Chương 3: Đền Tiền

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đòn gánh trên đầu được dùng để móc vào thùng sắc nhọn, ngay lập tức làm Chu Đại Hổ mặt đầy máu.

Khi thấy có người bị thương, những dân làng xung quanh đang xem náo nhiệt liền kinh hãi kêu lên, âm thầm lo lắng cho việc Nam Bắc đã gây ra.

Đắc tội với ai không tốt, lại đi đắc tội với người không dễ đối phó như vậy.

Chu Đại Hổ bị đòn gánh đánh choáng váng, khi tỉnh lại, gã phát hiện mũi mình không ngừng chảy máu, mặt cũng đau rát.

Gã che mũi, nhưng không thể ngăn máu chảy ra từ các kẽ ngón tay.

Nhìn vết máu trên mặt Chu Đại Hổ, Nam Bắc không khỏi ghê tởm, cậu nắm chặt đòn gánh rồi quay đầu đi.

Thấy Nam Bắc tỏ ra như vậy, Chu Đại Hổ càng tức giận.

Gã dùng sức lau máu trên mặt, trừng mắt nhìn Nam Bắc hồi lâu, rồi chỉ vào Hà Hoan đang được Nam Bắc bảo vệ phía sau, hung tợn mắng: "Con đàn bà, ngươi còn biết bảo vệ chủ hơn cả chó!"

Lời mắng rất khó nghe, Hà Hoan tức giận đến đỏ mặt, ai bị sỉ nhục vô cớ như vậy cũng không thể không cảm thấy ấm ức.

"Ngươi..." Nhưng Hà Hoan không chịu yếu thế, Hà Hoan định đáp trả làm Chu Đại Hổ mất mặt, nhưng chưa kịp nói hết câu, đòn gánh lại đánh trúng mặt Chu Đại Hổ thêm lần nữa.

"Bang ——"

Lần này lực đánh còn mạnh hơn lần trước, làm Chu Đại Hổ ngã xuống đất, miệng đầy bùn.

Bà lão nhà họ Kim, người quen với nhà họ Chu, thấy Chu Đại Hổ bị đánh, lập tức kêu to chạy về phía nhà họ Chu: "Ai da, bà thím Hương ơi, mau tới, Đại Hổ nhà bà bị người đánh!"

Chu Đại Hổ đầu váng mắt hoa, cảm thấy xương trên mặt như lệch vị, trong lòng hận vô cùng.

Bao năm nay, gã luôn được gia đình nuông chiều từ bé, cả nhà hơn mười người, chưa từng có ai dám động thủ với gã, chưa kể đến những người ngoài sợ thế lực nhà gã.

"... Đồ chó," Chu Đại Hổ phun ra ngụm nước miếng lẫn máu, mơ hồ chửi, "Lão tử đánh chết ngươi."

Nói rồi, gã nhanh chóng bò dậy từ đất, nắm chặt tay tiến về phía Nam Bắc.

"Dừng tay." Một giọng nói hùng hồn vang lên từ phía sau đám người.

Mọi người quay đầu lại, thấy một hán tử cao lớn xách theo con thỏ, đứng dưới ánh sáng mờ không rõ mặt, nhưng khi hắn tiến lại gần, đứng trước mặt Chu Đại Hổ, lạnh lùng nói: "Ta xem ngươi dám."

Nhìn rõ người đến, các bà đang xem náo nhiệt nhỏ giọng bàn tán:

"Đây không phải là nhị nhi tử Tống gia, Tống Mính Khải sao?" 

"Đúng vậy, nhìn không tệ."

 "Hắn luôn ở trên núi đi săn." 

"Ai da, nghĩ lại, nếu không phải bà Hoa Lan nói, ta cũng đã quên Tống gia còn có người này."

Tống Mính Khải, nhi tử thứ hai của nhà họ Tống, là một thợ săn, thường sống trên núi, hiếm khi trở về làng Dương Oa. Ngay cả khi trở về, cũng chỉ vào ban đêm, nên rất dễ bị người ta quên lãng.

Thấy có người đến giúp, Hà Hoan trong lòng cảm thấy yên tâm. Hà Hoan không phải là người thích gây sự, chỉ cần đảm bảo bản thân và Nam Bắc không bị bắt nạt là được, không cần thiết phải đối đầu ngươi sống ta chết với Chu Đại Hổ.

Sự xuất hiện của Tống Mính Khải lúc này là cách tốt nhất để kết thúc chuyện này.

Tống Mính Thâm từng dùng một cú đấm đánh chết một con lợn rừng. Dù Chu Đại Hổ có hung hãn đến đâu, cũng không dám so đầu mình với đầu lợn rừng.

Vì thế, Hà Hoan kéo Nam Bắc rồi gọi: "Tiểu thúc!"

Tống Mính Khải rời mắt khỏi Chu Đại Hổ, quay đầu đáp lại, đồng thời ánh mắt không rời khỏi mặt Nam Bắc.

Người nhà họ Tống phần lớn có vóc dáng cao, ngay cả Tống Mính Thâm, người thích đọc sách, cũng cao khoảng 1m8. Tống Mính Khải, người từ nhỏ đã thích chạy nhảy và bắn cung, cao hơn cả anh trai một nửa cái đầu, khoảng 1m9.

Chu Đại Hổ, dù có hung dữ, nhưng khi thấy Tống Mính Khải cũng không thể không rụt cổ. Ở làng Dương Oa, gã không phải là người thấp, nhưng đứng trước Tống Mính Khải, hắn vẫn phải ngẩng cằm mới có thể nhìn thấy đôi mắt hung hãn của Tống Mính Khải.

Lúc này, người nhà họ Chu đã tụ tập không ít thân thích, sợ Chu Đại Hổ bị bắt nạt, họ cầm cuốc và xẻng chạy đến.

Trần Bảo Hương từ xa đã thấy vết máu trên mặt con trai mình: "Đại Hổ!"

Chu Đại Hổ bóp cái mũi vẫn đang chảy máu, thô lỗ nói: "Nương, Hà Hoan kia đánh con!"

Nam Bắc nắm chặt tay, Hà Hoan vội vàng giữ tay cậu lại.

Đối diện với nhiều người như vậy, nếu Nam Bắc động thủ, dù có Tống Mính Khải giúp đỡ, cả ba người họ cũng sẽ gặp nguy hiểm.

"Đại Hổ, sao con chảy nhiều máu vậy!" Trần Bảo Hương cố tình kiểm tra vết thương trên mặt Chu Đại Hổ trước mặt Nam Bắc, thấy không quá nghiêm trọng, trong lòng nảy ra ý.

Bà biết rõ tính cách con trai mình, dù có báo quan, đến nha môn, Chu Đại Hổ cũng khó tránh khỏi bị đánh vài gậy, chi bằng...

Trần Bảo Hương "bịch" một cái nằm xuống đất, rồi vừa gãi đầu vừa xé áo khóc la lên: "Ai da! Trời không có thiên lý, người vô nhân tính, con tôi chọc ai, sao lại bị đánh đến thế này!"

Mọi người ở đây đều biết ý đồ của bà, cả làng Dương Oa ai cũng biết Trần Bảo Hương là người khó đối phó nhất, ngay cả con gà nhà khác đi qua cửa nhà bà, bà cũng rút vài cái lông để chiếm chút lợi.

Tống Mính Khải giao hai con thỏ đang cầm cho Hà Hoan, cúi đầu nhìn Trần Bảo Hương nằm dưới đất, không vòng vo: "Thẩm Bảo Hương, thẩm muốn bao nhiêu tiền?"

Đối mặt với loại người như vậy, Hà Hoan thực sự không còn lời gì để nói, chỉ chờ bà ta nói số tiền, rồi sẽ ném bạc vào mặt bà ta để sớm được yên ổn.

Quả nhiên, Trần Bảo Hương ngay lập tức ngừng khóc, ngồi dậy, vươn tay chỉ trỏ: "Hai lượng bạc."

Tôn a ma kinh ngạc há hốc miệng, thật sự không quen nhìn Trần Bảo Hương bắt nạt người khác như vậy: "Thẩm này, tôi thấy thương tích của Đại Hổ cũng không nghiêm trọng lắm..."

Cha của Chu Đại Hổ, Chu Hữu Năm, ném cái xẻng, giận dữ nói: "Con trai tôi sinh ra đoan chính, bây giờ bị thương nặng như vậy, không thể đòi tiền trị thương sao? Đâu phải chuyện của bà!"

Tôn a ma lập tức không dám hé răng.

Nam Bắc đánh hai đòn gánh rất mạnh, ngay cả Hà Hoan cũng chưa thể phán đoán ngay được thương tích của Chu Đại Hổ.

Nghe thấy người nhà họ Chu đòi hai lượng bạc bồi thường, Hà Hoan dù không có tiền, nhưng lòng vẫn kiên định.

Bạc thì mình có thể mượn Tống Mính Thâm, nhưng nếu người nhà họ Chu báo quan bắt Nam Bắc, chuyện sẽ lớn lắm.

Nam Bắc chưa bao giờ rời khỏi làng Dương Oa, làm sao có tiền để đền bù. Nghe thấy người nhà họ Chu làm khó, cậu lập tức nắm chặt đòn gánh, biểu cảm có chút bối rối.

Đây là chuyện bản thân gây ra, cho dù phải bồi thường cho Chu Đại Hổ, cũng không thể phiền Hà Hoan.

"Ta không có tiền, nhưng có thể làm công cho nhà ngươi, vác củi gánh nước để kiếm tiền." Nam Bắc nói.

Chu Hữu Năm đã biết con trai mình thích hai người họ, nếu có thể khiến Nam Bắc làm việc cho nhà mình, dù không đòi được tiền bồi thường, nhìn gương mặt này cả ngày cũng là điều tốt.

Nói thêm, có thể khiến người đánh con mình cúi đầu, nhà họ Chu cũng có thể diện.

"Vậy..." Chu Hữu Năm vừa nói xong, đã bị Tống Mính Khải ngắt lời, "Khoan đã."

Trần Bảo Hương sợ rằng hắn muốn đánh người, lập tức che chắn cho Chu Đại Hổ sau lưng.

Chu Hữu Năm cũng sợ thật, nắm chặt cây xẻng, ánh mắt cảnh giác.

Không ngờ Tống Mính Khải không thèm nhìn bọn họ, thẳng tiến đến trước mặt Nam Bắc và Hà Hoan, lấy từ trong túi ra chút bạc vụn.

Hắn theo bản năng muốn đưa tiền cho Nam Bắc, nhưng chợt nhận ra Hà Hoan cũng ở bên cạnh, liền đưa qua cho Hà Hoan: "Tẩu tẩu."

Thấy Tống Mính Khải có tiền giúp, Hà Hoan thở phào nhẹ nhõm, nhận bạc từ tay Tống Mính Khải, khen: "Chỉ có tiểu thúc nhà chúng ta là giỏi nhất."

Hà Hoan sẽ không tham bạc mà Tống Mính Khải vất vả kiếm được, chỉ là lúc này cần làm cho dân làng thấy nhà họ Tống hòa thuận thế nào, để không ai dám tùy tiện bắt nạt họ, hơn nữa còn có tiền giúp gia đình bớt áp lực.

Hôm nay nếu không phải Nam Bắc, Hà Hoan không biết sẽ bị người ta chửi mắng đến thế nào.

Hà Hoan đếm hai lượng bạc, thuận tay ném vào cái xẻng của Chu Hữu Năm, "Rầm" một tiếng, như bố thí cho ăn mày, ngoài miệng cũng không làm người nhà họ Chu thoải mái: "Người ta nói sinh ra đẹp có thể sống bằng nhan sắc, Chu Đại Hổ nếu dựa vào mặt ăn cơm, sợ là sẽ chết đói, hắn trưởng thành xấu xí thế này, các ngươi làm cha nương cũng có lỗi, nhanh lấy hai lượng bạc này mua vài tấm da heo lớn rồi dán lên mặt che đi cái xấu đi."

Nói xong, kéo Nam Bắc đi.

Không thể phản bác sự thật, Trần Bảo Hương chỉ có thể đứng tại chỗ, tức đến đỉnh đầu bốc khói, đấm Chu Hữu Năm mấy cái.

Trên đường về, Tống Mính Khải gánh đòn gánh, còn Nam Bắc và Hà Hoan mỗi người ôm một con thỏ.

Thấy hai người họ thích vật lông xù, Tống Mính Khải liền nuốt câu "Mang về ăn đi" vào bụng.

Nam Bắc chưa gặp Tống Mính Khải nhiều lần, nhưng vì là người nhà của Hà Hoan, lại vừa rồi giúp mình, liền gọi theo cách Hà Hoan dạy, cảm kích gật đầu với Tống Mính Khải: "Cảm ơn tiểu Tống tiên sinh, tôi sẽ sớm trả bạc lại cho ngươi."

Tống Mính Khải tuy cũng học được vài năm, nhưng cuối cùng hiện giờ là thợ săn, bị Nam Bắc gọi "tiên sinh", mặt lập tức đỏ, nói chuyện cũng không còn bình tĩnh như đối mặt với Trần Bảo Hương: "Không, không sao, không có việc gì."

_____________________________________________

Làm tới chương này tui mới nhận ra là tui nhầm tên hai huynh đệ của Tống gia mấy bà ạ ;))))))

Huynh: Tống Mính Thâm.

Đệ đệ: Tống Mính Khải.

Tui sẽ để ở đây để nhắc nhở bản thân. Mãi iuuu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro