Chap 48 : Lời từ biệt ( 3 )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bỗng linh hồn bà ta hiện rõ lên một người phụ nữa mái tóc màu đỏ rực như huyết sắc, ánh mắt tím hồng lạnh lẽo hàng mi cong 1 cách hoàn mỹ bà ta nhìn xuống phía Johan với vẻ mặt thất thần đang ôm lấy Mahiru, cười nhạt. Rồi lại nhìn xuống Misa.

"Ta không nghĩ là cô lại theo đến tận đây đó " Bà ta nở nụ cười nhìn Misa

" Tất nhiên rồi, làm sao có thể để bà thoát trong khi bà đã bắt bạn tôi được chứ . Dù sao đó cũng là tính của tôi rồi không đổi được , thấy bạn mình bị bắt mà không cứu là rất tệ đó " Misa nói xong nhưng bà ta không nói gì quay sang nhìn Johan.

''Cho dù đã linh hồn nữa ta sẽ đưa con đi theo ta Johan ??? ''

Johan không trả lời hai đôi mắt tím hồng nhìn thẳng vào nhau họ giống nhau từng nét gương mặt, mái tóc , đôi mắt lạnh lẽo tím hồng như sinh đôi vậy nét đẹp này của anh, anh phủ nhận nó là của người đàn bà này, bà ta là mẹ anh và điều đó sẽ không bao giờ thay đổi

''Bà làm như vậy , bà có cảm thấy vui không '' Johan cắn chặt răng nói

Bà ta không trả lời ánh mắt vẫn lạnh lẽo nhìn xuống. Còn Misa thì cũng chẳng nói gì nữa đứng đó như xem kịch. Còn bọn hắn thì mang vẻ mặt nghiêm trọng, Mahiru thì bị ngất còn Yumi thì không thể nói được lời nào bởi vì sự thật đã bị phơi bày.

''Còn tôi, tôi không phủ nhận việc bà đã làm với tôi hai năm trước và ngay bây giờ, tại sao bà cứ phải sống như vậy hay là vì bà đã thay đổi khi không nhận được tình yêu của cha''

''Con thì biết cái gì chứ !! Con im đi Johan'' Bà ta hét lên, ngã khuỵu xuống, nước mắt nhảy xuống trên khuôn mặt lạnh lẽo đó giờ đã trở nên đầy bi thương

''Ngày bà sinh tôi ra tôi vẫn cảm nhận được tình yêu thương của bà, sự chăm sóc của bà cho tôi từng chút, giọng hát của bà tôi vẫn nhớ nó nhẹ nhàng mê hoặc bài Mother's Love là bà viết cho tôi từng giọng hát nó cất lên 1 niềm hạnh phúc sự yêu thương bà dành cho tôi lúc đó bà là một thiên thần ánh sáng là người bảo vệ tôi khỏi bóng tối đáng sợ nhưng rồi thòi gian cứ trôi bà đã phạm phải nhiều tội lỗi khiến cha ngày càng căm hận bà bà đã nhốt và cũng như giết chết đi người mẹ của Zen 1 Thương Phi hiền hậu và đức hạnh điều đó đã khiến tôi không thể nào tha thứ cho bà sức chịu đựng của tôi cũng đã có giới hạn càng ngày nỗi hận đó càng tăng dần đến khi tôi 17 tôi đã đủ sức để giết chết bà- một thân thần đã rơi xuống địa ngục đầy tộilỗi bà đã là Hell Angerl mất rồi .. sẽ không bao giờ thay đổi được''

Bà ta ngưng lại giọt nước mặt chảy xuống khuôn mặt lạnh lùng tưởng chừng như chưa bao giờ có 1 giọt nước mắt. Trong thời khắc đó Misa liền biến mất.

''Hãy về nơi bà thuộc về nơi đó bà sẽ được tha thứ hết tội lỗi và .. cũng sẽ lại là 1 THIÊN THẦN một lần nữa '' Nói đến đây giọng Johan và Eriol như nghẹn lại như 1 vật gì đó chắn ngang ở cổ

''Ma ma hãy yên nghỉ đi hãy để linh hồn mẫu hậu được thanh thản cùng tỏa sáng như những vì sao lấp lánh trên bàu trời nhé, ngôi sao đẹp nhất với con '' Lời nói này của 2 người chưa bao giờ dám nghĩ tới huống chi là nói nhưng những kỷ niệm ngày bé nhưng tình yêu thương của bà dành cho anh, anh không thể nào quên được nó ấm áp lắm ... đầy sự giản đơn của 1 người mẹ

''Ta đã chờ câu nói này từ rất lâu rồi Johan, Eriol '' Bà ta cười dịu lại nụ cười đó không còn độc ác cũng không còn đầy sự nham hiểm nữa

''Chờ sao ??''

''Ta đã phạm phải quá nhiều sai lầm trong quá khứ và cũng như bây giờ ta cũng chờ có ngày con sẽ gọi ta là mẹ là ma ma như ngày bé con đã từng gọi, ta sẽ rửa sạch tội ác này và cũng sẽ trở về nơi mà ta thuộc về nơi này đã không còn chỗ dành cho ta nữa rồi, tình yêu của cha con là thứ ta chưa bao giờ dám mong cũng chẳng thể nào hy vọng tình yêu của ông ấy sẽ dành một người độc ác như ta. nếu như có kiếp sau ta vẫn mong được gặp lại ông ấy vì ta đã quá yêu ông ấy rồi'' Bà ta nhìn ngước lên ánh mắt u buồn miệng nở nụ cười như giải thỏa được hết tâm trạng

''Hoàng Phi, tôi sẽ đi cùng người'' Giong nói của Yumi vag lên đến gần linh hồn của bà ta, chút bỏ cái xác không hồn đó trở về là cô linh hồn này mới thực sự là cô Yumi-san

''Yumi, em định đi đâu '' Johan thẫn thờ nói trên tay vẫn đang ôm Mahiru

''Nơi này đã không còn chỗ dành cho em nữa rồi và thứ quan trọng là tình yêu của ngài cũng không dành cho em nữa rồi. Nhưng em vẫn yên tâm ra đi bởi vì bên cạnh ngài vẫn còn có Mahiru nữa mà, cô ấy là 1 cô gái tốt vậy nên lần này ngài hãy bảo vệ cô ấy thật tốt. Nhưng hãy cố gắng dành thời gian với cô ấy nhé bởi vì thời gian của 2 người sắp hết hết rồi'' Yumi cười gượng dấu đi nỗi đau

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro