CHƯƠNG 9: HIỆN TRƯỜNG

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hắn gật đầu, cô không nói gì mà tập trung đeo đồ ủng và những thứ cần thiết vào.

Hai người từ từ bước vào bãi đất trống. Xung quanh vẫn còn cảnh sát xung quanh bảo vệ hiện trường, hai người bước vào và đưa thẻ cảnh sát của mình ra. Người cảnh sát từ từ mở dây màu vàng ra, hắn và cô bước vào. Lấy hai chiếc găng tay của mình ra, hai người đeo vào. Nhìn bầu trời chuẩn bị sáng, cô nói:

- Trời vừa mưa, có thể sẽ có vài thứ bị trôi mất.

- Tôi biết điều đó mà.

Hắn và cô từ từ tiến về phía trước. Đi được một lúc, cô dừng lại một chỗ. Cô nhíu mày, nói:

- Đây là chỗ mà nạn nhân đã nằm.

- Phải, nhưng có gì bất thường à?

- Không, không có gì.

Nhưng cô vẫn cúi xuống. Đưa bàn tay mình sờ lên nền đất còn ẩm ướt, cô nhắm mắt lại nhớ về khuôn mặt của Chu Ngọc Vi. Khẽ cắn răng của mình, cô đứng dậy phủi tay nói:

- Đi tiếp thôi.

Hai người lại bước tiếp. Đến chỗ gần thùng rác, nơi phát hiện cái đầu, cô dừng lại,. Mũi bịt khẩu trang, cô tiến lên đó. Hắn theo sau gót cô. Đến chỗ thùng rác, cô ngồi xổm xuống. Sau một lát, cô quay người sang nhìn hắn rồi mở miệng hỏi:

- Đội trưởng Vũ, anh có thể đẩy cái thùng rác này ra giùm tôi được không?

- Để làm gì?

- Anh cứ làm đi.

Hắn không nói gì, đến chỗ cô và lấy tay của mình đẩy cái thùng rác sang một bên. Cô gật đầu tỏ ý cảm ơn và lại nhìn xuống dưới. Hắn theo ánh mắt của cô. Chợt đồng tử của hai người to ra. Dưới chân cô là một thứ gì đó, như một chiếc tất. Ban đầu hai người cứ nghĩ là do ai đó không dùng nên mới vứt ở đây. Nhưng không ngờ khi thấy thì là một đôi tất đầy máu tươi. Cô và hắn nhìn nhau rồi gật đầu. Cô với tay mình lên đó và cầm đôi tất đó lên. Hắn cũng nhìn nó. Trên đó là cả một mảng máu tươi. Dường như trên đó không còn gì ngoài cái màu đỏ thẫm này. Nó tựa như muốn làm lóa mắt hai người vì cái màu này. Cô cất tiếng:

- Xem ra, chị ấy đang muốn gợi ý điều gì đó với chúng ta rồi.

- Có lẽ vì phát hiện ra điều gì đó nên hung thủ đã vứt nó ở đây.

- Không đâu, hung thủ đã tính mang nó về nhà để phi tang chứng cứ.

- Nhưng sao nó lại ở đây?

- Ý định ban đầu của hung thủ là giết nạn nhân xong rồi là phi tang dấu vết. Nhưng không ngờ chị ấy đã kịp để lại dấu vết. Và khi hành hung nạn nhân xong, hung thủ đã thấy cái này. Ban đầu hắn không để ý lắm nhưng cho tới khi thấy thứ gì đó hắn bắt đầu để ý. Hắn lột đôi tất đầy máu đó ra, thấy một thứ được chị ấy vẽ lên, hắn cắt bỏ phần da có kí hiệu đó ra và vứt. Nhưng hắn cũng tính mang về nhà. Rồi có chuyện gì đó xảy ra khiến hắn không thể mang nó về mà phải vứt ở đây. Đứng từ góc độ tâm lý, tôi không thể giải thích. Nhưng khi nãy để tay lên nền đất và nhớ tới chị ấy, tôi chợt nhớ trên chân chị ấy có một vết thương. Ban đầu tôi cho rằng là do vết đâm điên cuồng của hung thủ nhưng tôi thấy không giống. Tôi qua hỏi đội trưởng Bạch thì được cho rằng nó được cắt vô cùng cẩn thận. Có nghĩa là, hung thủ đã phải làm gì đó với phần da ấy. Nhưng tại sao? Thế là tôi nghĩ đến thói quen của chị ấy. Tháng này là tháng 8, thời tiết khá lạnh. Chị ấy có thói quen đeo tất. Vì thế, khi đi ngang qua đây, tôi chợt nhớ đến nó và cho rằng đây là chỗ thích hợp nhất để vứt. Và chúng ta đã tìm thấy.

Hắn gật đầu. Cầm chiếc tất trên tay, cô đưa cho hắn. Hắn nhận lấy và đưa lên quan sát. Mặc dù bị màu máu nhuốm nhưng vẫn nhận ra nó có màu trắng, có thể kéo dài đến đầu gối. Nó bị có vài chỗ rách tươm, như vết dao đâm. Xung quanh ruồi nhặng bu vào vì có mùi máu. Bỗng hắn cau mày lại, lay tay cô. Cô nhìn chiếc tất, bất giác nhíu mày. Chỗ họ tập trung là phần đầu của của chiếc tất, nó bị rách rất nhiều. Nhưng họ tập trung vào cái vệt đen trên đó hơn. Cả hai nhìn nhau rồi gật đầu.

Cô lấy một chiếc túi vật chứng dự phòng trong xe ra, đưa cho hắn. Hắn bỏ vào ciếc túi và cả hai leo lên xe. Chiếc xe phóng thật nhanh trên con đường.

Tại sở cảnh sát.

Bước vào phòng làm việc của anh, hắn đã thấy anh đang ngồi viết gì đó trên máy. Anh không để ý đã có người vào. Trên tay hắn là bộ găng tay đầy máu và một chiếc túi. Hắn gõ lên bàn anh ba lần, anh mới ngẩng đầu lên. Nhìn vào tay hắn, anh thấy đôi găng tay đầy máu của hắn. Anh nhíu mày, nghĩ ngợi gì đó. Rồi bỗng anh phát hoảng nói:

- Vũ Lâm Thần, cậu giết người à?

Hắn cau mày nhìn anh. Hắn đúng thật là chán với suy nghĩ của bạn mình. Hắn chỉ là đến hiện trường thôi mà, đâu có làm như anh nói. Hắn mà giết người thì không còn đứng đây để nói với anh đâu. Hắn lắc đầu thở dài, nói:

- Thần kinh của cậu có vấn đề hay sao mà kêu tôi đi giết người?

- Nếu cậu không làm thế thì sao tay cậu dính đầy máu như thế?

- Tôi đi đến hiện trường!

- À, ra vậy.

Anh cười trừ nhìn hắn. Hắn lấy lại vẻ mặt lạnh, đưa cái túi lên cho anh, nói:

- Cho cậu thứ này, đi rửa sạch và xem trên đây có gì không?

- Tôi biết rồi. Đưa đây.

Anh nhận túi từ hắn, bước vào phòng mổ. Để túi đồ mà hắn đưa lên bàn, anh đeo găng tay vào. Bỗng cửa phòng được mở ra, anh thấy hắn, cô và nàng đang đứng ngoài đó. Ba người mặc đồ bảo hộ rồi tiến vào. Anh không nói gì, đưa mỗi người một đôi găng tay. Ba người đeo vào và gât đầu nhìn anh. Anh lấy nước khử trùng đổ lên dó. Màu đỏ tươi từ từ tan biến trên chiếc tất đó và chảy như sông trên bàn mổ tử thi của anh. Cái màu trắng dần hiện ra ở chiếc tất. Anh cầm lên, đưa cho cô. Cô cầm và quan sát nó. Hắn và nàng cũng nhìn chiếc tất ấy. Giờ đây nó có màu trắng tinh nhưng còn trộn lẫn với cái màu gì đó. Nàng nói:

- Hình như nó có gì đó ở trong tất thì phải.

- Đây là mặt trong của chiếc tất. Khi hành động xong, hung thủ thấy và lộn ngược lại để không bị phát hiện. Giờ ta lộn nó lại xem có gì.

Cô để lên bàn và nhìn anh. Anh cầm chiếc kéo, cắt nó ra thành hai bên một cách cẩn thận. Sau 1 phút thì cũng đã xong. Một màu hiện lên mắt của bốn người. Nó có màu da, nhưng cái này không phải là được pha màu mà nó giống như thứ gì đó. Anh hỏi:

- Nó là gì vậy?

- Là da của nạn nhân đó.

- Da của nạn nhân?

- Chắc anh khi khám nghiệm cũng có nhớ có vết thương khá sâu đúng không? Ở chân của chị ấy có một vết thương được rạch đó.

- Đúng là có đó. Nhưng tôi chỉ nghĩ là do hung thủ đâm bừa nhưng có vẻ cẩn thận thôi.

- Không đâu, sự cẩn thận này không phải làm bừa. Trong tâm lý học, các tội phạm có sự điên cuồng khi giết nạn nhân thì cũng không ai có thể bình tĩnh đâm cẩn thận như thế. Sự điên cuồng đối với tội phạm luôn là thứ vui nhất của chúng. Nhưng vết thương này thì khác. Chúng được làm vô cùng cẩn mật như được ai đó cắt thứ gì đó ra vậy. Cho nên có thể nói, chỗ bị hung thủ cắt có thứ gì đó mới khiến hắn vô cùng bình tĩnh như thế.

- Vậy là thứ gì mới được chứ?

- Là kí hiệu tên của hung thủ. Hắn phát hiện và phi tang đi.

- Nhưng sao lại vứt ở thùng rác mà không mang về nhà của hung thủ?

- Chắc là khi hắn tính mang về nhà thì có chuyện gì đó xảy ra rồi. Như chúng ta tới chẳng hạn. Nó khiến hung thủ không thể mang về một chiếc nên chúng ta mới phát hiện được. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro