Chương 2: Thân cận

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 2: Thân cận
Edit & Beta: Nho Mĩ

Sau khi trở về nhà vào hôm thứ sáu, Đan Lâm Khê vẫn ở nhà đợi.
Ngoại trừ chào hỏi bà nội mỗi ngày, cậu cũng không có ra khỏi cửa, người ta hỏi thì nói bị cảm.
Có một lần bà gọi cho cậu, mẹ kế Dương Vân Chi cũng ở đó, hai người trái hỏi một câu phải nói một câu, vừa hỏi cậu có làm sai chuyện gì không, vừa nói cậu đi xin lỗi Phó Dĩ Quân.
Ngụ ý là yêu cầu cậu quay lại với Phó Dĩ Quân, vẫn có thể tiếp tục cuộc hôn nhân này.
Bà cụ nói trước, kiên nhẫn thuyết phục: “Tuổi trẻ bồng bột, cũng không có gì phải làm quá lên, thực ra chả phải chuyện lớn gì, bây giờ con yếu thế một chút nó sẽ mềm lòng, đỡ phải hối hận về sau, không lại không có thuốc chữa."
Dương Vân Chi hát đệm: "Mẹ chưa nghe nói Dịch Quân có người khác. Chỉ là một đôi vợ chồng giận dỗi thôi." 
"Anh ta có người khác." Đan Lâm Khê nói: "Mối tình đầu của anh ta đã trở về nước rồi, anh ta cũng đã sớm không còn quan tâm đến con nữa."
"Hơn nữa con cũng không hối hận." Đan Lâm Khê nói một cách dứt khoát, ngựa tốt không quay đầu ăn lại cỏ cũ. Nếu cậu làm vậy, có khác gì nó đâu.
Chỉ cần mẹ hắn còn sống, bà cụ cũng không dám nói ra những lời như vậy. Nhà họ Đan quả thật kém hơn nhà họ Phó, nhưng dù sao thì cũng là một gia đình giàu có kỳ cựu ở Bắc Thăng thành, nếu con trai trưởng bị bắt nạt như vậy cũng sẽ âm thầm đứng ra bảo vệ. Đáng tiếc, cậu lại là một đứa con bị bỏ rơi, ngoài thân thể đặc thù, mẹ ruột là nửa chỗ dựa cũng đã đi mất, thân thích còn lại cũng sớm bị người bên gối kích động mà thay đổi thôi.
Chỉ còn lại giá trị thông gia, miễn là có lợi cho cái nhà này, thì không cần biết mặt mũi của cậu ra sao.
Bà cụ nói nhưng cũng không xoay chuyển được Đan Lâm Khê, trong lòng có chút không vui, trước đây bà đã không thích đứa cháu trai này, giống người mẹ đã mất sớm của nó, vừa nhìn đã rất khó bảo.
"Cậu cũng phải biết. Không còn mối này cũng chẳng còn mối khác, nhà ta đã cố gắng hết sức, nếu cậu muốn tìm được đối tượng thích hợp như vậy, e rằng không còn nữa."
"Dạ, con hiểu rồi." Đan Lâm Khê gật đầu nói:" Nếu bà không còn gì bảo nữa, con xin phép về trước."
Bà cụ rũ mặt xuống, nhưng cũng không nói gì, Đan Lâm Khê cũng không muốn ở thêm, đứng dậy đi ra ngoài, trở về phòng giả vờ ốm.
Cả chục người trong gia đình Đan gia sống với nhau, có sự xáo trộn là có thể nhận ra ngay lập tức, sau khi ly hôn, mọi người đều đổ dồn ánh mắt vào anh, Đan Lâm Khê  không thích ra ngoài giao lưu nên anh trốn trong phòng chơi game.
Sau khi chơi hai ván, một người bạn nhắn tin rủ anh đi ăn tối vào ngày mai, Đan Lâm Khê đồng ý.
Sắc trời còn sớm, theo lệ cũ Đan Lâm Khê ra tập thể dục một chút vào buổi chiều, cậu vừa bật máy chạy bộ lên lại chợt nhớ ra đây là thời kỳ đặc biệt, cậu không thể tập thể dục mạnh mẽ. Cậu bỏ ra một triệu rồi kiên trì trong nhiều ngày như vậy, trước khi có sự chắc chắn về kết quả, cậu vẫn nên nghiêm túc đợi kết quả
Cũng không biết là người đàn ông đó có được không nữa.
Ngày hôm sau cậu dậy sớm một chút rồi đi ra ngoài trước khi mọi người dậy.
Hôm nay gió mát hơn một chút, ra ngoài thấy mọi người vẫn mặc áo khoác mỏng, Đan Lâm Khê chỉ mặc một chiếc áo khoác trong lòng thấy hơi lạnh.
Ăn sáng xong, cậu bắt taxi đến trường lúc 8 giờ, sau khi làm xong bài luận thì cũng đã trưa, lại ăn món đùi gà sốt đậu nành đắt khách trong nhà ăn của trường. Sau khi ăn xong, cậu đến thư viện, mượn hai cuốn tạp chí và ngồi trong phòng tự học. Bên trong đều là tân sinh viên năm hai, bưng cốc nước cầm sách, Lâm Khê một mình mang theo hai quyển tạp chí, ngoại trừ điện thoại di động, đứng dậy là có thể đi luôn.
Cậu đang ngồi cạnh cửa sổ kiểu Pháp, áo phông trắng và quần jean, tay áo tùy ý xắn lên, lộ ra cánh tay trắng nõn, có thể nhìn thấy mạch máu xanh sẫm khỏe mạnh. Ánh mặt trời nhẹ làm mái tóc màu hạt dẻ mềm mại hơn một chút, thản nhiên vén lên, là một người tuấn tú.
Nhiều nữ sinh lén nhìn cậu, thậm chí có người còn lấy điện thoại di động để chụp lén.
Đan Lâm Khê ngẩng đầu nhìn, cô gái bị bắt tại trận, vội vàng cất điện thoại, cúi đầu giả bộ nói chuyện, ngượng ngùng đỏ mặt.
Gặp được một anh chàng đẹp trai như vậy sẽ luôn khơi dậy trái tim của Mary Sua rồi khiến người ta bất giác mơ tưởng về câu chuyện cổ tích của Lọ Lem, nếu bây giờ ngẩng đầu lên, liệu anh chàng đẹp trai có còn nhìn cô không nhỉ?
Cô gái đỏ mặt và nhìn lên, nhưng chiếc ghế đối diện đã trống, như thể đó chỉ là suy nghĩ lãng mạn của cô.
Đan Lâm Khê  trả lại tạp chí rồi bắt taxi đến hội trường, một vài người bạn đã đến rồi, đang thử rượu ở khu vực rượu, thấy anh đến, mọi người chào cậu và mỉm cười: “Cậu vẫn còn sống đấy hả?"
“Không phải bọn tôi sợ cậu nghĩ quẩn trong lòng sao?"
“Dù thế nào cũng là Phó Dĩ Quân thật sự câu mất hồn cậu rồi?”
Đan Lâm Khê ngồi xuống, buổi tối đèn bật sáng, bên cửa sổ có mấy người đứng đó. Họ đều là anh em lớn lên cùng nhau nên không kiêng kị gì.
Đan Lâm Khê nói: “Nhọc công mấy cậu thương xót nên tôi vẫn khỏe.”
Khi mọi người thấy cậu vẫn ổn, tất cả đều cảm thấy nhẹ nhõm.
"Người bên ngoài hỗn loạn như vậy, cậu đừng để ý. Hắn buông tha cho cậu sớm cũng tốt. Không lại làm lỡ đời cậu. Thằng nhóc Phó Dĩ Quân chỉ là một tên khốn nạn mà thôi." "
Vài người trao đổi ánh mắt. Song ngồi đối diện với Đan Lâm Khê. Tống Minh Triết nói:"Nói cho cậu chuyện này cậu đừng có nóng nha. Hồi đầu năm đã có người đã nhìn thấy Phó Dĩ Quân với Lưu Vũ đi chơi cùng nhau. Lúc đó cứ tưởng cậu đã chọn đúng người rồi, nên không ai quan tâm mấy, Không ngờ tên khốn này đã sớm chim chuột rồi."
Từ lâu họ đã cảm thấy Phó Dĩ Quân không xứng với Đan Lâm Khê rồi. Họ biết hai người đang hẹn hò, có cảm giác cứ như là bắp cải trắng đã bị heo ăn mất. Họ cũng muốn khuyên bảo cậu, nhưng lại tự hỏi rằng có phải họ sẽ hủy hoại cuộc hôn nhân của cậu không. Sau vẫn họ vẫn không nói ra được.
Đan Lâm Khê đã không còn được coi trọng, dù sao cậu cũng là con trai trưởng của một gia tộc danh giá địa vị, không thể so với một đứa con riêng như Phó Dĩ Quân, ông tướng này dám ly hôn, thật sự đúng là làm cho cậu mất mặt, chờ hắn ta hối hận đi! 
Đan Lâm Khê cũng không nghĩ nữa, cười cười, bà nội bảo cậu xin lỗi, nhưng cậu có làm sai cái gì đâu mà phải xin lỗi.
“Thôi ăn đi, đừng nói về tên đó nữa, thật nhàm chán.”
“Lâm Khê này.” Phương Duy lại nói: “Ngày mai tôi phải đi xem mắt, trong lòng có chút căng thẳng tí. Hay cậu đi cùng tôi đi.” 
Đan Lâm Khê kỳ quái nhìn hắn: "Cậu làm sao vậy, hồi hộp á?"
"Dù sao tôi cũng là một thanh niên nghiêm túc. Căng thẳng cũng bình thường thôi mà. Đi cùng tôi đi, nha, coi như giải sầu đi." Phương Duy dính lấy mà làm nũng.
Đan Lâm Khê bị kích thích tới nổi da gà, cậu run run đáp: “Tôi đi với cậu.”
"A, đây không phải là Đan thiếu gia vừa mới ly hôn sao.”
Đan Lâm Khê vừa nói xong, lại có một thanh âm tiếp đến.
Không cần ngẩng đầu nhìn cũng biết là ai, có thể ở trước mặt người ta mà chế nhạo như thế, không ai khác ngoài thiếu gia nhà họ Trương.
"Đừng có tới đây gây chuyện nữa, hôm nay bọn tôi không có tâm trạng tiếp chuyện với cậu đâu.” Tống Minh Trình không vui nói, ăn no rồi, ai cũng không thích cái đám người tới cửa này.
Trương Gia Thụy khịt mũi: “Chủ nhà còn chưa đánh tiếng, chó trông nhà đã sủa rồi, chẳng lẽ, muốn làm lốp dự phòng à.” Đan Lâm Khê và Trương Gia Thụy từ nhỏ đã không hợp tính nhau, là đối thủ nhiều năm rồi. Bây giờ có chuyện xảy ra với Đan Lâm Khê, vị Trương thiếu gia này sớm chờ cơ hội để mỉa mai cậu một lần, nay đúng là cơ hội.
“Chết tiệt!” Tống Minh Triết đang phát hỏa, Đan Lâm Khê ngăn anh lại, đứng trước mặt Trương Gia Thụy, trừng mắt nhìn hắn, khí chất lại mạnh mẽ đè hắn ta, ở trước mặt cậu, Trương Gia Thụy lại càng không có vế.
Nhưng tiểu nhân miệng tiện, hắn ta chậm rãi nói:" Mày nhìn lại mày đi, vất vả mãi mới leo được tới nhị thiếu gia nhà họ Phó, cũng phải thè lưỡi như chó với hắn, bây giờ như vậy, khiến mọi chuyện như gà bay chó sủa, cái chuyện gả vào nhà giàu của mày coi như vỡ mộng ha."
Bây giờ cả giới thượng lưu của thành phố đều xem chuyện của Đan Lâm Khê như trò cười. Sau khi bị Phó Dĩ Quân đá, Đan Lâm Khê thực sự "mất giá".
Trương Gia Thụy nói xong còn muốn mở miệng, Đan Lâm Khê bình tĩnh giơ chân đánh tới, mấy người phía sau không rõ chuyện gì đang xảy ra, họ chỉ nhìn thấy Trương Gia Thụy đang che đũng quần của mình, kêu a một tiếng. Lúc hắn ngẩng đầu lên, hắn nắm chặt tay rồi lao lên.
Bốn người họ, với hai người bên Trương Gia Thụy, bọn họ đánh chưa đến hai cái, người quản lý đã đến rồi tách họ ra.
Trương Gia Thụy vẫn còn đang chửi thề, Đan Lâm Khê lạnh lùng không nhìn hắn nữa, trả tiền rồi phủi tay đi, không thèm nhìn hắn ta lấy một cái.
Chỉ là khóe miệng bị xước, rách da, trước khi đi ngủ nhìn không quá nghiêm trọng, hôm sau lại xanh một mảng.
Đan Lâm Khê lấy thuốc mỡ thoa lên, nghĩ rằng cũng không có ai nhìn mình nên kéo cổ áo gió che lại, buổi trưa vội vàng chạy tới chỗ Phương Duy hẹn hò.
Đây là khu cây cảnh đẹp nhất ở thành phố Bắc Thăng. Ở cửa có lễ tân hướng dẫn Đan Lâm Khê đi vào, Phương Duy đã đợi sẵn trong phòng riêng. "Miệng cậu bị làm sao vậy? Trương Gia Thụy đúng là tên khốn! Cậu đợi đi, chuyện này không yên đâu! "
"Đừng nói chuyện đó nữa." Đan Lâm Khê nói,"Chắc tôi không làm ảnh hưởng gì đến cậu đâu nhỉ?"
"Không sao đâu, cậu đến là đã nể mặt tôi rồi. Cậu không biết đâu, mẹ tôi bắt tôi phải đến, tôi cũng không có cách nào, vốn là tôi định nhờ anh họ tới giúp tôi, nhưng tôi phải nói cậu đi với tôi, mẹ tôi mới đồng ý.”
Phương Duy rót cho cậu một cốc nước.“Cậu ngồi đây đi, tôi đi vệ sinh trước.”
Đan Lâm Khê thật sự ngồi xuống không đi đâu nữa. Cậu có chút lo lắng. Tuy rằng hôm qua cậu không làm gì nhiều, cũng chỉ dùng  chút sức, cũng coi như là vận động mạnh đi, không biết có ảnh hưởng gì hay không nữa?
Cậu thấy khá hài lòng với người đàn ông đó, phương diện nào cũng tốt, quan trọng nhất là cậu tốn cả triệu, ngay cả hàng top nổi tiếng nhất cũng không hơn gì, lỡ có tai nạn thì quả là lỗ to.
Mải mê nghịch điện thoại, Đan Lâm Khê cũng chỉ nghĩ rằng đó là một người phục vụ nên cũng không đi đâu.
Vị khách bước tới nhẹ nhàng chậm rãi, Đan Lâm Khê không để ý nhìn điện thoại, lúc ngẩng đầu lên thì vị khách kia đã ngồi ở phía đối diện.
Cậu nhìn lên, lập tức bắt gặp ánh mắt của người đàn ông phía trước.
Chiếc điện thoại rơi vào chân anh một tiếng "bốp".
Người đàn ông cười khẽ, ung dung như đã bắt được con mồi: “Đã lâu không gặp, Đan thiếu gia.”
Đan Lâm Khê sững sờ, kinh ngạc nhìn hắn, “Anh!"
Vừa mới thốt ra, Phương Duy đã vội vàng đi tới, anh ta lễ phép nói: “Phó Đổng ngài đã tới, thứ lỗi cho tôi thể tiếp đón từ xa. Tôi hơi căng thẳng nên nói năng không được lưu loạt cho lắm."
Đan Lâm Khê vẫn còn đang kinh ngạc, bên tai Phương Duy còn nói: "Đây là Phó tiểu thư sao, thất lễ, thất lễ rồi!"
Phó? Phó? Sao lại nghe rất quen tai, Đan Lâm Khê lại nhìn chằm chằm vào người đàn ông đối diện, phản ứng của đại não cũng chậm hơn bình thường rất nhiều.
Hắn ta không ngừng nhìn cậu, ánh mắt không tự chủ quấn lấy, giống như dã thú ăn thịt người, khiến người ta khó thở.
“Đúng vậy.” Phương Duy nói: “Để tôi giới thiệu. Đây là Đan Lâm Khê, bạn của tôi.”
Nói xong, anh cười nói với Đan Lâm Khê: “Đây là Phó Đổng, chắc cậu cũng biết bên cạnh là em họ của Phó Đổng, đối tượng xem mắt của tôi ha."
Đôi môi của Đan Lâm Khê hơi khô:" Phó Đổng nào? "
Cô gái bên kia cười nhẹ, giọng lanh lảnh:" Bắc Thăng thành vẫn không biết về anh trai tôi sao? Còn có thể là Phó Đổng nào nữa, Phó Dĩ Hằng."
"Cạch."
Điện thoại rơi xuống đất, màn hình nứt vỡ mấy đường.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro