Chương 35→ Em để ý

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Từ siêu thị về nhà, Điền Chính Quốc vẫn còn ôm ly kem liếm nắp.

Kim Thái Hanh thấy cậu trân trọng thế này thì dở khóc dở cười: “Em đừng liếm, lần sau anh mua cho em tiếp.”

“Em muốn liếm.” Điền Chính Quốc thè lưỡi liềm sạch chút bơ sữa cuối cùng còn dính trên vách ly, hai má ửng hồng, đáy mắt đong đầy ánh sáng: “Liếm nó xong… thì liếm anh.”

Sau đó lúc họ lên giường, Kim Thái Hanh hỏi cậu học theo ai, Điền Chính Quốc liếc mắt lung tung: “Xem phim rồi học theo đó, đừng nói với em anh lớn chừng này mà chưa từng xem phim nhé.”

Kim Thái Hanh đã xem và chỉ xem đúng một lần. Một buổi tối nào đó mấy ngày trước, vì muốn cho Điền Chính Quốc một trải nghiệm tốt đẹp, anh đã đăng nhập vào một diễn đàn đồng tính, lướt xem những bài kinh nghiệm có liên quan. Trong đó có một bức ảnh động, “bạo” tới mức khiến anh phải nhíu mày ngay tại chỗ, nếu không phải vì học hỏi anh đã nhấn nút X thoát ra từ lâu.

Với loại chuyện thế này, từ trước đến nay Kim Thái Hanh chẳng say mê, bình thường có nhu cầu sinh lý cũng tự giải quyết chứ không nảy sinh ra ảo tưởng dư thừa. Nhưng Điền Chính Quốc là một trường hợp ngoài ý muốn.

Bàn tay thon dài xinh xắn đón lấy nước mưa, và cả đoạn eo trắng trẻo mảnh dẻ dưới ánh đèn mờ của cậu đã xuất hiện trăm nghìn lần trong giấc mơ của Kim Thái Hanh.

Cho tới khi sáu năm trôi qua, người trong mộng đã trở thành thực thể hữu hình nằm dưới thân mình, Kim Thái Hanh vẫn cảm thấy không chân thực, cảm thấy mình vẫn đang mơ.

Dường như nhận ra sự do dự của anh, Điền Chính Quốc mò mẫm kính mắt trên đầu giường, mở gọng kính ra, đeo lên cho anh.

“Kim Thái Hanh, anh nhìn cho rõ.” Điền Chính Quốc kiên nhẫn lặp lại, “Em đang ở đây, không đi đâu hết.”

Hơi thở nóng ấm phả lên lớp kính. Cách một màn sương mỏng, hai người lại ôm lấy nhau, cảm nhận nhịp tim mạnh mẽ của đối phương. Tựa như đã vượt qua rừng rậm trong mùa đông rét buốt, trút bỏ sự vắng lặng, nhuốm lại sức sống.

Vướng việc Điền Chính Quốc phải bắt đầu chuyến lưu diễn vào ngày mai, lần này Kim Thái Hanh vẫn chưa làm hết mức.

Anh “giày vò” Điền Chính Quốc quá chừng. Xong việc, cậu đắp chăn cuộn tròn ở một bên giường, đôi mắt mở to trừng Kim Thái Hanh: “Còn tưởng anh là hệ cấm dục, chẳng ngờ…”

Kim Thái Hanh cũng chui vào trong chăn, ngang nhiên đổ lỗi: “Tại em đó, lúc nào cũng quyến rũ anh.”

Anh hoàn toàn không ngờ lại làm bước tiếp theo sớm đến vậy, dầu gì bây giờ cậu đang mất trí nhớ, nói nghiêm túc thì là bệnh nhân.

Điền Chính Quốc quyến rũ người ta mà không tự biết, cực kỳ oan ức: “Sao lại là lúc nào cũng?”

Nhớ ra Điền Chính Quốc 18 tuổi đã biết lộ eo quyến rũ người ta lúc cởi đồ tắm rửa, Kim Thái Hanh càng cảm thấy là do cậu tự chuốc lấy. Đến tận bây giờ anh vẫn hơi hối hận vì đêm đó không làm cậu trong khu nhà tập thể.

Lười giải thích “lúc nào cũng” là những lần nào, Kim Thái Hanh vươn tay ôm lấy người ta, tì cằm lên cái đầu xù của Điền Chính Quốc, thầm nói rằng may sao anh không dị ứng với em.

Điền Chính Quốc cũng nhớ đến chuyện dị ứng: “Chỉ uống thuốc có đủ không, có cần bôi thuốc không anh?”

“Không cần.” Kim Thái Hanh nói: “Mai là khoẻ rồi.”

Điền Chính Quốc lại nhích lại sát lồng ngực anh. Làm việc quá độ khiến cậu buồn ngủ ríu cả mắt, không kìm được phải ngáp một cái.

“Hết năm phút rồi, bây giờ anh là cục cưng duy nhất của em.” Tiếng nói chuyện cũng ngày càng nhỏ, “Lần sau anh phải mua kem cho em nữa.”

Kim Thái Hanh cười thành tiếng, thầm nói rằng câu này có nghĩa khác đấy, ai mà chỉ có năm phút?

Nhưng anh không quên nhắc nhở: “Sau này em không được liếm kem trước mặt người khác.”

“Tại sao?”

“Không sao trăng gì hết, không được là không được.”

“Rồi rồi.” Điền Chính Quốc từ từ nhắm mắt, “Nể tình anh là cục cưng… em nhường anh một lần.”

Chiều mùng hai tháng Năm, phòng hòa nhạc Tầm Thành.

Các thiết bị như đèn, loa trên sân khấu đang được điều chỉnh lần cuối. Nhóm người bên dàn nhạc đã đến cánh gà, có người đang trang điểm thay quần áo, có người đang điều chỉnh nhạc cụ.

Thân là nghệ sĩ biểu diễn chính, Điền Chính Quốc có một phòng nghỉ riêng. Cậu không quen ở yên một chỗ, ngồi trong phòng chẳng được bao lâu đã chạy ra ngoài, lúc thì nhìn chị gái này trang điểm, lúc thì chỉnh đàn với em gái nọ.

Ngay cả người phụ trách dàn nhạc cũng cười nói Điền Chính Quốc giống điều phối viên của dàn nhạc hơn. Điền Chính Quốc cười theo: “Vậy mọi người có định cân nhắc thuê em không, đúng lúc em muốn tìm việc làm thêm đây.”

Lương Dịch nghe vậy thì nhức đầu, vội vàng đẩy vai Điền Chính Quốc xách cậu về phòng nghỉ.

“Ông trời của tôi ơi, chúng ta đi theo con đường thanh lịch, ông đừng tự hạ thấp địa vị nữa.”

Điền Chính Quốc cảm thấy cậu ta chuyện bé xé to: “Bình dị chẳng tốt à? Dùng từ ngữ trong nghề thì nói thế nào nhỉ, hút fan?”

“Ông không hiểu tâm lý của người xem, trước khi bình dị, ông phải dựng lên hình tượng thanh lịch tao nhã đã, thế mới gọi là “đáng yêu trái ngược vẻ bề ngoài”.”

Lương Dịch lấy điện thoại ra, cho Điền Chính Quốc xem bức áp phích khổng lồ treo ở sảnh ngoài. Tấm ảnh chụp Điền Chính Quốc trước khi mất trí nhớ. Cậu ngồi trước cây piano Steinway, hai tay nâng lên, trên gương mặt nghiêm túc trang trọng hiện rõ vẻ chìm đắm hưởng thụ âm nhạc.

Điền Chính Quốc bắt đầu soi gương học nét mặt của mình ở tuổi 24, cố gắng cả buổi trời nhưng cứ cảm thấy có gì đó sai sai.

“Lương Dịch, nhanh lên, tìm nhà tạo mẫu tóc đến đây, tôi chỉ khác người trên áp phích một kiểu tóc trông thì tuỳ ý nhưng thực chất lại được thiết kế tỉ mỉ thôi!”

Bên ngoài phòng hoà nhạc, Kim Thái Hanh dẫn mẹ xuống xe taxi. Vốn dĩ hôm nay chú Vương cũng muốn đến, ngặt nỗi có việc đột xuất không thể rời đi được.

Đến cửa phòng, Kim Thái Hanh gọi điện thoại liên lạc với ba mẹ của Điền Chính Quốc trước.

Hiển nhiên Diêu Quỳnh Anh và Điền  Hàm Chương cũng được cho vé vào cửa buổi biểu diễn đầu tiên. Hai người cố ý bay từ nước ngoài về. Trong thời gian đợi lên diễn Điền Chính Quốc không thể qua đón được, Kim Thái Hanh chủ động xung phong chăm sóc ba mẹ giúp cậu.

Khoảng năm phút sau, hai người ngồi xe vội vàng đến nơi. Thấy Bạch Vi mẹ Kim Thái Hanh, Diêu Quỳnh Anh nói chuyện với bà một cách rất lịch sự.

Kim Thái Hanh biết Diêu Quỳnh Anh có ấn tượng không tốt về anh, vậy nên thấy thái độ hiền hoà của bà, anh đoán rằng Điền Chính Quốc đã báo trước, thực hiện công tác tư tưởng với bà.

Đây là lần đầu tiên phụ huynh hai nhà gặp mặt. Mặc dù trước khi đến Bạch Vi đã trang điểm tỉ mỉ một phen, nhưng lúc đối diện với người phụ nữ mạnh mẽ đi giày cao gót mặc Âu phục như Diêu Quỳnh Anh, bà khó tránh khỏi hơi tự ti mặc cảm.

May sao Điền  Hàm Chương rất tinh ý, thấy Bạch Vi mất tự nhiên, ông vội vàng cắt ngang: “Đừng đứng bên ngoài nữa, chúng ta vào đi.”

Vé của mọi người ngồi kế tiếp nhau, Kim Thái Hanh và Điền  Hàm Chương ngồi chung, hai bà mẹ ngồi ở hai đầu.

Thân là con cháu, Kim Thái Hanh hỏi ý Điền Hàm Chương trước: “Lần này chú và cô về định ở lại bao lâu ạ?”

Điền Hàm Chương nói: “Nhiều nhất là một tuần, cô con còn vướng công việc phải về gấp.”

“Nếu cô chú không vội thì ở lại thêm mấy ngày để tụi con trọn lòng hiếu thảo, Tiểu Quốc  cũng muốn ở cùng cô chú.”

Nhận ra cách gọi Điền Chính Quốc của Kim Thái Hanh, Điền Hàm Chương thoáng nhướng mày thấy hơi bất ngờ. Bình thường ông hay liên lạc với Điền Chính Quốc, do đó ông biết quan hệ giữa hai người sau khi kết hôn chẳng mấy thân thiết.

Xem ra lần mất trí nhớ này của Điền Chính Quốc đã trở thành cơ hội phá băng.

Điền  Hàm Chương thả lỏng cơ mặt, gật đầu: “Vậy đợi về thủ đô rồi liên lạc nhé, đến lúc đó cả nhà chúng ta cùng ăn với nhau bữa cơm.”

Tất nhiên là Kim Thái Hanh đồng ý, đồng thời im lặng thở phào một hơi.

Buổi tối trước hôm biểu diễn, Điền Chính Quốc đã liên tục dặn dò Kim Thái Hanh, trước khi bắt đầu diễn không được làm phiền cậu, cậu sợ không vào trạng thái được.

Nhưng mười phút trước khi bắt đầu diễn, điện thoại của Kim Thái Hanh rung lên, một tin nhắn WeChat được gửi đến.

Điền Chính Quốc: [Làm sao đây, em hơi căng thẳng.]

Kim Thái Hanh bật cười, trả lời: [Không đàn nữa, tụi mình về nhà đi.]

Điền Chính Quốc: [Vi phạm hợp đồng phải đền tiền, vả lại lâm trận bỏ chạy không phải tác phong của em.]

Kim Thái Hanh: [Vậy em đừng căng thẳng, em đã giỏi lắm rồi.]

Gửi tin này xong, đối phương không có động tĩnh nào nữa.

Nhạc công trên sân khấu nối đuôi nhau vào vị trí. Họ ngồi vây khắp xung quanh, trên chiếc bục cao nhô lên ở chính giữa là chiếc đàn piano tam giác.

Cùng với ánh đèn dần mờ tối, tiếng chỉnh đàn cũng tạm ngừng, đổi thành tiếng vỗ tay vang lên. Kim Thái Hanh thấy Điền Chính Quốc mặc một bộ lễ phục vừa người, thong thả bước lên sân khấu. Đầu tiên cậu cúi chào khán giả dưới sân khấu, sau đó mới đi về phía đàn piano của cậu, ngồi trên ngai vàng thuộc về cậu.

Buổi diễn kéo dài một tiếng rưỡi, tiết mục được sắp xếp linh hoạt, xếp những bài phổ biến và những nhạc khúc có độ khó cao xen kẽ, sonata và concerto bổ trợ cho nhau. Trước khi đến Kim Thái Hanh còn hơi lo rằng anh sẽ ngủ thật, nhưng khi trải nghiệm anh mới biết, mở to mắt mà nhìn vểnh tai lên mà nghe vẫn chưa đủ, làm gì có thời gian mà phân tâm.

Đoạn nhạc cuối cùng có giai điệu sục sôi kết thúc, nhóm đệm nhạc của dàn nhạc lần lượt rời sân khấu. Có vẻ Điền Chính Quốc trên sân khấu đang hít sâu vài hơi, sau đó giơ hai tay thêm một lần nữa, nốt nhạc thánh thót chảy tràn ra từ ngón tay.

Kim Thái Hanh biết bài này, là món quà sinh nhật mà Điền Chính Quốc đã đàn tặng anh vào hôm sinh nhật 18 tuổi, “Ánh trăng” của Claude Debussy.

Ánh sáng êm dịu trên sân khấu tựa như ánh trăng bao phủ lấy cơ thể Điền Chính Quốc. Cậu khẽ nâng tay đặt lên trên phím đàn đen trắng. Giữa lúc ngẩn ngơ, Kim Thái Hanh ngỡ rằng khắp người của cậu đang tỏa sáng.

Giống như biến bản thân thành một món quà, rồi tặng cho anh.

Buổi diễn kết thúc, mọi người lục tục rời đi.

Kim Thái Hanh hộ tống ba vị phụ huynh ra sảnh ngoài, mọi người tạm biệt nhau ở đó.

Sau buổi biểu diễn có sắp xếp phỏng vấn, không ít phóng viên truyền thông vây quanh chỗ lối ra của hậu trường. Nghĩ rằng tạm thời khó mà gặp con trai được, Diêu Quỳnh Anh và Điền Hàm Chương định về khách sạn trước, dù gì tương lai cũng còn dài.

Bạch Vi nhận quà gặp mặt từ bà sui — một chuỗi vòng tay mã não. Đúng lúc bà đang lo nghĩ phải đáp lễ bằng quà gì, cũng không định quấy rầy thế giới riêng của hai đứa nhỏ nên gọi xe đi trước.

Tiễn phụ huynh xong, Kim Thái Hanh trở lại lối đi cho nhân viên ở sau sảnh. Lương Dịch đã đánh tiếng trước với nhân viên, Kim Thái Hanh đi thẳng một đường không bị ai cản trở. Lúc bước tới gần khu vực nghỉ ngơi, anh chợt nghe thấy một tràng âm thanh ầm ĩ.

Ban đầu anh nghĩ là người phỏng vấn gây rối trật tự, lúc đến gần nhìn đám đông chen chúc, nghe thấy tiếng kêu la mới nhận ra sự bất thường.

Trong âm thanh đặt câu hỏi lác đác của phóng viên trộn lẫn một giọng nói mà đến chết Kim Thái Hanh cũng không thể nào quên.

“Mấy người nhường một chút, cái cậu chơi đàn piano là con dâu tôi, cho tôi nói với nó hai câu!”

Điền Chính Quốc cũng không ngờ rằng sẽ có nhiều trang thông tấn đến thế này.

Cậu vốn định trả lời vài câu hỏi rồi đi, ai mà biết được đám người này chẳng chịu tha mà bám theo sau lưng cậu đưa micro. Từ kinh nghiệm nghệ thuật đến tình hình gia đình rồi lại đến đời sống tình cảm, chỉ có cậu không nghĩ đến chứ không có chuyện gì mà họ không hỏi được.

Trong đó còn trộn lẫn một giọng nói khác. Có một người đàn ông tầm năm mươi tuổi, thân hình gầy nhom chen trong đám đông, vẫy tay với Điền Chính Quốc, to giọng gào “Tôi là ba của Kim Thái Hanh”.

Vẫn có người khác phát hiện. Có phóng viên đã nhắm micro vào người đàn ông trung niên nọ, hỏi ông ta là ai. Người đàn ông vội vàng chen lên phía trước, với lấy micro, mà trong đám đông chen chúc, chân Điền Chính Quốc loạng choạng một cái.

Lương Dịch ở phía bên phải cậu, cách cậu mấy người, không đỡ cậu kịp. Đương lúc Điền Chính Quốc vô thức đan hai tay vào nhau nắm trước ngực, cố gắng bảo vệ bộ phận quan trọng nhất trước khi ngã xuống thì bỗng nhiên, eo cậu được ôm lấy từ phía sau, ngay sau đó bị một lực mạnh kéo lùi về.

Kim Thái Hanh lấy bản thân ra cản lại đám đông cho Điền Chính Quốc, che chở cậu đi ra ngoài.

Người ở đây chen mồm chen miệng, đâu đâu cũng là ống kính đen nhòm. Nhận ra nỗi hoảng loạn của Điền Chính Quốc, Kim Thái Hanh kề sát bên tai cậu nói: “Đừng sợ, anh ở đây.”

Sau đó họ thoát ra ngoài dưới sự hỗ trợ của bảo vệ, đuổi được đám phóng viên đi. Kim Thái Hanh cố ý yêu cầu bắt giữ người gây rối, không cho ông ta chạy.

Lúc cảnh sát chưa đến, người nọ vẫn vùng vẫy định chạy, Kim Thái Hanh không nhịn được nữa tiến lên trước, nhấc cổ áo của người đàn ông nọ lên, nhìn chằm chằm ông ta một cách hung dữ: “Tôi đã từng nói không được động đến em ấy rồi mà?”

Hôm nay Kim Chấn đi dạo đến đây, thấy áp phích buổi biểu diễn của Điền Chính Quốc, vốn dĩ ông ta định trà trộn vào thử vận may, chẳng ngờ rằng Kim Thái Hanh cũng có mặt.

“Tao đâu có động đến nó, tao chỉ vừa mới ra ngoài nên nghèo rớt, định hỏi xin nó vài đồng để xài thôi.” Kim Chấn méo miệng cười hai tiếng: “Con trai ngoan của ba, sáu năm không gặp mà mày tài giỏi hơn rồi, dám gọi cảnh sát đến bắt tao. Nếu là trước kia chẳng phải mày đã quỳ bộp xuống, van xin tao đừng động vào nó à?”

Gần như là ngay tức thì, nắm đấm của Kim Thái Hanh nện mạnh vào mặt Kim Chấn.

Kim Chấn ngã rầm xuống đất, Kim Thái Hanh tiến lên thêm hai bước nữa, kéo gã lên khỏi mặt đất: “Tôi đã từng nói với ông rồi, nếu ông dám động vào em ấy, tôi sẽ giết ông!”

Nhổ một ngụm máu lên đất, Kim Chấn bị sưng một bên mặt vẫn đang cười: “Mày làm được không, mày dám không? Cho mày một con dao mày dám đâm tao chết ư? Năm đó nếu mày không do dự, ông đây đã không sống đến tận hôm nay rồi.”

Ông ta nhìn về phía Điền Chính Quốc đang can ngăn ở một bên, ánh mắt lại xoay ngược về, cười nhạo: “Bắt đầu từ khoảnh khắc mày vì nó mà lựa chọn buông dao xuống, mày đã không còn đường lui nữa rồi.”

Nửa tiếng sau, Kim Chấn bầm dập mặt mũi bị cảnh sát dẫn đi.

Lập biên bản xong, Điền Chính Quốc đến hiệu thuốc gần đó một chuyến. Lúc mua xong ra ngoài, cậu nhìn thấy Kim Thái Hanh đứng trong ánh hoàng hôn của buổi chiều tà ở Tầm Thành, khiến Điền Chính Quốc nhớ đến rất nhiều lần vào sáu năm về trước, bóng dáng của anh luôn cô đơn như thế.

Lương Dịch gọi điện thoại đến, nói đã tìm trưởng ban tổ chức Phương phối hợp xử lý sự cố lần này. Điền Chính Quốc an ủi y rằng không sao đâu đừng vội, đâu ai ngờ lại có nhiều phóng viên đến vậy, cũng chẳng ngờ lại để cho người ngoài lẻn vào.

Cúp máy, Điền Chính Quốc kéo Kim Thái Hanh ngồi xuống cái ghế nhựa ở cửa siêu thị bên cạnh, lấy povidon vừa mới mua ra rồi vặn mở nắp, dùng tăm bông chấm thuốc nước, sau đó ngồi xổm xuống giữ cổ tay phải của Kim Thái Hanh, cẩn thận bôi lên mu bàn tay anh.

Cũng vào lúc này, Kim Thái Hanh mới biết tay mình bị rách một vết dài hơn một tấc, bây giờ máu đã khô lại.

Vừa nãy anh không kìm được cơn giận, đấm Kim Chấn chẳng hề nương tay, nếu Điền Chính Quốc không ra sức can ngăn, bây giờ có lẽ anh đã bị tạm giam cùng Kim Chấn rồi.

Nghĩ lại cũng nực cười, anh là luật sư, vậy mà suýt nữa đã phạm pháp, định dùng bạo lực giải quyết vấn đề.

Kim Thái Hanh cúi đầu, anh thấy Điền Chính Quốc buông mi, hàng mi dày khẽ rung động theo nhịp thở.

“Người nọ… vừa ra tù à?”

“Ừ.”

“Thảo nào.”

Điền Chính Quốc nghĩ, thảo nào mỗi ngày anh đều nhắc em chú ý an toàn, ra ngoài chỉ hận không thể buộc em lên thắt lưng.

“Xin lỗi em.” Kim Thái Hanh nói.

Động tác tay khựng lại, Điền Chính Quốc nói: “Anh không có lỗi, tại sao phải xin lỗi?”

Kim Thái Hanh im lặng rất lâu. Anh thấy Điền Chính Quốc vẫn mặc bộ quần áo biểu diễn, chiếc nơ thắt trên cổ áo sơ mi trắng hơi lỏng, nhưng vẫn tôn lên vẻ sạch sẽ sáng sủa của cậu, giống như tinh linh lạc vào nhân gian.

Điền Chính Quốc được trời cao ưu ái, con đường cậu phải đi trong đời này vốn phải bằng phẳng thuận lợi, tràn ngập hoa tươi và tiếng vỗ tay.

Kim Thái Hanh không trả lời câu hỏi, mà thấp giọng: “Em bị anh liên luỵ, nếu không vì anh, em sẽ không bị Kim Chấn để ý, vậy nên anh có trách nhiệm bảo vệ em, em không cần vì vậy mà có gánh nặng tâm lý.”

“Anh mới là người chẳng sai gì hết, em cũng không vô tư vĩ đại đến thế, anh đừng… nghe ông ta nói bậy.”

Nói đến cuối, hơi thở của Kim Thái Hanh cũng loạn nhịp.

Dường như sự thản nhiên, thành thạo điêu luyện những lúc giải quyết công việc ngày thường đều mất sạch khi anh đối diện với Kim Chấn, mọi sự bất lực và nhục nhã trong quá khứ đều bị đào ra đặt giữa ban ngày ban mặt. Anh của hiện tại là cái vỏ rỗng lọt gió tứ bề, ai cũng có thể dễ dàng hạ gục anh.

Nhưng Điền Chính Quốc nói: “Em nghe thấy rồi.”

Tay của cậu đang run nhè nhẹ, hoàn toàn không giống với nghệ sĩ biểu diễn tràn đầy tự tin trên sân khấu khi nãy.

Bởi vì mới đó, cậu biết người kiêu ngạo như Kim Thái Hanh đã từng vì bảo vệ cậu mà bẻ gãy xương sống của mình, yếu thế khuất phục trước một gã cặn bã.

Cậu vẫn đang trong cơn dư chấn sau khi bị sốc.

“Kim Thái Hanh…” Giọng nói cũng phát run, một giây trước khi Điền Chính Quốc ngẩng đầu, một giọt nước mắt rơi trên tay Kim Thái Hanh.

“Anh chưa từng ghét em, đúng không?”

Với Điền Chính Quốc 18 tuổi mà nói, nút thắt không tháo được trong lòng chắc chắn chỉ còn lại câu “ghét cậu” mà Kim Thái Hanh thốt lên vào cái ngày hai người cãi nhau.

Miếng dằm kia găm vào tim cậu, nỗi đau âm ỉ trào dâng lúc mộng về trong đêm, khiến cậu mãi chẳng thể nói ra lời tha thứ.

Cậu từng tìm cớ cho Kim Thái Hanh, chẳng hạn lúc đó anh giận quá nói lung tung, nói mà không suy nghĩ, sau vụ ấy chắc chắn anh đã hối hận.

Cậu chỉ không ngờ, ấy là do Kim Thái Hanh cố ý nói cho cậu nghe, muốn cậu biết khó mà lui, muốn cậu cách anh thật xa, đến một nơi ấm áp, an toàn.

Cậu cũng từng lờ mờ đoán được tình cảm của Kim Thái Hanh với cậu không những sớm hơn cả cậu tưởng tượng, mà có khi còn sâu đậm hơn cậu đôi phần.

Nhưng dù thế nào cậu cũng không ngờ nó lại đậm sâu nặng nề đến vậy.

Lệ rơi trên mu bàn tay, lướt qua vết sẹo ở hổ khẩu, vẫn còn nóng hôi hổi.

Kim Thái Hanh giơ tay lau nước mắt cho Điền Chính Quốc, hỏi cậu: “Chẳng phải đã nói không khóc sao?”

“Em đâu có đồng ý.” Điền Chính Quốc hít mũi một cái, nghẹn ngào, “Em mới 18 tuổi, tại sao không được khóc.”

Anh thoáng dồn sức vào tay, cùng lúc kéo Điền Chính Quốc lên, Kim Thái Hanh cũng đứng lên.

Điền Chính Quốc vùi mặt vào vai anh, mặc sức khóc to: “Tại sao anh không nói, làm em cứ tưởng rằng anh thật sự ghét em.”

Kế đó cậu nắm lấy tay Kim Thái Hanh, bụng ngón tay ma sát vết sẹo kia, Điền Chính Quốc hỏi: “Lại do ông ta làm đúng không, lúc đó có phải anh đau lắm không?”

“Anh quên rồi.” Kim Thái Hanh nói: “Là chuyện đã qua cả, đâu ai để ý.”

“Em để ý.” Điền Chính Quốc sợ anh nghe không rõ, nhấn mạnh từng câu từng chữ: “Em để ý.”

Lần này Kim Thái Hanh không nói dối, anh quên thật.

Sau khi đến bệnh viện băng bó, lúc Bạch Vi thay thuốc cho anh, thậm chí có bạn học tò mò hỏi, anh đều nói là quên rồi. Vậy nên dần dần, không một ai quan tâm vết thương cũ từ năm nào nữa, chỉ nghĩ anh vô ý cắt trúng, chắc cũng chẳng đau là bao.

Nhưng Điền Chính Quốc nói, em để ý.

Cậu không ngại cả người Kim Thái Hanh đều là vết thương chằng chịt, khốn đốn nhếch nhác, cậu muốn biết mọi chuyện của quá khứ, dù rằng mở chiếc hộp pandora ra, dù rằng phải lật lại nhận thức, cậu cũng phải biết.

Điền Chính Quốc giơ tay lau lung tung mấy cái trên mặt mình, nói giọng ồm ồm: “Lúc đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, anh nói cho em biết đi, được không anh?”

Cậu vùng khỏi cái ôm của Kim Thái Hanh, kéo tay anh: “Nhưng đừng nói ở đây, gió to lắm, chúng ta về nhà đã.”

Dáng vẻ nghiêm túc của Điền Chính Quốc có hơi cố chấp, dù rằng trên khuôn mặt của cậu giờ phút này toàn là nước mắt, trông chẳng chín chắn đáng tin chút nào.

Kim Thái Hanh vẫn cam tâm tình nguyện đi theo cậu.

Vậy nên đoạn đường về nhà lần này, dường như cũng dẫn họ về sáu năm trước.

Chúng ta đừng ở lại nơi đây, anh theo em quay về năm 18 tuổi, trốn dưới khóm hoa đỗ quyên ở trường học, đừng để vận mệnh tìm thấy chúng ta.

Hết chương 35.

*Dư Trình:

Câu cuối cùng phỏng theo “Người có biển trong tim”, nguyên văn là — Đừng ở lại nơi đây, theo tôi quay về năm 18 tuổi, trốn dưới khóm hoa đỗ quyên ở sân trường, đừng để vận mệnh tìm thấy.

Tôi đã thêm ít nội dung, có thể dọn dẹp bộ nhớ một chút.

Nếu không kết hợp chương này với chương 31 – Hồi ức, sẽ có thông tin bị thiếu, có thể không giải thích được.

*Nhỏ beta:

“Nhớ ra Điền Chính Quốc 18 tuổi đã biết lộ eo quyến rũ người ta lúc cởi đồ tắm rửa, Kim Thái Hanh càng cảm thấy là do cậu tự chuốc lấy. Đến tận bây giờ anh vẫn hơi hối hận vì đêm đó không làm cậu trong khu nhà tập thể.”

=)))) Cái gì vậy Kim Thái Hanh sao manh động vậy hả  =))))))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ngọt