Chap 18 : Không thể thoát khỏi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Misa thức dậy trong tiếng chuông vang âm nhẹ nhàng của căn biệt thự, cô nhìn ra cửa sổ bầu trời đang ráng chiều tà khung cảnh yên bình và yên tĩnh nhưng hình như cô có cảm giác gì đó trống trống ở đây.

''Mahiru và Hime đâu rồi" Misa bật dậy đi sang phòng Yuki thì thấy Yume vẫn ngủ nhưng không thấy Yuki đâu.

Misa đóng nhẹ cửa "Chắc họ chỉ đi đâu đó thôi" Misa thở dài cứ tưởng mọi người đã biến mất rồi chứ, cô khoác nhẹ bộ áo đồng phục trên người sải bước xuống cầu thang. Một tiếng nhạc piano vang lên ở đâu đó trong biệt thự rất hay, rất nhẹ nhàng lúc cao lúc trầm, âm thanh này nhẹ nhàng mà sâu lắng quá. Misa nhẹ nhàng đi lên phòng piano, cô cứ nghĩ đó là Eriol thì một giọng hát nhẹ nhàng mà sâu lắng cất lên.

'' Rải chúng đi cùng ngọn gió muộn phiền của trái tim để những kí ức tan vào màn đêm
Một giấc mơ trong vài giây ngắn ngủi chỉ có thể nhìn vào căn phòng vô tận bao bọc xung quanh
Dù đã mệt mỏi với buồn thương nhưng đôi môi vẫn còn thì thầm
Thao dõi cuộc sống phù du vẫn còn đang lẫn lộn
Tìm một ngôi sao cô đơn chỉ là cách để thoát li nếu con đường này dài vô tận
Thì không có lí do gì để chờ đợi anh đã không còn chán ghét
Và sẽ vì đó mà sống thật tốt giấc mơ lạnh lùng tan biến
Ánh sáng điểm tô đôi mắt từng giọt nước rơi tựa hoa bay
Dù cho có trở thành cát bụi, dù có đơm hoa thêm lần nữa
Anh làm sao để hóa thành anh đào nhuộm đỏ trái tim em? ''

Khuôn mặt đó là Shou, khuôn mặt thật nhẹ nhàng nhưng cũng thật lạnh lùng. Từng giọng hát từng tiếng nhạc cất lên đã làm cho người nghe không muốn rời đi. Bài hát này như một chàng trai đang muốn nói với cô gái nào đó tình cảm ấm áp của mình.

"Ai ở ngoài cửa?" Shou dừng lại tiếng đàn nhưng ánh mắt lại không rời khỏi cây đàn.

"Là tôi" Misa đi vào trong.

"Có chuyện gì sao?" Shou vẫn không rời mắt khỏi cây đàn.

"Tôi nghe tiếng đàn nên đến đây xem, thì ra là anh đánh đàn, dù sao tôi cũng phân vân không biết anh đánh có hay như mẹ tôi không ?" Misa lạnh lùng.

''.............''

"Bài vừa rồi là do anh sáng tác sao?" Misa liếc nhìn bản nhạc.

'' Phải ''

"Tôi cũng thích đánh đàn và hát vì khi hát tôi như được đưa vào một thế giới hoàn toàn khác.

''..............''

"Giọng hát của anh cũng hay, đàn cũng vậy. Anh làm tôi nhớ đến lúc mẹ tôi dạy tôi đánh đàn" Misa nhìn ra ngoài của sổ

"Giống tiếng đàn của mẹ cô??" Shou ngước mặt lên với ánh mắt lạnh lẽo.

"Phải, khá giống " 

'' Những gì nãy giờ anh hãy quên đi, cứ coi là tôi chưa nói gì đi '' Misa vừa đứng dạy chưa kịp đi thì Shou đã đứng dậy ôm lấy cô vào lồng ngực rồi lạnh lùng nói "Muốn ta quên sao không dễ đâu" Đôi tay giữ chặt lấy eo Misa, mỗi lần gần Misa, Shou chưa bao giờ kiểm soát được bản thân mình, nó chứ như bị máu của cô cuốn hút không thể rời.

"Thả tôi ra" Misa cố gắng vùng vẫy đẩy Shou ra khỏi cô.

"Ta muốn cô" Shou nói rồi trầm lặng kéo chiếc áo sơ mi trắng xuống hôn lên chiếc cổ trắng đó, rất cuốn hút và ngọt ngào. "Máu của cô là của ta" Chiếc răng nanh dài nhọn cắn nhẹ vào chiếc cổ trắng nõn của Misa, từng giọt máu nhẹ bắn ra chảy xuống áo của Misa. Shou ôm lấy eo Misa một cách mạnh mẽ như thể sắp mất đi một thứ gì đó quan trọng. Còn Misa tại sao cô lại không thể đẩy Shou ra dù cố gắng bao nhiêu thì vô ích bấy nhiêu?? Mắt nhíu lại vì đau đớn. Shou thả Misa ra rồi nói "Ta chưa từng uống một thứ máu nào ngon như máu của cô. Vậy nên từ bây giờ ta muốn nó, ta sẽ không để cô cho bất kỳ ai" Misa cố gắng đẩy Shou ra nhưng vẫn vô dụng. Dù là Shou nói câu đó nhưng Misa vẫn không có 1 chút cảm giác nào là thích Shou. Có lẽ là vết thương lúc 10 tuổi của cô rất sâu, cô không muốn bị bỏ rơi lần nữa, cô không muốn phải chịu cảm giác đó lần nào nữa. 

Chiếc răng lại một lần nữa cắn xuống cổ Misa . Misa nhắm chặt mắt cố gắng chịu cơn đau, cứ như thế cô có thể chịu được không???

"Hãy nhớ rằng với ta, cô mãi mãi chỉ là con mồi, trò chơi ham muốn của ta thôi" Shou nói với ánh mắt lạnh lẽo.

Misa không thể cảm nhận được gì ngoài câu nói của Shou. 

Bên ngoài làn gió thổi bay những cánh hoa anh đào bạc. Mà bên trong qua khung cửa sổ sự đau đớn của một người và sự thỏa mãn của một người.

Dù như thế nào em cũng chẳng thể thoát khỏi ta!! Những giọt máu của em như thiêu cháy cơ thể ta, huyết sắc đã làm ta điên cuồng vì em.....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro