Chương 2: Cứu Người

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nam Bắc kinh hoàng nhìn người đàn ông trong bụi cỏ bị chính mình xô ngã.

Người đó đã ngất xỉu.

Nhìn dấu chân trên ngực áo anh ta, mới biết tiếng kêu đau lúc nãy là do anh ta phát ra.

Bị dẫm một chân đã đủ xui xẻo, lại bị chính mình từ trên cao rơi xuống mạnh mẽ như vậy...  Còn có thể sống sao?

Nam Bắc đứng bên cạnh ngẩn ngơ nửa ngày, cuối cùng nhận ra việc quan trọng nhất lúc này là cứu người.

Cậu vội vàng đặt sọt tre xuống đất, lo lắng nuốt nước miếng, rồi cúi người đến gần tai nam nhân nhẹ nhàng nói: "Công tử, công tử, ngài có nghe ta nói không?"

Hai người rất gần nhau, ánh mắt Nam Bắc không thể tránh khỏi nhìn vào mặt anh ta ——

Đó là một thiếu niên chưa đến tuổi thành niên, nhưng bờ vai rộng lớn lại khiến người ta nhầm tưởng đã trưởng thành.

Nam Bắc kéo tay áo của mình, lau đi giọt nước trên trán anh ta, sau đó nhẹ nhàng vỗ vỗ: "Công tử?"

Dung mạo của anh ta thật đẹp, dù bên má đầy bùn đất, cũng không che được vẻ đẹp của anh ta, cùng với nốt ruồi son ở đuôi mắt.

Tim Nam Bắc đột nhiên đập mạnh.

Cậu có thể chắc chắn rằng mình chưa từng gặp người đàn ông này, nhưng tại sao khi nhìn thấy khuôn mặt và nốt ruồi đỏ ở đuôi mắt của anh ta, lại có cảm giác rất quen thuộc?

Phảng phất như đã gặp ở đâu đó.

"Ưm..." Có lẽ nghe thấy tiếng gọi của Nam Bắc, người đàn ông khẽ nhíu mày, đưa tay muốn ấn vào ngực, nhưng lại vô lực rũ xuống.

"Công tử!" Thấy anh ta có dấu hiệu tỉnh lại, Nam Bắc vội cúi thấp hơn một chút, để tránh bỏ lỡ tiếng vang nhỏ.

Nhưng người đàn ông không nói thêm gì.

Nam Bắc căng thẳng đưa tay sờ sau gáy anh ta, thăm dò nhịp đập mỏng manh dưới da.

May mắn thay, anh ta còn sống.

Nam Bắc thở phào nhẹ nhõm, từ kinh hoàng hồi phục lại, đồng thời cũng nhận ra mùi máu nồng đậm xung quanh.

Tất cả đều từ người đàn ông gần chết này mà ra.

Nhìn vết máu sau lưng người đàn ông ngày càng lan rộng, Nam Bắc thở gấp, cảm thấy choáng váng, suýt ngất đi.

Từ khi tỉnh lại sau cơn hôn mê kéo dài, cậu rất ghét máu, thậm chí có thể nói là sợ hãi.

Thấy cảnh tượng này, Nam Bắc không kiềm chế được mà cứng đờ, gần như kiệt sức tựa vào thân cây, dùng ngón tay xanh trắng do bị nước mưa tẩm mà moi lớp vỏ cây thô ráp phía sau. Cuối cùng, sau một lúc lâu, cậu cắn chặt môi đưa ra quyết định.

Trước hết phải khiêng người này trở về rồi tính tiếp.

_______________________________________________________

"Hô...... Hô......" Nam Bắc đặt người lên giường, thở hổn hển rồi ngồi phịch xuống đất, ngực phập phồng không ngừng, thở dốc một lúc lâu mới từ từ bình tĩnh lại.

Nghĩ đến người đàn ông này trông gầy gò, nhưng lại nặng đến mức khiến Nam Bắc phải mệt bở hơi.

Nam Bắc không dám nghỉ ngơi lâu, dù đang ngồi trên đất, ánh mắt cậu vẫn dán chặt vào người đàn ông trên giường, không dám rời đi, sợ rằng có điều gì bất ngờ xảy ra.

Trên đường đi, hai người dựa sát vào nhau, khiến Nam Bắc không thể phớt lờ cái lạnh từ cơ thể người đàn ông truyền sang.

Phải giữ ấm cho anh ta trước.

Trên giường vẫn còn hơi ấm lưu lại từ trước, Nam Bắc đứng dậy, đẩy người đàn ông về phía đầu giường.

Khi rút tay lại, cậu không cẩn thận chạm vào đôi môi tái nhợt không còn chút máu của người đàn ông.

Lạnh thấu xương.

May mắn thay, Nam Bắc bình thường sợ lạnh, trong nhà không thiếu những chiếc chăn ấm áp, bây giờ mang người này về cũng không đến nỗi không có chăn để đắp.

"Y phục trên người đều ướt hết rồi, ta giúp ngươi thay bộ đồ khác, rồi lau mặt."

Người đàn ông đang hôn mê, hiển nhiên không nghe thấy lời Nam Bắc nói.

Nhưng Nam Bắc vẫn lo lắng, mân mê ngón tay, mím môi đưa tay về phía eo của anh ta.

Bộ y phục ướt đẫm bị cởi ra một bên, Nam Bắc nhìn thấy vết bầm tím do chính mình gây ra trên cơ thể người đàn ông, cắn môi không biết phải làm sao.

Sau đó thì sao? Phải làm gì tiếp theo?

Đúng rồi, tìm thầy thuốc.

Nam Bắc định đi đến nhà lang trung trong thôn, nhưng vừa bước chân ra khỏi cửa, liền dừng lại, quay đầu nhìn người trên giường.

Anh ta trông giống một công tử nhà quyền quý, có thể là một công tử thế gia gặp nạn, bị ám vệ tấn công trên đường, may mắn sống sót, nhưng nếu bây giờ để lang trung trong thôn báo quan, từ đó kinh động phủ nha, rất có thể sẽ mang đến tai họa cho anh ta.

Nam Bắc cũng không hiểu tại sao mình lại nghĩ đến điều này, chỉ biết rằng tính mạng người đàn ông này quan trọng hơn, khiến  không kịp suy nghĩ kỹ nguyên nhân, chỉ muốn giải quyết vấn đề.

Hà Hoan bình thường hiểu biết nhiều, lại còn biết chút y thuật, có lẽ có thể xử lý vết thương hiện tại của người đàn ông, và tuyệt đối sẽ giữ kín bí mật về chuyện này.

________________________________________________________

Thời điểm Nam Bắc tìm thấy Hà Hoan, vừa lúc nhìn thấy Hà Hoan đang xoa eo đứng dưới gốc cây lớn ở cổng thôn, cùng một đám ca nhi và phu lang nói chuyện rôm rả, nước miếng tung bay. Trong cuộc trò chuyện, hình ảnh của Tống Mính Thâm, người thường đọc sách bên ngoài, dường như đã trở nên thân bại danh liệt.

"Đã hứa tối nay không đi, kết quả vẫn là đi rồi, để lại một mình ta ở nhà, còn bắt ta trông nom. Có lẽ ở thị trấn đã bị yêu tinh bắt giữ hồn vía!"

Những phu lang và anh em vây quanh Hà Hoan sôi nổi giúp Tống  Thâm giải vây:

"Ngươi chắc chắn hiểu lầm rồi."

 "Đúng vậy, Tống tiên sinh không phải người như vậy." 

"Hoan ca nhi, ngươi có thể gả cho Tống tiên sinh thật sự là phúc khí của ngươi, đừng có không biết đủ."

Nam Bắc không dám tiến lại gần, chỉ có thể lén lút đứng sau hai cây dương nhỏ, ra sức vẫy tay về phía Hà Hoan, ý bảo Hà Hoan mau lại đây.

"Chúng ta ngày khác lại nói chuyện!" Hà Hoan phủi lá cây trên vai, chào tạm biệt mọi người, sau đó nhanh chóng chạy về phía Nam Bắc, "Bắc Bắc!"

Trong suy nghĩ của Hà Hoan, Nam Bắc trước nay ít nói đến mức khiến người ta nghi ngờ cậu có phải người câm hay không, hôm nay lại dám công khai tới cổng thôn tìm hà Hoan, chắc chắn đã xảy ra chuyện lớn.

Quả nhiên, không đợi Hà Hoan hỏi, Nam Bắc kìm nén cảm xúc lo lắng, tiến đến bên tai, nhỏ giọng nói: "Hoan Hoan, ta có thể đã đụng chết người."

Hà Hoan: "?!!"

Nghe vậy, Hà Hoan lập tức nắm lấy vai Nam Bắc, kéo cậu ra xa một chút, rồi hạ giọng, khó tin hỏi: "Ngươi dùng gì đụng? Xẻng hay gì?"

"Ta." Nam Bắc đưa ngón tay chỉ vào mình.

Hà Hoan ngẩn ngơ: "...... Ta không hiểu, ngươi có thể nói rõ hơn không?"

Nam Bắc liếm môi, nói: "Ta ở trên cây hái nấm, thân cây quá trơn, không cẩn thận rơi xuống, không ngờ lại đè trúng người."

"Người đó bây giờ ở đâu?"

"Ở nhà ta trên giường đất." Giọng Nam Bắc nhỏ nhẹ, "Ta nghĩ ngươi tinh thông y thuật, nên nhanh chóng tới tìm ngươi."

Hà Hoan nghe xong, vừa vui mừng vừa lo lắng, thêm vào việc mạng người quan trọng, liền vung tay nói: "Mau, về nhà!"

___________________________________________________

Nhà của Nam Bắc nằm gần nhà của Hà Hoan, sau khi đơn giản hỏi qua tình trạng của người bị thương, Hà Hoan về nhà mình lấy một ít thuốc trị thương, lo lắng người bị thương ở nhà một mình không an toàn, liền bảo Nam Bắc về nhà chăm sóc trước, còn Hà Hoan sẽ đến sau.

"Máu đã ngừng, uống thuốc xong thì cho hắn uống thêm chút nước ấm, nếu vẫn chưa tỉnh lại, ngươi phải đút cho hắn." Hà Hoan đặt viên thuốc vào miệng người đàn ông, sau đó ấn huyệt yết hầu, giúp hắn nuốt thuốc.

Nam Bắc nghiêm túc ghi nhớ, gật đầu.

"Thể trạng hắn cũng không tệ lắm, ngươi không cần quá lo lắng." Hà Hoan duỗi tay xoa bóp tay Nam Bắc, cười nói để trấn an cậu.

"Được." Nam Bắc tin tưởng và không nghi ngờ gật đầu.

Trong những tháng bị thương và hôn mê, Hà Hoan luôn chăm sóc cậu, bởi vậy Nam Bắc tin tưởng tuyệt đối vào y thuật của Hà Hoan.

Hà Hoan nghiêng đầu nhìn bộ quần áo được làm bằng vải dệt xa hoa kia, nhíu mày khó hiểu, nói: "Gia cảnh tốt như vậy, tại sao lại một mình nằm trên núi?"

Nam Bắc đang nhìn vào nốt lệ chí ở đuôi mắt của người đàn ông, không nghe thấy Hà Hoan nói gì.

Hà Hoan đã quen với việc Nam Bắc ít nói cũng không giận, bèn ngồi xuống bên cạnh giường đất, quan sát khắp nơi.

Nhìn thấy trên đất sọt tre đầy ắp nấm tươi mới, hiển nhiên Nam Bắc đã hái trước đó trên núi, Hà Hoan không nhịn được đặt câu hỏi: "Hắn nhìn cao to như vậy, ngươi làm sao khiêng hắn về được, lại còn xách theo một sọt nấm lớn như vậy?"

"Ta treo sọt tre lên cổ hắn." Nam Bắc trung thực trả lời.

Nấm rừng, nấm mộc đều không nặng, bỏ lại trên núi thật sự rất tiếc.

Hà Hoan: "......"

Người đàn ông này quả thật mạng lớn, bị lăn lộn đến thế mà vẫn có thể sống sót.

______________________________________

"Hoan ca nhi, nhà ta có khách, muốn mượn ngươi hai cái chậu, ngươi có ở nhà không?"

Đa Ca ở đầu làng phía đông đứng ngoài sân nhà Hà Hoan gọi hai tiếng. Hà Hoan định làm ngơ, tiếp tục ở nhà Nam Bắc ngủ, nhưng Đa Ca là người cứng đầu, không thấy Hà Hoan thì không chịu đi.

Hà Hoan không còn cách nào, đành đặng đóng giày đi ra ngoài.

Nam Bắc ngồi xổm bên giường đất một lúc, nhận thấy người đàn ông vẫn không tỉnh lại, liền thở dài, xoay người ra khỏi phòng ngủ.

Thêm củi vào bếp, Nam Bắc chuẩn bị múc nước từ lu, nhưng phát hiện lu nước đã cạn, nên phải ra sông lấy thêm nước.

Nhà Hà Hoan và nhà cậu chỉ cách một bức tường, Nam Bắc không khóa cửa, trực tiếp mang đòn gánh và thùng nước ra ngoài.

Dương Oa thôn có mấy chục hộ gia đình, mỗi nhà hầu như đều có bốn, năm người, xem như là một thôn lớn.

Đã là tháng hạ tuần, ban ngày càng dài, buổi chiều ở bờ sông, người đi giặt đồ cũng nhiều, Nam Bắc không muốn gặp người khác, liền đi đến chỗ ít người ở cửa thôn lấy nước.

Lúc này, phần lớn người trong thôn đã ăn cơm chiều, tụ tập dưới tàng cây nói chuyện, có bà cụ thích khoe khoang mang quần áo mới ra khâu vá, sợ người khác không thấy mình đang làm gì.

Nhìn thấy Nam Bắc, họ đồng loạt dừng lại, tò mò nhìn thiếu niên tuấn tú ít khi xuất hiện trong thôn.

Ngoại trừ Hà Hoan, Nam Bắc thường sợ người, thời gian cậu tỉnh lại không lâu, còn chưa quen biết hết người nào trong thôn.

Lúc này, phải đi qua trước mặt nhiều người như vậy, không khác gì muốn lấy mạng cậu.

Tay cầm đòn gánh gần như sắp bị nắm chặt đến đứt đôi, nhưng Nam Bắc vẫn không thể rời khỏi tầm mắt mọi người, cảm giác bị nhìn chằm chằm khiến cậu cảm thấy khó thở.

Đột nhiên, phía sau truyền đến một tiếng cười khiêu khích:

"Này, không phải Nam Bắc sao? Sao hôm nay không cùng Hoan ca nhi đi chung?"

Nghe giọng nói đáng khinh, Nam Bắc không cần quay đầu cũng biết là Chu Đại Hổ ở đầu thôn Tây.

Ngại với việc còn có người chờ  chăm sóc ở nhà, Nam Bắc không muốn lãng phí thời gian với Chu Đại Hổ.

Không ngờ gã ta không chịu buông tha, bước nhanh đuổi theo Nam Bắc, giọng ngang ngược hỏi: "Ngươi nghe thấy ta hỏi sao không trả lời?"

Nam Bắc nhàn nhạt nhìn gã, lười phản ứng, nghiêng người tránh đi Chu Đại Hổ, tiếp tục đi về phía bờ sông.

"Ê!" Chu Đại Hổ hét to, "Đứng lại đó cho ta!"

"Đại Hổ, đừng làm khó dễ người ta." Tôn a ma ngồi chọn đậu trước cửa khuyên can.

Nam Bắc thực sự lai lịch không rõ, nhưng mấy tháng qua, mọi người trong thôn đều thấy, đứa trẻ này tuy ít nói nhưng không gây phiền phức, lại còn xinh đẹp, luôn khiến người khác kiên nhẫn và yêu thích.

"Ngươi đừng quản." Chu Đại Hổ trừng mắt nhìn Tôn a ma, khiến bà co rụt cổ, không dám nói gì thêm.

Nếu thật sự chọc giận gã, nửa đêm gã có thể đến đốt nhà bà, nhưng hôm nay có vẻ gã chỉ nhắm vào Nam Bắc.

Tôn a ma và bà Lưu ở cách đó không xa liếc nhau, bất đắc dĩ lắc đầu, thở dài.

Chu Đại Hổ là đồ háo sắc, ỷ vào nhà có tiền, cưới được cô nương trong trấn, nhưng vẫn không thỏa mãn, suốt ngày lang thang trong thôn, gặp cô nương hoặc ca nhi đẹp liền trêu ghẹo, nếu không vui sẽ nói lời khó nghe, đến khi làm người ta khóc mới chịu thôi, thật đáng ghét.

"Nói đi, sao hôm nay không ở cùng Hoan ca nhi? Không phải hai ngươi luôn như hình với bóng sao?" Chu Đại Hổ đá một chân vào đòn gánh của Nam Bắc.

Chu Đại Hổ có đệ đệ là ca nhi, gã biết rõ lời này là vũ nhục lớn với phu lang đã kết hôn.

Hà Hoan bộ dạng đáng yêu, ngoan ngoãn nhưng tính cách lại bất đồng với diện mạo, mấy năm trước khi xuất hiện ở Dương Oa thôn, không hán tử nào không thích hắn.

Lúc đó, Chu Đại Hổ tự nhận là giàu có, nghĩ mình sẽ có được Hà Hoan, không ngờ cuối cùng Hà Hoan lại chọn gả cho thư sinh nghèo Tống Mính Khải.

Hà Hoan đã có phu quân, thời gian lâu rồi, hán tử trong thôn đều từ bỏ hy vọng, nhưng mấy tháng trước, Hà Hoan mang về Nam Bắc, dung mạo còn đẹp hơn, tư thái thanh lãnh khiến người ta xiêu lòng.

Hai người này đi trên đường, hán tử nào cũng không thể không chú ý, huống chi là Chu Đại Hổ, luôn nghĩ về họ, mỗi khi hai người xuất hiện trong thôn, gã liền tìm cách gây chú ý.

Sau đó, Nam Bắc như bị Hà Hoan giấu đi, không ai có cơ hội nói chuyện với cậu.

Thậm chí đến nay vẫn chưa rõ cậu là hán tử hay ca nhi.

Nam Bắc cầm thùng, đòn gánh bị đá làm mất thăng bằng, loạng choạng hai bước mới đứng vững.

Nhưng cú đá đó không làm cậu tức giận bằng việc Chu Đại Hổ nhục mạ Hà Hoan.

Sự tức giận đột ngột làm ánh mắt Nam Bắc trở nên âm trầm, đôi mắt hẹp dài áp ra một đường cong xinh đẹp, nhưng lại khiến người ta cảm thấy...

Chu Đại Hổ lạnh sống lưng.

Ánh mắt đó không giống như đang nhìn người sống.

"Ngươi, ngươi muốn làm gì!" Chu Đại Hổ lùi lại hai bước, động tác khoa trương khiến Nam Bắc hoàn hồn.

Không đợi Nam Bắc phản ứng, một chiếc giày vải bay tới nện vào mặt Chu Đại Hổ, ngay sau đó, Nam Bắc nghe thấy tiếng Hà Hoan chửi bậy: "Mẹ nhà ngươi, đồ bẩn thỉu, cút ra xa một chút!"

"...... Hà Hoan, ngươi dám động tay đánh ta?" Chu Đại Hổ phủi bụi trên mặt, trừng mắt Hà Hoan.

Hà Hoan dùng đòn gánh của Nam Bắc móc lại giày, lườm Chu Đại Hổ, "Đồ ngu, là ta dùng chân."

Chu Đại Hổ tức giận chỉ vào chân Hà Hoan: "Lão tử chưa thấy ca nhi nào lại cởi giày trước mặt hán tử! Nương ta nói, cái này gọi là không biết kiềm chế!"

Hà Hoan "Phi" một tiếng, mắng: "Ta đi ngươi đại gia, đồ cẩu, lớn lên như quỷ mà còn không biết xấu hổ chỉ trỏ người khác, đào ba thước đất cũng không tìm ra nửa khuôn mặt ngươi."

"Nương ta nói, ngươi cả ngày quậy với hán tử, tất nhiên không phải cái gì an phận, may lão tử không cưới ngươi, bằng không thật là xui xẻo tám kiếp, thực xin lỗi Chu gia liệt tổ liệt tông!"

Chu Đại Hổ nói lời này, tự nhiên là không ăn được nho thì nói nho còn xanh, chỉ cần nhìn ánh mắt hắn dính vào Hà Hoan và Nam Bắc, biết ngay hắn vẫn không từ bỏ ý đồ.

"Con mắt nào của ngươi nhìn ra Nam Bắc là hán tử? Lúc tam thúc mổ heo có phải hay không đã vô tình mà lấy mất luôn cặp mắt của ngươi ?"

"Lui một vạn bước mà nói, dù cho Nam Bắc là hán tử, ta cùng hán tử liền không thể làm bạn bè sao? Tướng công ta cũng không nói gì, nương ngươi kêu gào cái gì?"

 "Ngươi như vậy thích ngươi nương, như vậy thích nghe nàng nói, ngươi cưới cái gì tức phụ a, ngươi cưới ngươi nương a! Ít nhất không làm thất vọng cha ngươi ~"

"Ngươi thích nương ngươi như vậy, thích nghe lời bà ta, thì cưới nương ngươi đi! Ít nhất cũng không làm cha ngươi thất vọng ~"

Lời kia vừa thốt ra, mọi người đều nín thở.

Trong thôn, ai cũng có thể chọc, chỉ không thể chọc nương của Chu Đại Hổ - Trần Bảo Hương, đó là một người đàn bà cực kì đanh đá.

Nhưng Hà Hoan mắng không hề kiêng nể, giọng càng lúc càng lớn.

Chu Đại Hổ sắp phát điên, hai người kia gã một  cũng không chiếm được, lại còn dám mắng nương gã!

"Miệng lưỡi sắc bén, lão tử sớm hay muộn...... A!!!"

Chu Đại Hổ nói chưa dứt lời, đã bị đòn gánh đánh vào miệng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro