Chap 19 : Nghĩ về quá khứ - tôi muốn thay đổi anh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ê tên kia, tôi không hiểu tại sao mình phải đi với anh ha" Yuki bực mình ôm một đống đồ đi đằng sau Gaul. Chả là sáng nay khi bả mới tỉnh dậy thì Gaul đã kéo bả đi tưởng đi đâu thì ra là đến trường lúc sau lại đi mua đồ hết chỗ này đến chỗ khác làm Yuki muốn xỉu, trên tay cô ôm chất đống không biết bao nhiêu là đồ và quần áo.

"Anh muốn sao hả Gaul?? Bộ tôi là người hầu của anh sao hả???" Yuki tức giận hét lên.

"Gần là như thế" Gaul chăm chú nhìn quyển sách.

"Cái gì hả?" Yuki tức sôi máu.

"Cô yên tĩnh dùm tôi đi" Gaul bực mình nhìn Yuki.

"Các người cũng là anh em mà sao lại có thể khác nhau như vậy hả?" Yuki ôm đồ hậm hực hỏi.

"Như cô đã biết bọn ta không phải anh em ruột" Đôi mắt sắc lạnh vẫn chăm chú nhìn quyển sách.

"Thì sao chứ, vẫn có thể chơi được với nhau cơ mà thì anh cũng biết là bọn tôi đâu phải người 1 nhà đâu " Yuki khó hiểu.

"Ta và Shou là hai anh em ruột còn không thể thân được nói gì đến bọn họ"

"Tại sao?" Yuki ló đầu hỏi.

"Shou là con trưởng của cả dòng tộc nên mẹ ta luôn cưng chiều, lo lắng và quan tâm hắn hơn ta. Shou thì lúc nào cũng vui vẻ còn ta luôn sống im lặng và đối lập lại. Hắn ta được cưng chiều làm những gì mình muốn còn ta thì lại chẳng bao giờ được như vậy. Vì đối lập nhau nên bọn ta không thể nào hòa thuận được".

"Sao anh lại không thể học cách biết gần gũi với mọi người nhiều hơn?" Yuki nhìn ra cửa xe.

"Yêu thương là thứ quá xa vời với những Vampire dòng thuần như bọn ta, cha ta ông ta luôn muốn bọn ta trở thành những con người khác nhưng ông ta sẽ không bao giờ có thể làm được. Trái tim ta đã chết rồi"

"Chỉ cần cố gắng anh sẽ làm được. Tôi muốn được thay đổi con người anh, tôi tin mình sẽ làm được vì không gì là không thể. Sinh ra trong một gia đình quyền quý lúc nào cũng phải học cách nhẹ nhàng như 1 tiểu thư nhưng tôi thì lại khác, chưa bao giờ tôi tự gò bó mình vào ý thích gia tộc, tôi muốn tự làm những gì mà mình thích, sống 1 cách vô tư không phải lo lắng hay lo nghĩ gì cả" Yuki nhìn Gaul bằng ánh mắt chắc nịch.

"Kể cả khi làm con mồi của bọn ta sao?" Gaul mở mắt nhìn Yuki

"Vậy thì sao chứ tôi không sợ đâu" Yuki tự tin.

"Vậy sao?" Gaul đặt nhẹ quyển sách xuống ngồi gần lại Yuki.

"Anh... định làm gì vậy hả?" Yuki nhắm tịt mắt vì sợ.

Gaul ghé sát vào tai Yuki rồi nhếch môi nói "Vậy mà không sợ sao con nhỏ ngốc?" Nói xong Gaul ngửa đầu xuống thành ghế nhắm nhẹ mắt, nghĩ lại quá khứ thật khiến anh mệt mỏi và buồn chán. Suốt 10 năm sống trong lạnh lẽo và cô tịch, cảm giác đó anh đã quá quen rồi. Một người đã tự tay giết chết mẹ mình làm sao có thể học được cách yêu thương quan tâm người khác, có cố gắng đến mấy thì cũng vô ích thôi Yuki cô sẽ không bao giờ có thể thay đổi được ta đâu, không bao giờ.

"Vậy... thì sao chứ?" Yuki nhìn Gaul, có lẽ trong quá khứ anh đã rất mệt mỏi và cô đơn. Nhưng bây giờ Gaul à tôi có thể thay đổi được anh không??? Tôi rất muốn thử dù chỉ 1 lần thôi cũng được.

''Dù là bọn tôi có sợ thì Misa cũng không sợ đâu, Misa có thể bảo vệ bọn tôi '' Yuki tự hào nói

''Thật sao? '' Dù nhắm mắt nhưng Gaul vẫn nhếch miệng cười

--------------------------------------------------

Hime - chan đang tận hưởng những cơn gió mát lành trong vườn hoa hồng của biệt thự. Hoa hồng trắng, cô yêu những bông hồng, chúng mang lại cho cô niềm hạnh phúc và sự thoải mái. Những bông hồng trong vườn nở rất to, đi khắp khu vườn cũng chỉ thấy những mùi hương thoảng bay theo làn gió.

"Cô làm gì trong vườn hoa của ta vậy hả?" Zen từ đâu xuất hiện trước mặt Hime.

"Tôi chỉ muốn ngắm và ngửi mùi hương của chúng" Hime nhìn lên Zen.

"Những bông hồng trắng kia cô hiểu ý nghĩa của nó chứ?"

"Phải đó là sự trong trắng, tinh khiết, thanh bạch"

"Và là tiếng khóc của sự đau thương" Zen lạnh lùng nói rồi ngước mắt nhìn lên tòa tháp trước mặt, ánh mắt hé lên sự buồn đau dù không bộc lộ nhưng Hime cô có thể nhìn thấy hết được tất cả.

"Tại sao anh lại nghĩ như vậy?"

"Vườn hoa này nó vốn là của mẹ ta" Zen trầm trọng.

"Mẹ anh??"

"Người đó vốn rất yêu hoa hồng trắng, vườn hoa này lúc mang thai ta bà đã tự tay trồng. Là 1 bá tước tiểu thư của một gia tộc Vampire dòng thuần chỉ vì xinh đẹp và tài năng mà họ đã gả mẹ ta cho cha ta vào tòa lâu đài đó, bà lúc này cũng buồn và ít nói nhưng nhờ có những bông hồng trắng mà mẹ ta đã vui trở lại" Ánh mắt đó khi nói đến mẹ là lại buồn 1 cách mệt mỏi.

"Bà ấy có vẻ rất yêu thích hoa hồng trắng" Hime nói.

Hime cười nhẹ, ánh mắt nhìn ra khu vườn "Tôi có thể đem lại sự yêu thương đến cho anh được chứ?"

"Bọn ta ngay từ đầu đã không cần cái thứ tình cảm của con người"

"Con người họ vui vẻ vì họ biết yêu thương, quan tâm đến người khác chính vì cái tình cảm đó mà mọi người luôn thân thiện và mỉm cười" Hime nhìn lên Zen "Mục đích tôi đến đây là thay đổi được anh, vậy nên tôi sẽ thử cho dù biết là không thể nhưng tôi vẫn rất muốn thử THAY ĐỔI ĐƯỢC ANH ZEN"

"Đó là lý do cô luôn vui vẻ sao?" Zen nhìn Hime.

"Phải, vì tôi là con người"

"Con người khác Vampire khác, để yêu thương 1 người là điều không bao giờ xảy ra"

Hime đứng dậy kiễng chân lên ôm lấy cổ Zen "Hãy chờ xem tôi sẽ làm được, tôi sẽ khiến anh phải thay đổi" Nói xong Hime mỉm cười nhẹ rồi đi ra khỏi vườn.

Zen đứng lại cười "Tôi sẽ chờ xem, Hime cô có thể làm được những gì?" Hình ảnh này có phải quá giống với bà không Neptune?? Nhưng cô ấy lại không yếu đuối như bà!!

------------------------------------

"Làm bánh cho ta" Johan kéo Mahiru vài căn bếp của học viện.

"Anh kéo tôi đến đây chỉ để làm bánh cho anh thôi sao" Mahiru bực mình, mới sáng dậy đã bị hắn kéo đi rồi.

"Đừng có cằn nhằn, cô không làm thì đừng trách ta" Johan bẻ tay, khuôn mặt rõ là đáng ghét.

"Anh muốn tôi làm bánh gì?" Mahiru buộc tạp giề lại.

"Caramen Socola phủ bơ"

"Vậy chờ 1 lát" Mahiru bắt tay vào làm.

Johan ngồi trên cửa sổ nhìn Mahiru, hình ảnh này giống bà ta-người mà hắn đã từng gọi là mẹ, người hắn đã từng rất yêu quý và kính trọng. Nhưng rồi thời gian càng khiến người ta thay đổi, bà ta sao lại có thể phạm tội tày trời như vậy, cả hai anh em hắn đã có thể ra tay giết bà ta 1 cách không ghê tay, tội ác đó bà ta đáng phải chịu đựng.

"Johan, anh đang nghĩ gì vậy?" Mahiru xoa tay.

"Không có gì" Ánh mắt hắn buồn quá

"Vậy sao?" Mahiru quết bột dính hết lên mặt nhem nhuốc như 1 con mèo khiến Johan phải bật cười.

"Con nhỏ kia, mặt cô dính hết bột rồi kia kìa"

"Hể?" Mahiru cuống cuồng lau mặt "Mà anh cũng biết cười sao?" Mahiru nhìn lên Johan.

Johan chợt dừng lại kéo tay Mahiru ôm lấy cô. Haruhi có thể cảm nhận được hơi thở của Johan rất rõ, hơi thở nặng nhọc buồn bã.

"Tôi có thể đem yêu thương lại cho anh được chứ Johan?" Mahiru nói.

"Yêu thương?? Cô không thể đâu" Johan cười nhạt nói "Con người khác Vampire"

"Tôi sẽ làm anh vui trở lại, tôi sẽ làm được, thay đổi anh là nhiệm vụ của tôi, tôi sẽ làm được" Mahiru mỉm cười.

Johan ngạc nhiên, cô gái này khác xa hơn anh nghĩ, cô không biết Vampire là những loài như thế nào sao??? Con người làm sao có thể làm được nhưng cô gái này.....

"A! Bánh cháy rồi!! Trời ơi!!!!" Mahiru vội chạy xuống căn bếp.

Những hình ảnh đáng yêu tinh nghịch ,Johan cười "Để tôi xem cô có thể làm được gì Mahiru, thay đổi ta không dễ dàng đâu" Nhưng ta vẫn sẽ xem cô có thể làm được gì????

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro