Chương 2: hung thủ lộ diện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

---Hoàng cung---
Trong cung cấm vào ban đêm luôn yên tĩnh, chỉ có cấm vệ quân đi tuần tra để bảo vệ an toàn cho bệ hạ, phi tần, công chúa, hoàng tử.

Sau những lần ám sát thành công của Vô Thiên thì lượng quân tuần tra lại càng dày đặc, không khí âm u đến nghẹt thở.

Đêm nay, khi tiếng trống canh ba vang lên thì đi kèm với nó là tiếng la thất thanh của cung nữ.

- Aaaaaaaa, thái...thái...thái sư...chết...rồi!

Vừa nghe tiếng la của cung nữ, cấm vệ quân liền tràn vào xem xét. Hết tốp này đến tốp khác chạy rầm rập vào cung thái sư.

Nhưng đã muộn rồi!

Thứ chờ bọn họ là một cái xác với đôi mắt trợn trắng và một vết chém chí mạng ngay cổ họng. Chỉ thế thôi, mọi thứ còn lại rất sạch sẽ, gọn gàng như chưa từng xê dịch.

Hiện trường quen thuộc này khiến mọi người liên tưởng đến Nhất Y.

Ngoài ra còn một chi tiết nữa đó chính là một vệt máu quẹt ngang trán của nạn nhân. Một sát thủ tài giỏi và ngạo mạn thường muốn để lại một chi tiết đặc biệt nào đó thể hiện và cũng như thách thức rằng "ta là hung thủ". Thì một vệt máu trên trán đó là kí hiệu đặt biệt của Nhất Y.

Ngay khi đoán được danh tính hung thủ, trưởng cấm vệ quân liền hô toán lên:

- Mau phong tỏa nơi này lại! Vô Thiên lại động thủ rồi. Mau lên!

Nhận được mệnh lệnh, toàn thể cấm vệ quân liền điều động người phong tỏa cung thái sư.

Một toán người bao vòng ngoài, một toán người bao vòng trong, cửa tiền, cửa hậu đều có bốn cấm vệ quân canh  gác, một toán khác ráo riết săn lùng Nhất Y. Phải nói là một hàng rào chắn nội bất xuất ngoại bất nhập.

Nhưng tiếc thay, kẻ mà họ ráo riết tìm kiếm đã hòa vào bóng đêm vô tận mà rút lui an toàn rồi.

---

Tại nội viện của một cung nọ, có một bóng đen nhảy xuống từ mái nhà. Y ngang nhiên tung cửa bước vào phòng.

Đến bên bàn trà, y tháo găng tay để để đôi tay trắng trẻo, thon dài, tiếp đến hắn tháo khăn che mặt để lộ diện mạo. Ẩn sau tấm vải đen đó là một gương mặt điển trai.

Phải, y là nam nhân, một nam nhân với ngũ quan hài hòa, mũi cao thanh thoát, đôi mắt hai mí đen lay láy, thần thái nhã nhặn nhưng lại cho người ta cảm thấy nghiêm nghị, khó gần.

Chàng vừa bước vào thì liền có một tên khác bước vào theo và khom người hành lễ:

- Tam hoàng tử!

Chàng là tam hoàng tử Lê Phúc Anh, con của vua đời thứ ba của triều đại Nam Lê. Còn tên kia là thị vệ của chàng - Đỗ Khôi.

- Ừm!

Chất giọng trầm ấm của chàng vang lên, Đỗ Khôi liền đứng thẳng dậy.

Tiếp đến, chàng lại như sựt nhớ ra điều gì đó liền lên tiếng dò hỏi:

- Đêm nay trong cung khá ồn ào. Có biến à?

- Dạ bẩm! Thái sư vừa bị ám sát.

Chàng hỏi thế thôi nhưng giống như đang dò xét xem suy nghĩ của mình có đúng không. Khi vừa nghe lời bẩm báo của Đỗ Khôi trên gương mặt chàng chẳng có tí gì gọi là ngạc nhiên hay sững sốt mà chỉ thản nhiên đáp lại:

- Quả nhiên...!

Sau đó chàng liền vui vẻ mà cười nhẹ một cái. "Quả nhiên" là ý gì? Đỗ Khôi ngạc nhiên  liền mạnh dạng hỏi chàng:

- Điện hạ, ngài...biết trước rồi?

Lê Phúc Anh không trả lời vội, chàng từ tồn ngồi xuống ghế. Ngay lập tức Đỗ Khôi hiểu ý liền chạy đến rót trà cho chàng.

- Điện hạ, mời!

Phúc Anh điềm nhiên nhấp một ngụm trà thấm giọng rồi nói:

- Ta đã tìm được lý lịch của Nhất Y. Trong đó toàn là những kẻ xấu số chết dưới lưỡi kiếm của hắn. Trang cuối cùng...có viết "thái sư Lý Diệp Khang".

Vừa dứt lời, chàng liền ngẫm nghĩ một chút rồi lại nhếch môi cười.

- Tên Nhất Y này, giết người ngạo mạng như thế mà lại rất đúng ý ta......

---

Lê Phúc Anh sau khi cởi bộ y phục dạ hành đã đi tắm rửa sạch sẽ và bây giờ chàng vào phòng của mình để nghỉ ngơi.

Khi chàng vừa vào phòng, đi đến chỗ bàn trà với ý định nhấp một miếng nước trước khi ngủ.

Đột nhiên có một cảm giác lạnh ngắt đến từ một cái gì đó kề sát vào cổ chàng. Xúc giác nhạy bén khiến chàng biết được đang có kẻ dí dao vào cổ mình.

Trên gương mặt chàng vẫn là nét điềm tĩnh nhưng lại thoáng một chút bất ngờ.

/Kẻ này là ai? Hắn tiến sát bên cạnh mình mà mình lại không hay biết. Hẳn là một cao thủ!/

Giai đoạn này là mùa mưa lũ ở Nam Lê, cứ chiều chiều là trời sẽ kéo mây đen, đến tối là sẽ có mưa đến tận sáng. Đêm nay cũng là một đêm như thế.

Căn phòng đang tối om thì đột nhiên ngoài trời lóe sáng, kế đó là rầm một tiếng thật lớn. Sấm chớp khiến căn phòng sáng lên trong một tích tắc, làm hiện rõ hai bóng người trên nền đất. Một người cầm kiếm, một người đang bị áp sát.

Khi căn phòng sáng lên, Phúc Anh khẽ quay đầu muốn xem cái bóng phản chiếu dưới đất để ước chừng chiều cao và đoán xem tên này là nam hay nữ.

Nhưng khi chàng vừa nhúc nhích, một giọng nói đe dọa vang lên bên tai:

- Đứng im! Nếu không ta giết ngươi!

Sau đó căn phòng lại tối sầm xuống khiến chàng không thể nhìn thấy gì.

Tuy nhiên chàng nghe được từ giọng nói của kẻ đó khá yếu, hơi thở lại không ổn định. Xung quanh còn có thoang thoảng mùi máu tanh. Chàng phỏng đoán được kẻ này là nữ và mấu chốt là y đang bị thương.

Nếu như chàng đúng thì chỉ cần chàng giật chỏ về sau thì có đến bảy tám phần sẽ trúng chỗ hiểm. Bây giờ đành phải cược thôi.

Chàng liền động thủ, một tay chàng đánh vào tay cầm kiếm của kẻ lạ mặt, một tay chàng giật mạnh chỏ vào ngực y khiến y đau đớn lùi ra sau.

Thoát được tay y, chàng lập tức thấp đèn, khiến căn phong sáng bừng lên. Lúc này toàn bộ hình dáng của thích khách hiện rõ mồn một.

Quả như chàng dự đoán. Thích khách là nữ và đang bị thương.

Sau khi bị chàng phản kích, nàng liền khuỵ gối xuống, tay trái dùng kiếm làm gậy chống đỡ, tay phải ôm lấy phần hông đang bị thương.

Mỗi lần nàng thở dốc, từ trong kẽ tay phải nàng trào ra không ít máu, có vẻ vết thương rất nghiêm trọng.

Tuy nhiên vì vẫn đeo khăn che mặt nên chàng không nhìn được gương mặt, chỉ nhìn thấy được một ánh mắt sắc bén, hung tợn của nàng.

Tay nàng cầm kiếm chặt đến nổi cả gân xanh. Trông nàng như một con hổ bị dồn ép, có thể vồ lên tấn công chàng bất cứ khi nào.

Chàng nhìn nàng, lạnh giọng hỏi:

- Ngươi là ai?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro