chương 7+8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 7: Anh giúp em kiểm tra



A a a. . . Thật sự làm vậy sao?


Chỗ đó. . .

Chỗ đó chính cô còn chưa từng xem qua. . .

Cả khuôn mặt Kiều Đình đỏ bừng, xinh đẹp như hoa hồng nở rộ, Bá Vân đưa ngón tay nhẹ nhàng xoa xoa da thịt mềm mại nơi cánh hoa, chậm rãi xoa từ hướng chín giờ, sau đó gảy nhẹ đảo tròn chơi đùa theo hướng ngược chiều kim đồng hồ.

Cảm giác kỳ lạ càng lúc càng mãnh liệt dâng lên trong cơ thể Kiều Đình. . .

Một luồng hơi cuồn cuộn lên cổ họng rồi bật thốt ra ngoài.

"A~..."

Tiếng rên rỉ như khẽ nấc, như tiếng rên rỉ chứa đầy dục vọng được thỏa mãn, Kiều Đình nghe tiếng của chính mình xong cảm thấy vô cùng xấu hổ, nhưng theo sự chuyển động của ngón tay Bá Vân, cảm giác kỳ lạ ấy như từng đợt sóng ập tới, cô chỉ có thể dùng sức cắn đầu ngón trỏ của tay mình, để tránh lại phát ra tiếng rên làm cho mình mất mặt.

Hoa nhi của Kiều Đình đẹp quá. . .

Hai trong mắt Bá Vân nhìn chằm chằm vào đóa hoa xinh đẹp non nớt này, không muốn chớp mắt dù chỉ một cái.

Hoa thịt non mềm, cảm xúc trơn trượt, hơi hơi ẩm ướt, miệng huyệt bên dưới vô thức khép mở, giọt sương óng ánh lập lòe, ngón tay anh cố ý vẽ vòng tròn lên đó, da thịt nơi cửa huyệt lập tức chuyển động theo, dường như ước gì có thể cắn đầu ngón tay anh, nuốt vào bên trong cái miệng nhỏ nhắn ướt át.

Khi anh ngồi xuống, côn thịt giữa hai chân anh rất đau, anh cố gắng kiềm giữ lý trí, chống lại ham muốn đang không ngừng điên cuồng gào thét muốn đi vào tiểu huyệt, hưởng thụ sự ấm áp khi bị hoa kính chật hẹp bao quanh.

Bây giờ ở nơi này làm chuyện ấy thì không phù hợp chút nào, vả lại bên ngoài còn có mọi người đang chờ anh và cô ra ăn cơm.

Cho dù ở trong lòng ba mẹ anh là đứa con đáng tin cậy, hơn nữa anh cùng Kiều Đình lớn lên từ nhỏ, đó cũng là lí do mà mọi người không nghi ngờ anh ở trong phòng tắm làm chuyện biến thái đối với Kiều Đình, nhưng nếu cả nhà đợi quá lâu, có thể mẹ sẽ vào đây hỏi thăm, xem Kiều Đình có bị phỏng nghiêm trọng hay không, hay là đi tới bệnh viện khám xem.

Anh muốn có nhiều hơn và không muốn bị làm phiền bởi bất cứ ai, có thể cùng Kiều Đình quang minh chính đại, một mình ở bên nhau.

Anh tự hỏi mình, phải làm thế nào mới có khoảng thời gian phù hợp và thuận tiện để làm việc đó.

"Có đau không?" Anh thấp giọng, u ám hơn so với khi nãy.

"Không. . ." Bình ổn hơi thở gấp gáp lại, cô mới có thể nói tiếp:" Không có đau. . ."

"Vậy là tốt rồi."

Một lát sau, anh cố gắng nhẫn nại xúc động muốn nhào nặn hoa hạch, buông tha cho vùng cấm địa đầy mê hoặc này.

Khi ngón tay anh rời đi, Kiều Đình thở hắt ra.

Tuy cảm giác khẩn trương ấy đã bớt đi một ít, nhưng mà. . .Cô lại. . . hy vọng Bá Vân có thể tiếp tục sờ, thậm chí cô còn muốn anh đi vào càng sâu, càng sâu. . .

Ơ kìa. . . Cô đúng là không biết xấu hổ.

"Mặc quần áo vào đi." Bá Vân cầm lấy áo quần đặt ở trên giá.

Tuy Bá Thiến thường ngày hơi ngốc nghếch, nhưng cô không chỉ mang quần áo đến, đồ lót cũng không quên, có thể thấy sự chu đáo của cô.

Kiều Đình nhìn chăm chú anh, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, mặc quần áo vào.

Sau khi thay đồ xong, Bá Vân giúp cô chỉnh chu quần áo lại, rồi mới dẫn cô ra khỏi phòng tắm.

"Đã bôi thuốc chưa?" Mẹ Ngụy hỏi.

Kiều Đình xoay mặt về phía mẹ Ngụy khẽ gật đầu: "Đỡ hơn rồi ạ."

"Có phải rất nghiêm trọng hay không?" Bá Thiến quan tâm hỏi.

"Không nghiêm trọng, cũng không có bọng nước hay để lại sẹo." Bá Vân đáp lại Bá Thiến.

Nhất thời mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.

"Ra ăn cơm nhanh đi, đồ ăn sắp nguội mất rồi." Cha Ngụy thúc giục.

Sau khi hai người ngồi vào chỗ, mẹ Ngụy múc chén canh cho Kiều Đình, bà đặc biệt cẩn thận để lên bàn, chỉ sợ bi kịch lúc nãy lại diễn ra lần nữa.

Bầu không khí được khôi phục lại, mọi người hòa thuận vui vẻ dùng bữa, không ai biết vừa rồi trong phòng tắm đã xảy ra chuyện gì.

Một ngày kia, mẹ Lương được cho nghỉ mang theo bao lớn bao nhỏ về nhà, vừa mở cổng, vật nặng trên tay đã bị lấy đi.

Mẹ Lương ngẩng đầu liền nhìn thấy dáng người khôi ngô, Bá Vân càng ngày càng khôi ngô tuấn tú, khuôn mặt nở nụ cười.

"Bá Vân, cám ơn con."

"Dì đừng khách sáo như vậy." Bá Vân quan tâm lấy luôn túi ở bên tay kia."Hôm nay dì được nghỉ ạ?"

"Đúng vậy, dì đã lâu không xuống bếp, cho nên đi siêu thị mua chút thức ăn, nếu không dì sẽ quên cách nấu cơm như thế nào mất."

Hai người nhìn nhau mỉm cười, cùng đi đến trước thang máy, mẹ Lương ấn lên phím thang máy.

"Gần đây công việc của dì vẫn thuận lợi chứ?" Bá Vân quan tâm hỏi.

"Vẫn tốt, ít nhất còn có thể làm tốt hơn, lấy 100 điểm làm tiêu chuẩn đi, thì cũng được 60 điểm." Nói xong, bà cười khổ thở dài. "Kiều Đình cũng giống dì, thành tích của nó cũng chỉ có sáu mươi điểm."

"Gần đây thành tích Kiều Đình không tốt sao?"

"Haiz, không tốt lắm." Thang máy dừng lại, mẹ Lương để Bá Vân mang đồ đi vào, sau đó mình mới vào theo. "Hơn nữa mấy môn cần tính toán thì lẹt đẹt, cũng chỉ có thành tích môn thể dục là được nhất."

Vẻ mặt mẹ Lương lo âu, xem chừng đã phiền lòng rất lâu.

Thành tích Kiều Đình không tốt, Bá Vân đã sớm biết, anh chỉ lợi dụng để dẫn mẹ Lương vào kế hoạch anh đã lên sẵn.

"Nửa năm nữa là phải thi lên cấp ba rồi." Ngoài mặt Bá Vân hời hợt, thực ra dứt khoát nói trọng điểm: "Nếu như muốn học mấy trường gần nhà, mà Kiều Đình không chịu cố gắng hơn, con e là sẽ khó có thể đậu được." (Do bên trung 14t đã thi chuyển cấp, Kiều Đình đang 13t, năm sau 14t là thi)

"Con nói đúng, dì sợ cạnh tranh quá khốc liệt, Kiều Đình vào không nổi." Đột nhiên mẹ Lương nhớ ra cái gì đó ngẩng đầu nhìn Bá Vân.

"Dì có gì muốn nói sao?" Bá Vân mỉm cười nhìn mẹ Lương, ánh mắt trong suốt, mỉm cười ấm áp, vẻ mặt hiền lành, có thể nhờ làm gia sư cho Kiều Đình.

"Yêu cầu này sợ làm khó con. . ." Mẹ Lương hơi do dự.

"Không sao, dì cứ nói ra, chỉ cần giúp được, con sẽ giúp dì."

"Dì muốn hỏi con có thời gian rảnh không? Giúp Kiều Đình học bài, xem thử có thể cứu vãn được thành tích của con bé hay không....Con làm được không ?" Mẹ Lương bất an nhìn Bá Vân.

Bá Vân khách sáo cười nhẹ.

"Dì, chuyện này không thành vấn đề!"

Vậy là... Kế hoạch thành công!


Chương 8: Sĩ diện của con gái đáng giá mấy cân?

Mẹ Lương cầm đồ đã mua vào nhà, Kiều Đình đang ngoan ngoãn lau chùi bàn ghế ở phòng khách, nhìn thấy mẹ Lương đã về, cô vội vàng buông giẻ lau, giúp mẹ Lương lấy đồ từ trong túi ra, đặt vào trên kệ bếp.

"Mẹ, hôm nay mẹ muốn nấu món gì?" Kiều Đình tò mò xoay các nguyên liệu nấu ăn.

"Đều là đồ ăn con thích cả!" Mẹ Lương mặc xong tạp dề, nhéo nhéo khuôn mặt mịn màng của Kiều Đình.

"Mẹ có xào trứng không?" Kiều Đình hỏi với sự thích thú.

"Không có."

"Mẹ có nấu trứng kho không?"

"Không có."

"Không thì trứng chiên cũng được?"

"Cũng không có."

Khuôn mặt nhỏ của Kiều Đình nhăn lại, ấm ức nói, "Món trứng con thích nhất cũng không có."

"Chính vì con ăn nhiều trứng như vậy cho nên lần trước con thi xém nữa ăn trứng ngỗng."

"Làm sao mẹ có thể nói như vậy." Kiều Đình phản đối, "Lần đó đề kiểm tra thật sự rất khó, chỉ có mấy người đạt điểm cao thôi."

Cho nên dù kiểm tra được tám điểm cũng không thể trách cô chứ.

"Được rồi, để mẹ hấp trứng cho con ăn!" Mẹ Lương không làm lung lay được Kiều Đình nên đành thỏa hiệp.

"Thật tốt quá!" Kiều Đình vui vẻ vỗ tay.

"Nhưng mà thành tích của con cứ tiếp tục như vậy thì không được, sắp phải thi toàn quốc, mẹ thấy con sẽ thật sự xong đời rồi." Mẹ Lương thành khẩn nói.

"Mẹ đừng có trù con như vậy, con rất chăm chỉ học tập, nhưng điểm kiểm tra càng ngày càng đi xuống, bài thi biết con, nhưng con không quen nó, cũng không có biện pháp thay đổi được!" Vẻ mặt Kiều Đình bất đắc dĩ nhún vai.

Nhân tiện chữ cái tiếng Anh giống nhau, hai sáu chữ cái cô còn nhận ra, nhưng khi chúng là tổ hợp ở cùng một chỗ, giống như người người ai nấy đều giống nhau, không biết ai là ai.

"Cho nên mẹ muốn dùng nửa năm cuối cùng này, giúp con tìm một gia sư."

Nghĩ lại sau khi tan học, những đứa trẻ khác đều đi học thêm, chỉ có Kiều Đình ở nhà, vì Kiều Đình không thích đi học thêm mà ở nhà tự học, quả nhiên là sai lầm!

Đề bài không tự giải thích, cô có tự học thế nào cũng vô dụng, nhất định phải có người kèm cặp để nâng điểm.

"Hả? Gia sư? Mẹ à, thuê gia sư rất đắt, không cần đâu, con sẽ cố học cho giỏi, không cần tốn tiền vào việc đó!"

Một tháng tiền lương và tiền thưởng của mẹ không nhiều, gánh nặng phí sinh hoạt của hai người cùng khoản tiền cho vay cũng vừa đủ mà thôi, ở đâu ra tiền mời gia sư chứ!

"Yên tâm, gia sư này là miễn phí."

"Làm sao có chuyện tốt như vậy được?" Ủa ai lại có lòng tốt như vậy nhỉ?

"Bá Vân ở nhà đối diện tình nguyện làm gia sư cho con."

"Hả?" Kiều Đình kinh ngạc trừng mắt to, "Mẹ nói với Bá Vân thành tích kiểm tra của con rất tệ?"

"Mẹ chưa nói chuyện con thi xém nữa bị trứng ngỗng, chỉ nói thành tích của con đều là sáu mươi điểm." Bà đã giữ mặt mũi cho Kiều Đình lắm rồi còn gì.

"Mẹ, hổ dữ không ăn thịt con đó! Sao mẹ lại kể cho Bá Vân biết thành tích con không tốt!" Kiều Đình ôm đầu đau khổ kêu la.

"......" Mẹ Lương cạn lời liếc cô một cái, "Thành ngữ cũng dùng lộn xộn, khó trách đề thi đọc cũng không hiểu!" Trình độ môn văn cơ bản của con gái bà chỉ có thể dùng từ "Hỏng bét" để hình dung!

"Đây là hai chuyện khác nhau!" Kiều Đình đúng lý hợp tình nói.

"Mẹ xem là một chuyện!" Mẹ Lương chẳng màng sự phản đối của cô nói : "Mẹ đã bàn bạc xong với Bá Vân rồi, bắt đầu từ ngày mai, ăn cơm tối xong, thằng bé sẽ qua kèm con học."

"Bá Vân còn bài vở của anh ấy nữa chứ bộ!" Kiều Đình dậm chân.
Cô không cần Bá Vân biết thành tích học tập của cô tệ hại đến cực điểm!
Cái cô muốn là sĩ diện đó!

Mẹ Lương cảm thấy đúng là không thể hiểu nổi tâm tư của thiếu nữ nữa rồi!

"Bá Vân thông minh sáng dạ, không học bài thi cũng được một trăm điểm!" Mẹ Lương tức giận nói, "Vì sao hai cái trứng giống nhau, tại sao một cái là 100, một cái là 8 hả?"

Miệng Kiều Đình mở to đến nỗi có thể treo một miếng thịt heo!

"Đi chế biến đậu cho mẹ!" Mẹ Lương giao cho cô một túi đậu.

Kiều Đình nhăn cái mũi, đi đến phòng khách xé quả đậu.

Nhìn thấy bộ dạng uất ức và tức giận của con mình, mẹ Lương vừa bực mình vừa buồn cười.

Thật hy vọng lần này học kèm, ít nhất có thể thi được sáu mươi điểm, nếu không thì......

Tương lai thật đáng lo ngại.

----


Truyện được đăng tải chính thức tại Misachoavien.com
Hãy vào forum để theo dõi tiếp nhé

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro