Tập 12: Hướng Về Phía Trước

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời gian dường như trôi nhanh hơn khi cả Ann và Cheer quyết định đi con đường riêng của mình. Ann cố gắng tập trung vào việc xây dựng lại cuộc sống gia đình, nhưng không thể phủ nhận rằng chị vẫn mang trong lòng một cảm giác trống rỗng. Justin, dù không hề biết về sự giằng xé nội tâm của Ann, cảm thấy có gì đó thay đổi trong chị. Anh đã cố gắng làm tất cả những gì có thể để hâm nóng lại tình yêu của họ, từ những chuyến du lịch ngắn ngày đến những bữa ăn tối lãng mạn. Nhưng dường như khoảng cách vô hình giữa hai người không thể xóa nhòa.

Cheer, sau khi rời khỏi Thái Lan, đã đi công tác ở nhiều quốc gia khác nhau. Mỗi điểm dừng chân là một cơ hội để cô tìm lại chính mình, để thoát khỏi những ký ức về Ann. Nhưng dù có đi xa đến đâu, hình bóng của Ann vẫn hiện hữu trong trái tim cô. Cô vẫn còn giữ lại những món quà nhỏ từ Ann, những kỷ niệm đã qua giờ trở thành những chiếc kim châm vào trái tim mỗi khi cô nghĩ về chị.

Một buổi tối tại Tokyo, Cheer ngồi trong một quán cà phê nhỏ, nhìn ra ngoài cửa sổ với dòng người vội vã. Trong đầu cô hiện lên câu hỏi: "Nếu mọi thứ khác đi, liệu chúng ta có thể hạnh phúc bên nhau?" Nhưng cô biết câu trả lời, và đó là điều cô phải chấp nhận. Cô cần phải buông bỏ quá khứ, để có thể bước tiếp với cuộc sống của mình.

Cùng lúc đó, Ann cũng đang đối mặt với những cảm xúc lẫn lộn. Chị đã từng nghĩ rằng chỉ cần quay trở lại cuộc sống trước đây, mọi thứ sẽ ổn. Nhưng không thể phủ nhận rằng một phần trong chị đã thay đổi mãi mãi sau khi gặp Cheer. Chị biết mình phải mạnh mẽ, phải tiếp tục cuộc sống của một người vợ, một người mẹ. Nhưng mỗi khi chị nhìn vào gương, chị nhận ra một phiên bản khác của chính mình, một người mà chị chưa bao giờ tưởng tượng mình sẽ trở thành.

Một ngày nọ, Justin đưa Ann ra biển trong một chuyến du lịch nhỏ. Cả hai ngồi bên nhau, nhìn ra biển xanh, nhưng không ai nói gì. Cả hai đều cảm nhận được khoảng cách, nhưng không ai muốn là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng đó.

Cuối cùng, Justin lên tiếng, giọng anh trầm và nghiêm túc: "Ann, anh biết có điều gì đó đang làm em phiền lòng. Anh cần biết sự thật. Chúng ta cần nói chuyện thẳng thắn với nhau."

Ann ngước nhìn Justin, đôi mắt chị đầy cảm xúc. Chị biết rằng đây là khoảnh khắc mà chị không thể trốn tránh nữa. "Justin, em... em xin lỗi. Em đã cố gắng hết sức để giữ mọi thứ như cũ, nhưng em không thể phủ nhận rằng em đã thay đổi. Em yêu anh và con, nhưng có những thứ mà em không thể chia sẻ được, có những phần trong em mà anh không thể hiểu hết."

Justin im lặng một lúc, nhìn sâu vào mắt Ann. "Anh biết em đang phải đấu tranh rất nhiều. Anh chỉ muốn em hạnh phúc, Ann. Dù điều đó có nghĩa là em phải rời xa anh."

Ann cảm thấy một nỗi buồn khôn nguôi dâng lên trong lòng. Chị biết rằng Justin yêu chị và sẽ làm bất cứ điều gì để bảo vệ chị. Nhưng chị cũng hiểu rằng chị không thể tiếp tục giả vờ rằng mọi thứ đều ổn. Chị cần phải đối mặt với thực tế, dù điều đó đau đớn đến đâu.

"Justin, em biết anh luôn muốn điều tốt nhất cho em. Và em cảm kích vì điều đó. Nhưng em cần thời gian, thời gian để hiểu rõ hơn về chính mình, về những cảm xúc mà em đã chôn giấu. Em không muốn làm tổn thương anh, nhưng em cũng không thể tiếp tục sống trong sự dối trá này."

Justin gật đầu, nhưng trong ánh mắt anh là sự đau khổ rõ ràng.

---

Cheer thì tiếp tục chuyến công tác của mình ở nước ngoài, nhưng trong lòng cô luôn cảm thấy một sự thiếu vắng. Những cuộc gặp gỡ mới, những dự án mới, tất cả đều không thể lấp đầy khoảng trống mà Ann để lại. Mỗi đêm, khi cô nằm xuống giường, cô lại nhớ về những khoảnh khắc bên Ann, những lần cười đùa, những lần trao đổi ánh nhìn đầy ý nghĩa. Nhưng cô biết rằng những kỷ niệm đó đã thuộc về quá khứ, và cô cần phải buông bỏ.

Một buổi tối, Cheer nhận được một cuộc gọi từ quản lý của mình, thông báo rằng cô được mời tham gia một sự kiện lớn ở Bangkok. Đây là một cơ hội lớn, nhưng cũng là một thử thách khi cô phải đối diện với quá khứ của mình. Cô biết rằng Ann cũng sẽ có mặt tại sự kiện đó, và điều đó khiến cô không thể tránh khỏi sự căng thẳng.

Trong lúc đó, Ann cũng nhận được lời mời tham gia sự kiện. Chị biết rằng việc gặp lại Cheer sẽ không hề dễ dàng, nhưng cũng hiểu rằng đó là điều không thể tránh khỏi. Chị phải đối mặt với cảm xúc của mình, phải quyết định xem sẽ tiếp tục con đường nào.

Sự kiện lớn tại Bangkok là một buổi lễ trao giải phim truyền hình danh giá, nơi tụ hội những ngôi sao hàng đầu của ngành giải trí Thái Lan. Khắp nơi là ánh đèn flash, những bộ váy lộng lẫy, và không khí trang trọng bao trùm. Cheer đã đến từ sớm, xuất hiện trong một bộ váy dạ hội màu đỏ rực rỡ, trang điểm nhẹ nhàng nhưng vẫn tỏa sáng. Cô tự tin bước trên thảm đỏ, mỉm cười với cánh phóng viên và người hâm mộ, nhưng trong lòng cô vẫn cảm thấy căng thẳng. Cheer biết rằng Ann cũng sẽ có mặt tại đây, và cuộc gặp gỡ giữa họ là điều không thể tránh khỏi.

Ann đến sự kiện muộn hơn một chút. Chị bước xuống từ chiếc xe hơi sang trọng, khoác trên người bộ váy màu xanh biển, làm nổi bật vóc dáng thanh thoát và vẻ đẹp mặn mà của một người phụ nữ trưởng thành. Ánh mắt của Ann lướt qua đám đông, nhưng khi nhìn thấy Cheer, chị cảm thấy tim mình đập nhanh hơn. Đã bao lâu rồi kể từ lần cuối cùng họ gặp nhau? Những ký ức về những lần bên nhau, những cuộc trò chuyện thân mật, tất cả ùa về trong một khoảnh khắc.

Cheer cảm nhận được ánh nhìn của Ann từ xa, và cô quay lại, bắt gặp ánh mắt của chị. Đó là khoảnh khắc mà cả hai không thể né tránh. Cheer mỉm cười nhẹ, nhưng trong ánh mắt cô vẫn có sự ngập ngừng. Ann đáp lại bằng một nụ cười, nhưng đó là một nụ cười buồn. Không ai trong họ biết phải làm gì tiếp theo. Nói lời chào? Bắt tay? Hay đơn giản chỉ là bước qua nhau như những người xa lạ?

Sự im lặng giữa họ bị phá vỡ khi một nhóm nhà báo tiến tới để phỏng vấn. Cheer và Ann bị kéo vào hai cuộc phỏng vấn khác nhau, nhưng cả hai đều không thể tập trung vào những câu hỏi mà phóng viên đưa ra. Trong tâm trí họ, chỉ có duy nhất một suy nghĩ: cuộc gặp gỡ này sẽ dẫn đến điều gì?

Sau khi hoàn thành phần thảm đỏ, Cheer và Ann đều được dẫn vào khu vực VIP của sự kiện. Họ ngồi ở hai bàn khác nhau, nhưng không quá xa để không thể nhìn thấy nhau. Cả hai đều cố gắng tỏ ra bình thường, nhưng rõ ràng là tâm trạng của họ không thể giữ được sự bình tĩnh. Mỗi khi ánh mắt của Cheer lướt qua Ann, cô lại cảm thấy một cảm xúc lạ lẫm dâng lên trong lòng. Còn Ann, chị vẫn cố gắng giữ cho mình bình tĩnh, nhưng trong lòng chị vẫn có một nỗi lo sợ không thể diễn tả thành lời.

Khi buổi lễ diễn ra, Ann và Cheer không thể tập trung vào những phần trình diễn hay trao giải. Cả hai đều đang chìm trong suy nghĩ riêng của mình. Ann nhớ lại những lần họ cùng nhau tham dự các sự kiện trước đây, khi cả hai còn là một cặp đôi trên màn ảnh, khi họ luôn bên nhau và ủng hộ nhau. Nhưng giờ đây, mọi thứ đã thay đổi. Cheer đã đi xa, còn Ann vẫn bị kẹt lại với cuộc sống hiện tại, với những trách nhiệm mà chị không thể trốn tránh.

Khi một trong những giải thưởng quan trọng nhất được công bố, người dẫn chương trình bất ngờ gọi tên cả Ann và Cheer lên sân khấu. Họ được mời trao giải cho một hạng mục đặc biệt, như một sự tôn vinh cho những đóng góp của họ trong ngành công nghiệp giải trí Thái Lan. Ann và Cheer cùng bước lên sân khấu, dưới ánh đèn sáng chói và sự chú ý của hàng ngàn khán giả.

Trên sân khấu, khi đứng cạnh nhau, Cheer cảm thấy không khí giữa họ trở nên ngột ngạt. Cô không biết phải nói gì, nhưng Ann lại lên tiếng trước. "Thật vinh dự khi được trao giải này cùng Cheer, một người mà tôi đã từng rất thân thiết và luôn ngưỡng mộ."

Cheer nghe những lời đó, cảm thấy trong lòng rung động. Nhưng cô chỉ có thể mỉm cười, đáp lại một cách ngắn gọn: "Cảm ơn chị Ann. Chúng ta đã trải qua rất nhiều cùng nhau, và em rất biết ơn vì những kỷ niệm đó."

Cả hai trao giải thưởng và quay trở lại bàn của mình. Nhưng không ai trong họ cảm thấy nhẹ nhõm. Họ biết rằng cuộc gặp gỡ này chỉ là khởi đầu của một điều gì đó lớn hơn. Những cảm xúc chưa được giải quyết, những câu hỏi chưa có lời đáp, tất cả đều đang chờ đợi một cuộc đối mặt thực sự.

---

Cuối sự kiện, khi hầu hết khách mời đã rời đi, Ann và Cheer tình cờ gặp lại nhau trong hành lang vắng vẻ. Không có ánh đèn sân khấu, không có phóng viên, chỉ còn lại hai người họ. Ann bước tới gần Cheer, giọng nói chị dịu dàng nhưng nghiêm túc: "Cheer, chị muốn nói chuyện với em."

Cheer không thể tránh né thêm nữa. Cô gật đầu và cả hai tìm một góc yên tĩnh để ngồi xuống. Cuộc trò chuyện giữa họ là sự kết hợp của những cảm xúc lẫn lộn - yêu thương, hối tiếc, và cả sự bối rối. Ann không giấu giếm sự thật rằng chị đã từng có những cảm xúc đặc biệt dành cho Cheer, nhưng chị cũng thừa nhận rằng cuộc sống của chị giờ đây quá phức tạp để có thể quay lại như trước.

Cheer, mặc dù vẫn còn tình cảm với Ann, biết rằng cô không thể giữ mãi những hy vọng viển vông. "Chúng ta đều đã thay đổi," Cheer nói, giọng cô trầm buồn. "Có lẽ điều tốt nhất mà chúng ta có thể làm là giữ lại những kỷ niệm đẹp, và tiếp tục sống cuộc sống của mình."

Ann lặng lẽ gật đầu. Chị biết Cheer nói đúng, nhưng cũng không thể phủ nhận rằng lòng chị vẫn còn nhiều điều muốn nói, nhiều cảm xúc chưa thể buông bỏ. Nhưng giờ đây, họ đều đã lựa chọn con đường riêng, và không thể quay đầu lại.

Sau sự kiện tại Bangkok, Ann và Cheer dường như chìm vào khoảng lặng. Mỗi người trở về với cuộc sống riêng, nhưng cảm giác rằng có điều gì đó chưa hoàn thành vẫn dai dẳng trong tâm trí họ. Ann đã quá quen với việc che giấu cảm xúc của mình, nhưng lần này, sự tĩnh lặng giữa hai người khiến chị không thể yên lòng. Chị biết, nếu không có một cuộc nói chuyện cuối cùng, mọi thứ sẽ mãi mãi trở thành một gánh nặng trong lòng họ.

Vào một buổi chiều mưa nhẹ, Ann nhận được một tin nhắn từ Cheer: "Chị có rảnh không? Em muốn gặp chị." Tin nhắn này, dù ngắn gọn nhưng đầy ẩn ý, khiến Ann không thể từ chối. Chị đồng ý, và Cheer đề nghị một quán cà phê yên tĩnh bên bờ sông, nơi họ từng gặp nhau nhiều năm về trước.

Khi Ann đến, Cheer đã ngồi đợi sẵn, đôi mắt nhìn xa xăm về phía dòng sông. Hôm nay, Cheer mặc một chiếc áo khoác nhẹ màu xanh biển, mái tóc ngắn vẫn còn đẫm nước mưa. Ann ngồi xuống đối diện, cảm nhận được sự căng thẳng giữa họ.

"Chị ổn chứ?" Cheer lên tiếng trước, nhưng Ann chỉ mỉm cười, không trả lời trực tiếp.

"Sao hôm nay lại muốn gặp chị?" Ann hỏi, ánh mắt dò xét. Chị cảm nhận được điều gì đó khác lạ từ Cheer, một sự quyết tâm mà trước đây cô chưa từng thấy.

Cheer hít một hơi sâu, giọng cô vang lên mạnh mẽ hơn: "Chị à, em nghĩ mình cần phải kết thúc chuyện này... kết thúc những điều mà chúng ta đã giấu kín bấy lâu."

Ann im lặng, đợi Cheer tiếp tục. Cheer cười nhẹ, nhưng nụ cười ấy chứa đầy nỗi buồn: "Chúng ta đều biết, cả hai đã dành cho nhau nhiều hơn tình bạn. Nhưng em hiểu, chị có gia đình, và em không thể mãi đứng trong bóng tối."

Ann cảm thấy lòng mình thắt lại. Chị muốn nói điều gì đó, nhưng những lời muốn nói dường như bị mắc kẹt trong cổ họng. Cheer tiếp tục, giọng cô tràn đầy quyết tâm: "Em không thể ở lại đây mãi, Ann. Em cần phải đi, tìm cho mình một lối đi khác. Chúng ta... không thể tiếp tục thế này được."

Ann nhìn sâu vào mắt Cheer, cảm thấy mọi thứ dường như sụp đổ. Chị biết rằng Cheer nói đúng, nhưng chấp nhận điều đó là một việc hoàn toàn khác. "Em sẽ đi đâu?" Ann hỏi, giọng chị khẽ khàng.

"Em không biết nữa. Có lẽ sẽ đi đâu đó thật xa, rời khỏi tất cả để tìm kiếm lại bản thân mình," Cheer đáp lại, ánh mắt cô ánh lên một tia sáng nhỏ nhoi của hy vọng.

Ann nhìn Cheer, người mà chị đã dành tình cảm sâu đậm suốt nhiều năm qua, nhưng không bao giờ có thể thừa nhận điều đó. Chị biết rằng đây có lẽ là lần cuối cùng họ có thể nói chuyện thẳng thắn với nhau như thế này. "Chị hiểu rồi, Cheer. Chị... chị xin lỗi vì đã khiến em phải chịu đựng tất cả những điều này."

Cheer lắc đầu: "Đừng xin lỗi. Chúng ta đều có những lựa chọn của riêng mình, và em cũng không hối hận vì đã dành tình cảm cho chị. Nhưng bây giờ, đã đến lúc để em buông tay."

Cả hai đều rơi vào im lặng, chỉ có tiếng mưa rơi nhẹ nhàng trên mái quán cà phê và tiếng gió thổi qua dòng sông. Cheer đứng dậy, chuẩn bị rời đi, nhưng trước khi bước đi, cô quay lại và nói lời cuối: "Cảm ơn chị vì tất cả, Ann. Em hy vọng chị sẽ tìm thấy hạnh phúc thực sự của mình."

Ann ngồi đó, nhìn theo bóng dáng Cheer dần khuất sau cơn mưa. Chị cảm thấy một nỗi đau thắt lòng, nhưng đồng thời cũng có một cảm giác nhẹ nhõm. Lần đầu tiên sau rất nhiều năm, Ann cảm thấy mình có thể đối diện với cảm xúc thật của bản thân mà không cần phải che giấu nữa.

Hết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro