Chương 3: ngươi là....

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phúc Anh vừa dứt lời bên ngoài trời lại rầm vang thêm một trận, sấm chớp làm lóe sáng cả căn phòng.

Đó là âm thanh duy nhất vang lên sau câu hỏi của chàng. Còn người được hỏi thì im bặt không nói một lời, chỉ dùng ánh mắt sắc lạnh nhìn chàng.

Ánh mắt của sát nhân cộng thêm tiếng sấm chớp rền vang ngoài trời thật khiến người ta lạnh sống lưng.

Nhất Y vẫn giữ tư thế nửa quỳ nửa ngồi ấy, vẫn nhìn chàng với ánh mắt ấy.

- Muốn biết thì xuống hỏi diêm vương đi!

Vừa dứt câu nàng liền lao tới nhanh như cắt, chỉa thẳng thanh kiếm và lao thẳng về phía Phúc Anh. Tốc độ của nàng cực nhanh mặc dù thân thể đang mang trọng thương.

Chàng phát giác được sát khí đến gần nhưng suýt chút nữa là không né kịp đòn tấn công đó.

Nhất Y liền vung thanh kiếm sang trái, Phúc Anh hoảng loạn lùi về sau để né nhưng trên trán chàng đã xuất hiện một vệt máu. Phúc Anh đưa tay chạm lên trán mình thì liền sững sờ.

/Kiếm pháp cừ thật! Mình cảm nhận được mũi kiếm lướt qua trán nhưng có máu lại không có vết thương. Máu này là trên kiếm cô ta sẵn có. Cô ta dùng mũi kiếm quẹt một đường trên trán mình.../

Khoang đã!

"Một đường máu trên trán" chính là kí hiệu đặt biệt mà Nhất Y luôn để lại trên xác nạn nhân. Nàng làm vậy là có ý gì?

Chính hành động đó đã khiến chàng chững lại mấy giây. Nhưng không cho chàng có cơ hội suy nghĩ, nàng liền lập tức vung kiếm.

Lúc chàng tập trung cao độ, né kiếm của nàng còn trầy trật thì lúc hớ hênh thì liệu có thể né được không?

*keng*

Âm thanh của hai thanh kim loại va vào nhau. Chàng đã phải rút thanh nhuyễn kiếm mà mình đã dấu kĩ ở đai lưng ra để đỡ kiếm của nàng.

Nhưng nhìn kĩ lại, một vài sợi tóc của chàng đã bị chém đứt và rơi xuống.

Thấy chàng rút kiếm nàng càng chém ác liệt hơn nữa. Hai người họ lao vào đánh nhau, tiếng kiếm va chạm vang lên liên hồi. Kiếm thuật của Nhất Y vẫn nhỉnh hơn một chút. Nếu nàng không bị thương thì thân thủ này ai có thể địch lại chứ?

Bên ngoài trời đã đổ cơn mưa lớn, sấm chớp rền vang hòa với tiếng va đập của kiếm.

Đánh được một lúc, Phúc Anh bị nàng đạp một cái đau điếng ngay ngực phải lùi lại. Không cho cơ hội trở tay, nàng lập tức đổi hướng kiếm thẳng vào cuống họng chàng. Phúc Anh nhanh nhẹn dùng kiếm để chặn nhưng vẫn bị nàng đẩy lùi.

Bị đẩy đến bên chân giường, chàng đã phải dừng lại. Nhuyễn kiếm tính dẻo dai, sắc bén bị mũi kiếm của nàng đẩy mạnh đến biến dạng thành một hình cánh cung và chạm thẳng đến yết hầu chàng.

Tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc, chàng trông vẫn điềm tĩnh nhưng thực chất mồ hôi đã đổ đầy hai bên thái dương. Phúc Anh căng thẳng nuốt khang trong vô thức.

Nàng ta vuốt mũi kiếm dọc theo thanh nhuyễn kiếm, sau đó đá bay thanh kiếm của chàng lên không trung, kế tiếp nàng xoay đuôi kiếm chưởng thẳng vào ngực chàng.

Tuy nhiên khi tung chiêu cũng là lúc nàng để lộ sơ hở. Nắm được cơ hội chàng cũng quay lại tung mạnh một cước vào bụng nàng.

Vùng bụng là vùng đang bị thương nên khi bị đả thương lần nữa khiến nàng không trụ nỗi mà bị đá văng lăn quay ra đất. Còn chàng cũng bị ngã mạnh xuống giường.

Lúc Phúc Anh đoán thân phận của nàng thì chàng đã cược. Lúc tấn công chàng, nàng cũng đã cược. Nàng chỉ có thể đánh thêm một trận nữa thôi vì nàng vừa bị ngoại thương vừa bị nội thương.

Nàng đã dồn hết sức để đấu, nếu chàng tinh ý sẽ phát hiện nàng ra chiêu nhanh nhưng không đủ lực vì thế nên chàng chỉ bị thương nhẹ sau cú chưởng đó. Nàng chỉ cầu có thể đả thương chàng rồi sẽ chạy thoát thân. Ai ngờ lại bị phản đòn đau như thế.

Phúc Anh lồm cồm ngồi dậy, ôm lấy ngực. Nhưng chàng cũng biết, vết thương không đáng ngại.

Chính vì biết nên chàng càng thêm hoang mang. Một sát thủ sẽ để xổng con mồi của mình sao? Lúc nãy nàng vung kiếm ác liệt như thế, ánh mắt hung tàn như thế mà khi có cơ hội lại không một đòn kết liễu chàng. Tại sao?

Chàng phóng ánh mắt ngờ vực nhìn nữ tử ấy. Nàng bị đả thương nằm ra đất, hơi thở nặng nhọc, mồ hôi lạnh lấm tấm trên trán.

Mùi máu tanh lại nồng thêm. Chỉ vì toàn thân nàng một màu đen tuyền nên không thề thấy máu chảy chứ thật ra y phục đã thấm mấy lớp máu rồi. Nàng cũng đã thổ huyết nhưng vì nàng đeo vải che mặt nên không thấy thôi.

Bên ngoài mưa lớn mãi không dứt, bên trong im lìm không một âm thanh.

Chàng thu tầm mắt về thì bỗng thấy một vật màu đen trên đất. Vật đó từ trong người nàng rơi ra trong lúc lăn trên đất.

Một tia tò mò hiện lên, chàng bước tới nhặt vật đó lên. Nàng cũng phát hiện ra nó nhưng không có sức để vùng dậy, khi thấy chàng cầm nó nàng liền hốt hoảng kêu lên:

- Trả lại đây!

Chàng liếc nhìn nàng một cái, thấy nàng khẩn trương như vậy hẳn đây là một thứ rất quan trọng.

Chàng cầm nó trên tay, xúc cảm cho thấy nó là một miếng ngọc bội. Một miếng ngọc bội màu đen sao?

Lạ đấy!

Trên đấy hình như có khắc một kí tự gì đấy nhưng vì nó độc một màu đen tuyền nên rất khó thấy. Thế là chàng nghiêng nhẹ miếng ngọc theo nhiều hướng để mượn sáng. Cuối cùng chàng cũng đã thấy trên đó khắc gì. Đó là chữ "Vô" viết theo tiếng Nôm.

Sau khi nhìn thấy, đôi mắt chàng mở to ánh lên vẻ ngạc nhiên, sửng sốt. Không ngờ kẻ trước mặt chàng là một sát thủ cấp cao của Vô Thiên.

Nếu là sát thủ thì trên ngọc bội sẽ có khắc thêm mật danh. Nghĩ thế chàng liền lật mặt sau của miếng ngọc. Trên đó không có ký tự mà chỉ khắc một dấu gạch ngang.

Nếu như là người thường thì sẽ không biết dấu gạch này có ý nghĩa gì.

Nhưng chàng biết.

Dấu gạch này chàng đã thấy trên trang bìa cuốn lý lịch của đệ nhất sát thủ Nhất Y.

Biết được chân tướng kẻ trước mắt, chàng không kiềm được mà thản thốt:

- Nhất Y? Ngươi thật sự à Nhất Y?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro