Tập 14: Đối Diện Với Chính Mình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuộc sống của Ann giờ đây đã quay trở lại với guồng quay công việc. Chị tham gia vào bộ phim mới với tinh thần hứng khởi, cảm thấy mình đã tìm lại được phần nào sự cân bằng mà chị hằng khao khát. Tuy nhiên, phía sau vẻ ngoài mạnh mẽ ấy, những suy nghĩ về Cheer vẫn không ngừng hiện diện trong tâm trí Ann.

Bộ phim mới là một dự án điện ảnh lớn, với sự tham gia của nhiều ngôi sao hàng đầu. Vai diễn của Ann đòi hỏi chị phải đào sâu vào nội tâm nhân vật, một người phụ nữ trưởng thành nhưng đầy mâu thuẫn, giữa trách nhiệm gia đình và tình yêu bị cấm đoán. Đây chính là điểm tương đồng kỳ lạ giữa vai diễn và cuộc sống của Ann, khiến chị không thể không liên tưởng đến chính mình.

Trong một buổi tập kịch bản, Ann bất ngờ gặp lại một người quen cũ - người đạo diễn đã từng làm việc với chị trong những ngày đầu tiên của sự nghiệp. Ông ấy nhìn Ann với ánh mắt ngưỡng mộ, nhưng cũng không giấu được sự tò mò về những thay đổi trong cuộc sống của chị.

"Ann, cô đã trải qua nhiều điều rồi, đúng không?" Ông đạo diễn hỏi, giọng đầy chân thành.

Ann mỉm cười nhẹ, "Vâng, nhưng tôi vẫn luôn cố gắng tiến về phía trước."

Ông đạo diễn gật đầu, nhưng rồi ông bất ngờ thay đổi chủ đề, "Tôi nghe nói cô và Cheer không còn gặp nhau nữa, điều đó có đúng không?"

Câu hỏi bất ngờ khiến Ann hơi lúng túng. Chị cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng không thể che giấu được cảm giác xao xuyến trong lòng. "Chúng tôi vẫn giữ liên lạc, nhưng cuộc sống bận rộn khiến chúng tôi không có nhiều thời gian gặp nhau như trước."

Ông đạo diễn nhìn Ann một cách sâu sắc, rồi nói, "Đôi khi, chúng ta cần phải đối diện với chính mình để tìm ra câu trả lời cho những câu hỏi quan trọng nhất."

Lời nói của ông như một cú đánh trực diện vào tâm trí Ann. Chị nhận ra rằng, suốt thời gian qua, chị đã cố gắng né tránh những cảm xúc của mình, cố gắng làm mình bận rộn để không phải đối diện với chúng. Nhưng càng trốn tránh, chị càng cảm thấy mất phương hướng.

Buổi tối hôm đó, sau khi kết thúc công việc, Ann ngồi một mình trong phòng khách sạn, nhìn ra ngoài cửa sổ. Thành phố về đêm rực rỡ ánh đèn, nhưng trong lòng chị chỉ là một màn đêm tĩnh lặng. Ann lấy điện thoại ra, nhìn vào số điện thoại của Cheer mà chị đã lưu từ lâu. Chị không biết phải làm gì, không biết có nên gọi cho Cheer hay không.

Nhưng rồi, Ann quyết định làm một điều mà chị chưa từng làm trước đây. Chị viết một bức thư, không phải là một bức thư gửi đi, mà là một bức thư để lại cho chính mình. Ann viết ra những suy nghĩ, những cảm xúc mà chị đã giấu kín trong lòng, những điều mà chị chưa từng dám đối diện. Chị viết về tình cảm của mình dành cho Cheer, về những lần chị đã cố gắng nhưng không thể xóa bỏ hình bóng của Cheer trong tâm trí. Chị viết về sự dằn vặt giữa trách nhiệm với gia đình và tình cảm mà chị không thể giải thích được.

Bức thư ấy, với Ann, không chỉ là một cách để giải tỏa tâm sự, mà còn là một cách để chị đối diện với chính mình, đối diện với những cảm xúc thật sự trong lòng. Sau khi viết xong, Ann cảm thấy nhẹ nhõm hơn, nhưng đồng thời cũng biết rằng chị sẽ không thể tiếp tục sống mà không giải quyết dứt khoát mọi chuyện.

Ngày hôm sau, Ann quyết định sẽ gặp lại Cheer. Không phải là một cuộc gặp để giải thích hay để làm rõ mọi thứ, mà là để chấm dứt những điều còn dang dở giữa họ. Ann hiểu rằng, để có thể tiếp tục sống một cách trọn vẹn, chị cần phải đối mặt với cảm xúc của mình và đưa ra một quyết định rõ ràng.

Ann bước đi chậm rãi trên con phố vắng, trái tim chị đập loạn nhịp. Chị đang trên đường đến gặp Cheer, người mà chị đã từng nghĩ sẽ không bao giờ gặp lại. Mọi cảm xúc trong Ann lúc này đều hỗn loạn: sự lo lắng, hối hận, và cả hy vọng. Chị không biết cuộc gặp này sẽ đưa họ đến đâu, nhưng Ann biết rằng chị không thể tiếp tục trốn tránh cảm xúc của mình nữa.

Cheer cũng không khá hơn. Khi nhận được tin nhắn từ Ann, cô đã phải ngồi lặng người một lúc lâu. Có điều gì đó trong lòng Cheer, một cảm giác mà cô không thể định nghĩa rõ ràng, đang giằng xé cô từ bên trong. Cheer biết rằng, cuộc gặp gỡ này sẽ quyết định tất cả: liệu họ có thể tiếp tục đi chung một con đường, hay phải buông bỏ nhau để tìm kiếm hạnh phúc riêng.

Cuộc gặp gỡ diễn ra tại một quán cà phê nhỏ, nằm khuất trong một con hẻm yên tĩnh. Quán cà phê này có một góc nhỏ mà cả hai từng đến khi quay bộ phim **"Ruk Lam Sen"**, nơi họ thường ngồi cùng nhau sau những giờ làm việc căng thẳng. Ann đến trước, ngồi ở bàn quen thuộc. Cheer bước vào sau, ánh mắt hai người chạm nhau nhưng không ai lên tiếng.

Cheer ngồi xuống đối diện Ann, một khoảng lặng kéo dài giữa họ. Cả hai không biết phải bắt đầu từ đâu, cảm giác lạ lẫm như thể họ là hai người xa lạ gặp lại sau bao nhiêu năm.

Cuối cùng, Ann mở lời trước. "Cheer, chị xin lỗi vì đã để em phải chịu đựng những điều này một mình. Chị không biết phải bắt đầu từ đâu, nhưng chị biết rằng chị không thể tiếp tục sống mà không giải quyết mọi chuyện."

Cheer nhìn Ann, ánh mắt đầy thổn thức. "Em cũng không biết phải nói gì. Có quá nhiều điều chúng ta chưa nói ra, nhưng em không chắc liệu giờ có còn ý nghĩa gì không."

Ann gật đầu, cảm nhận được sự mệt mỏi trong giọng nói của Cheer. "Chị đã suy nghĩ rất nhiều, về chúng ta, về những gì đã xảy ra. Chị hiểu rằng chị đã làm tổn thương em, và chị thật sự rất hối hận. Nhưng chị không thể tiếp tục như thế này, giữa tình cảm với em và trách nhiệm với gia đình."

Cheer lặng lẽ nghe, từng lời nói của Ann như khắc sâu vào tâm trí cô. "Em cũng không muốn chúng ta phải rơi vào tình huống này, Ann. Nhưng em không thể chối bỏ những cảm xúc của mình. Em đã yêu chị, từ lúc chúng ta quay Ruk Lam Sen, và em vẫn còn yêu chị. Nhưng em biết, chúng ta không thể tiếp tục."

Ann cúi đầu, cảm giác trái tim chị như bị siết chặt. Chị biết Cheer nói đúng, nhưng chị cũng biết rằng việc buông bỏ Cheer sẽ là điều khó khăn nhất mà chị từng làm. "Chị không muốn mất em, Cheer. Nhưng chị cũng không muốn phá hủy cuộc sống của cả hai. Chúng ta đều có những trách nhiệm riêng, và có lẽ... có lẽ chúng ta nên dừng lại ở đây."

Cheer cười nhẹ, nhưng nụ cười đầy chua xót. "Em hiểu. Và em cũng không muốn làm chị đau khổ hơn. Có lẽ đây là lựa chọn đúng. Nhưng Ann, em hy vọng rằng chúng ta sẽ luôn giữ những kỷ niệm đẹp về nhau, và nếu có thể, chúng ta vẫn có thể làm bạn."

Ann nắm lấy tay Cheer, một hành động mà chị chưa từng làm trước đây. "Chị hứa. Dù có chuyện gì xảy ra, Cheer, chị sẽ luôn ở đây nếu em cần."

Hai người ngồi đó, im lặng nhưng không cô đơn. Họ đã tìm thấy sự đồng thuận trong quyết định của mình, và dù đau đớn, họ biết rằng đây là con đường tốt nhất cho cả hai. Ann và Cheer cuối cùng cũng quyết định chia tay trong bình yên, nhưng với lòng hứa sẽ giữ lại những kỷ niệm đẹp về nhau.

Ann bước chầm chậm trên hành lang của ngôi nhà rộng lớn, ánh sáng dịu nhẹ từ những chiếc đèn treo tạo nên một không gian yên tĩnh và ấm áp. Nhưng trái tim chị lại không thể yên bình như vẻ bề ngoài của căn nhà. Từ sau cuộc gặp với Cheer, Ann đã cố gắng để tự thuyết phục mình rằng, quyết định buông bỏ là đúng. Nhưng đêm nay, khi những ký ức về họ quay về như cơn sóng tràn ngập, Ann cảm thấy trống trải hơn bao giờ hết.

Chị nhớ lại lần đầu tiên gặp Cheer trên phim trường Ruk Lam Sen, một bộ phim đã mang lại không chỉ sự nghiệp rực rỡ cho cả hai, mà còn một mối quan hệ mà Ann không bao giờ ngờ tới. Chị còn nhớ rõ nụ cười tinh nghịch của Cheer mỗi khi trêu chọc chị, hay ánh mắt ấm áp khi Cheer lắng nghe những câu chuyện đời thường của chị. Những ký ức này cứ hiện về, khiến Ann không thể nào ngủ được.

Trong khi đó, ở một nơi khác của thành phố, Cheer cũng không khá hơn. Cô ngồi lặng yên trong căn hộ nhỏ của mình, nhìn ra ngoài cửa sổ. Không gian tĩnh mịch chỉ có tiếng đồng hồ tí tách, càng làm tăng thêm cảm giác cô đơn. Cheer nghĩ về Ann, về những lời cuối cùng họ nói với nhau. Dù biết rằng việc chia tay là đúng, nhưng cảm giác mất mát không thể nào nguôi ngoai.

Cheer đứng dậy, đi đến góc phòng nơi treo tấm ảnh chụp chung giữa cô và Ann trong lần fan meeting đầu tiên sau khi Ruk Lam Sen phát sóng. Cả hai đứng cạnh nhau, cười rạng rỡ dưới ánh đèn sân khấu. Cheer khẽ chạm vào bức ảnh, trái tim cô nhói đau. Cô tự hỏi liệu Ann có cảm thấy như mình, có bao giờ nhớ đến những ngày tháng họ đã cùng nhau trải qua hay không.

Tối hôm đó, Ann nhận được một tin nhắn từ Justin, người chồng thứ ba của chị. Justin là một người đàn ông lý tưởng trong mắt của mọi người: giàu có, lịch lãm, và luôn quan tâm đến vợ mình. Nhưng giữa họ, Ann biết rằng luôn có một khoảng cách không thể lấp đầy, một khoảng cách mà chính chị cũng không hiểu rõ nguyên do. Có lẽ đó là vì Ann đã giấu đi một phần con người thật của mình, phần tình cảm chị dành cho Cheer.

Justin muốn Ann cùng anh tham dự một buổi tiệc của giới thượng lưu, nơi mà các doanh nhân và nghệ sĩ nổi tiếng sẽ tụ họp. Ann miễn cưỡng đồng ý, nhưng tâm trí chị không ở đó. Chị không ngừng nghĩ về Cheer, về cuộc sống hiện tại của cô. Liệu Cheer có đang hạnh phúc hay cô đơn như chị? Những suy nghĩ đó cứ vây lấy Ann, khiến chị không thể tập trung vào bất cứ điều gì khác.

Buổi tiệc diễn ra trong một khung cảnh lộng lẫy, với tiếng nhạc nhẹ nhàng vang lên trong không khí. Ann xuất hiện trong bộ váy sang trọng, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía chị. Nhưng dù đứng giữa đám đông, Ann vẫn cảm thấy lạc lõng. Chị cảm nhận được những cái nhìn ngưỡng mộ từ mọi người xung quanh, nhưng không ai hiểu được sự trống trải trong lòng chị.

Khi buổi tiệc gần kết thúc, Ann lặng lẽ rời đi. Chị muốn về nhà, muốn tìm lại cảm giác bình yên dù chỉ trong một khoảnh khắc. Nhưng khi bước ra khỏi cửa, Ann bỗng dừng lại. Trước mặt chị, dưới ánh đèn đường, là Cheer. Cả hai đứng đối diện nhau, không ai nói gì, chỉ có tiếng gió nhẹ thổi qua.

Cheer đến để làm gì? Cô đã quyết định buông tay, nhưng tại sao lại xuất hiện ở đây? Ann nhìn vào đôi mắt Cheer, thấy rõ sự mâu thuẫn và đau đớn. Ann biết rằng đây là khoảnh khắc quyết định, nhưng chị không chắc liệu mình có đủ dũng cảm để đối mặt với những gì sắp xảy ra.

Cheer đứng lặng trước Ann, không gian xung quanh dường như ngừng lại. Ánh đèn đường hắt lên những bóng đen mờ ảo, phản chiếu rõ nét sự hỗn loạn trong lòng cả hai. Trái tim của Cheer đập loạn nhịp khi thấy Ann, nhưng cô biết rằng lần gặp này có thể là lần cuối cùng họ được ở bên nhau như thế này.

Ann không biết phải bắt đầu từ đâu. Chị cảm nhận rõ ràng rằng, lần gặp này sẽ thay đổi mọi thứ, không chỉ giữa chị và Cheer, mà còn với cuộc sống mà chị đã cất công xây dựng suốt nhiều năm qua. Chị hít một hơi thật sâu, nhìn vào mắt Cheer, cố gắng tìm một điểm tựa nào đó để bấu víu, nhưng chỉ thấy nỗi buồn sâu thẳm và sự tổn thương.

"Em đến đây làm gì?" Ann hỏi, giọng chị run nhẹ, không thể che giấu được cảm xúc.

Cheer mỉm cười gượng gạo, ánh mắt nhìn xuống đất. "Em không biết. Em chỉ... không thể ngăn mình khỏi việc tìm đến chị."

Câu trả lời của Cheer như một mũi dao đâm thẳng vào trái tim Ann. Chị biết rằng tình cảm giữa họ không nên tồn tại, nhưng không thể phủ nhận sự gắn kết sâu sắc giữa họ. Ann đưa tay chạm nhẹ vào vai Cheer, cảm nhận hơi ấm từ cơ thể cô, nhưng lập tức rút lại, như sợ rằng việc tiếp xúc sẽ làm vỡ tan tất cả những gì chị đã cố gắng bảo vệ.

"Cheer, em biết mà... Chúng ta không thể tiếp tục như thế này được," Ann nói, giọng chị nghẹn lại. "Chị có Justin, có gia đình."

Cheer lắc đầu, nước mắt trào ra mà cô không kìm nén được. "Em biết chứ. Nhưng chị Ann, em không thể ngừng yêu chị. Em đã thử, đã cố gắng hết sức, nhưng tình cảm này quá sức với em."

Sự giằng xé giữa lý trí và cảm xúc trong Ann giờ đây càng trở nên dữ dội. Chị nhìn vào Cheer, thấy rõ tình yêu chân thành và sự đau khổ trong mắt cô. Nhưng Ann cũng biết rằng, tình yêu này nếu tiếp tục sẽ chỉ mang lại đau khổ cho cả hai. Chị phải đưa ra quyết định.

"Cheer, em phải hiểu rằng chúng ta không thể..." Ann bắt đầu, nhưng Cheer ngắt lời chị.

"Chị đừng nói nữa. Em biết rằng chúng ta không thể có một kết thúc đẹp. Nhưng em cũng không muốn từ bỏ mà không một lần được yêu chị trọn vẹn," Cheer nói, sự quyết tâm hiện rõ trên khuôn mặt.

Ann cảm thấy trái tim mình như bị xé ra làm đôi. Một bên là trách nhiệm với gia đình, với Justin - người đã yêu thương và tin tưởng chị. Bên còn lại là tình yêu mà chị dành cho Cheer, một tình yêu chị không bao giờ nghĩ rằng mình sẽ có. Nhưng chị biết rằng, quyết định của mình không chỉ ảnh hưởng đến bản thân mà còn đến những người mà chị yêu quý.

"Em muốn gì, Cheer? Em muốn chúng ta sẽ làm gì?" Ann hỏi, cố gắng kiểm soát cảm xúc của mình.

Cheer im lặng một lúc, nhìn thẳng vào mắt Ann. "Em muốn... chị dành cho em một đêm. Một đêm duy nhất, không có ai ngoài chúng ta, không có trách nhiệm, không có ràng buộc. Sau đêm đó, nếu chị muốn, em sẽ rời xa, không bao giờ làm phiền chị nữa."

Ann bất ngờ trước yêu cầu của Cheer. Chị cảm thấy bản thân bị đẩy vào một tình huống không thể thoát ra. Một mặt, chị biết rằng đáp ứng yêu cầu của Cheer có thể phá hủy mọi thứ mà chị đã dày công xây dựng. Mặt khác, Ann cũng không thể phủ nhận rằng chị khao khát được ở bên Cheer, ngay cả khi chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi.

"Chị không thể..." Ann bắt đầu, nhưng khi nhìn vào mắt Cheer, chị lại không thể nói thêm lời nào nữa.

Cheer chờ đợi, đôi mắt long lanh ánh lên một tia hy vọng. Ann cảm thấy mình như đang bị nhấn chìm trong cảm xúc, không thể suy nghĩ rõ ràng được. Chị biết rằng bất kể quyết định nào chị đưa ra lúc này cũng sẽ để lại hậu quả.

Cuối cùng, Ann thở dài, đôi vai thả lỏng như đã chấp nhận số phận. "Được, Cheer. Nhưng chỉ một đêm, và sau đó chúng ta phải buông tay."

Cheer không thể tin vào tai mình, cô cảm thấy niềm vui sướng và nỗi buồn đan xen lẫn lộn. Cô mỉm cười nhẹ, gật đầu đồng ý.

Hết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro