của hoa huyệt như thế nào.
Sau khi Kiều Đình cởi quần lót, nơi cỏ dại che phủ phần da thịt trắng nõn, chắc hẳn chỗ trung tâm ấy cũng xinh đẹp và trắng nõn nà.

Bàn tay to cầm lấy khăn tắm cuối cùng cũng đi vào nơi riêng tư, Kiều Đình không khỏi khẩn trương, theo bản năng hai chân khép chặt lại.

"Mở chân ra" Anh nói: "Nếu không anh sẽ không lau được."

Nhưng mà chỗ đó có lông... Có lông xấu xí, lông xoắn lại với nhau...

Kiều Đình cắn môi dưới, đôi chân nhỏ bé hơi mở ra một chút, Bá Vân cầm lấy khăn tắm mỏng nhất nhẹ nhàng đặt lên nơi đó của cô.

Bàn tay to cách khăn tắm lau chùi trên dưới hoa môi, lúc này Kiều Đình cảm thấy ở nơi đó có cảm giác kì lạ, tiếp theo, khăn tắm đẩy hai bên khe thịt ra, chà lau tiểu âm hộ mềm mại, khăn tắm sần sùi ma sát làm cô có cảm giác vừa tê dại vừa đau, khi lau lên hoa âm thì có cảm giác mãnh liệt hơn, trong nháy mắt cô cảm thấy toàn thân căng ra cảm giác tê dại, khiến cô không kiềm chế được dùng sức nắm lấy cánh tay Bá Vân, khẽ rên rỉ.
Kỳ quái, kỳ quái... Nơi đó...

Khuôn mặt xinh xắn nhỏ nhắn của Kiều Đình ửng đỏ lên, Bá Vân tỉnh bơ chuyển qua lau phía sau, do cô siêng năng vận động mà bờ mông trắng nõn căng tròn đầy quyến rũ, vẻ mặt Kiều Đình ngượng ngùng, anh tiếp tục nhẹ nhàng ấn khăn lên chỗ bị thương ở đùi, sau đó lau sạch vết nước trên đầu gối.

Thời gian quá trình này cũng không lâu lắm, nhưng Kiều Đình cảm thấy như đã qua mấy giờ, sự xấu hổ của Kiều Đình cùng cảm giác khát khao ở nơi đó làm thể xác và tinh thần cô bị dày vò.

Còn đối với Bá Vân mà nói, là cả một thế kỷ.

Cách khăn tắm, anh không thể trực tiếp đụng chạm da thịt cô, cho nên anh vẫn cảm thấy chưa đủ.

"Lau sạch rồi." Bá Vân đem khăn tắm treo lại chỗ giá để "Ngồi xuống đi, anh giúp em bôi thuốc."

"Được."

Kiều Đình ngồi bên thành bồn tắm, Bá Vân tách đùi của cô ra, Kiều Đình đỏ mặt, kiềm chế sự xúc động của chính mình để không hỏi Bá Vân có phải anh thấy nơi rậm rạp của em rất xấu hay không, cô ngoan ngoãn ngồi yên cho anh bôi thuốc.

Bá Vân ung dung mở nắp lọ thuốc trên tay, nhưng cũng âm thầm nhìn đóa hoa non nớt của cô.
Chỗ đó của Kiều Đình y như tưởng tượng của anh, màu hồng phấn đẹp vô cùng, khe thịt ở giữa hoa môi khép kín, khó có thể nhìn thấy cảnh đẹp bên trong, hoa huyệt non mềm nho nhỏ như ẩn như hiện, lại hấp dẫn khiến người khác muốn tìm hiểu.
Bá Vân rất nhanh bôi lên tầng thuốc mỡ mỏng manh ở chỗ bị phỏng, thuốc mỡ mát lạnh giúp giảm sự bỏng rát ở chỗ bị phỏng, đau đớn cũng giảm bớt.

"Anh kiểm tra xem nơi khác xem có bị phỏng không?" Giọng nói Bá Vân vô cùng trầm thấp, giống như thì thầm.

Trong phòng tắm yên tĩnh, nên dù âm lượng của anh nói khá nhỏ nhưng Kiều Đình vẫn có thể nghe được.

"A... Được."

Cô vẫn mắc cỡ như cũ mím môi dưới, mà Bá Vân càng ngày càng mở rộng hai chân của cô, bàn tay to lướt qua nơi bắp đùi, xoa hoa môi.

A a... Bá Vân đụng tới chỗ... Nơi có lông...

"Nếu anh đụng đến nơi nào đau, phải nói cho anh biết."

Khi nói chuyện, đầu Bá Vân không hề ngẩng lên, để tránh Kiều Đình nhìn thấy sắc mặt không được tự nhiên của anh.

"Dạ."

Tuy rằng cô bị đụng sẽ không đau, nhưng lại có cảm giác kỳ quái...

Điều này cũng có thể nói sao?

Kiều Đình không thể quyết định.

Mỗi lần ngón tay Bá Vân sờ qua sờ lại, như xác định nơi đó có bị phỏng hay không, nhưng cô cảm thấy càng ngày thân thể mình càng quái lạ, tại sao lại có thể thấy trong bụng nóng một chút, hơn nữa giống như... Cảm giác như có thứ gì đó chảy ra?

Rõ ràng nơi Bá Vân sờ không phải bụng!

"Có đau không?" Giọng nói Bá Vân khàn khàn, như nuốt phải cát.

"Không, không biết..."

"Qua đây để anh nhìn bên trong."

Kiều Đình rất muốn nói, không có khả năng bị phỏng đến bên trong, sự do dự một phần ngàn giây, môi của cô nàng vẫn đóng chặt như cũ.

Đầu ngón tay Bá Vân ấn lên hoa môi, nhẹ nhàng mở ra hai bên...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro