Tập 2: Dòng Chảy Lặng Thầm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ann ngồi một mình trong căn phòng yên tĩnh, đôi mắt dán vào màn hình điện thoại. Cô vừa kết thúc một buổi livestream cùng fan hâm mộ, và trong lúc trò chuyện, một bình luận nổi bật đã thu hút sự chú ý của cô. Ai đó nhắc đến mái tóc ngắn mới của Cheer, kèm theo lời khen về vẻ ngoài ngầu và quyến rũ của cô ấy.

Ann nhớ lại khoảng thời gian mà cô và Cheer thường xuyên gặp nhau. Từ khi Cheer cắt tóc ngắn, đã khá lâu rồi hai người chưa có cơ hội gặp mặt trực tiếp. Mối quan hệ của họ, vốn từng rất gần gũi, dường như đang bị chia cách bởi khoảng cách địa lý và sự bận rộn của cuộc sống. Điều này càng được nhấn mạnh hơn khi gần đây cả hai ít tương tác với nhau trên mạng xã hội, một điều mà fan hâm mộ đã nhận ra và bàn tán.

Ann biết rằng gần đây cô cũng không thể hiện sự quan tâm tới Cheer một cách công khai như trước. Điều này phần nào làm cô thấy có lỗi, nhất là khi sinh nhật của Cheer đã qua đi mà cô không hề gửi lời chúc mừng nào trên mạng xã hội. Fan hâm mộ đã tinh ý nhận ra sự im lặng này, và điều đó làm Ann càng thêm băn khoăn.

Tuy nhiên, chỉ có Ann và Cheer mới biết rằng sự tương tác của họ không hề biến mất, mà chỉ được giữ kín, như một bí mật nhỏ của riêng họ. Ann mở ứng dụng Line, nơi mà cô và Cheer vẫn thường xuyên trò chuyện với nhau.

Tin nhắn cuối cùng của Ann gửi đi từ mấy ngày trước vẫn còn đó: một dòng tin ngắn gọn và đơn giản.

*"Chúc mừng sinh nhật em. Mong em luôn khỏe mạnh và hạnh phúc. Và tóc ngắn của em, thật sự rất đẹp và rất ngầu."*

Ann không cần phải đăng lên mạng xã hội hay khoe khoang với thế giới. Với cô, những điều giản dị, chân thành mới là quan trọng nhất. Cheer đã nhận được tin nhắn ấy, nhưng phản hồi của cô lại mang một sắc thái khác hẳn.

Cheer không trả lời ngay mà để Ann chờ đến tận tối hôm sau. Khi đó, một dòng tin nhắn bất ngờ xuất hiện trên màn hình điện thoại của Ann.

*"Cảm ơn chị Ann. Em biết chị không thích làm mọi thứ phô trương. Em cũng vậy. Nhưng em nhớ những ngày mà chúng ta không phải giấu giếm điều gì. Chị có nhớ không?"*

Ann đọc đi đọc lại dòng tin nhắn ấy, đôi mắt cô khẽ nheo lại, như thể đang cố gắng cảm nhận từng chữ một. Cô biết, sâu thẳm bên trong, Cheer vẫn cảm thấy thiếu vắng một điều gì đó. Không phải chỉ là sự im lặng trên mạng xã hội, mà còn là sự cách biệt về mặt cảm xúc giữa họ.

Cô gõ vài chữ trên màn hình, rồi lại xoá đi. Ann không muốn làm Cheer buồn thêm, nhưng cũng không biết phải giải thích sao cho phải.

Cô thở dài, quyết định gửi một tin nhắn đơn giản: *"Chị nhớ, Cheer à. Dù thế nào đi nữa, em vẫn là người mà chị luôn nghĩ đến."*

Cheer không trả lời ngay lập tức. Ann biết rằng Cheer đang suy nghĩ, hoặc có thể cô ấy đang ở đâu đó, bận rộn với công việc. Ann không muốn làm phiền, nên quyết định đợi.

Thời gian trôi qua, Ann cảm thấy trái tim mình nặng nề hơn. Cô biết rằng mối quan hệ giữa họ không còn như trước, nhưng vẫn không thể ngừng hi vọng rằng một ngày nào đó mọi thứ sẽ trở lại như xưa.

Một tiếng chuông tin nhắn vang lên, làm Ann giật mình. Cô vội vã mở điện thoại, và nụ cười nhẹ hiện lên khi thấy tin nhắn từ Cheer.

*"Chị đúng. Chúng ta không thể quay lại thời điểm ấy. Nhưng chúng ta có thể tạo ra những kỷ niệm mới, phải không chị?"*

Ann không thể không cảm thấy nhẹ nhõm. Cô nhanh chóng đáp lại: *"Đúng vậy!"*

Đôi khi, chỉ cần một chút động viên là đủ để xua tan những lo lắng và nghi ngờ. Ann cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn. Cô và Cheer vẫn còn rất nhiều điều để nói, để chia sẻ, và những kỷ niệm cũ chưa bao giờ phai nhạt. Nhưng bây giờ, họ cần hướng về phía trước, xây dựng những kỷ niệm mới, những điều sẽ khiến tình cảm của họ thêm phần sâu đậm.

Ann thả mình xuống ghế, nhìn ra khung cửa sổ. Bên ngoài, hoàng hôn đang dần buông xuống, ánh nắng cuối ngày nhuộm hồng cả bầu trời. Cô biết rằng, dù thời gian có trôi qua, dù có bao nhiêu thay đổi diễn ra, mối quan hệ giữa cô và Cheer vẫn còn đó, lặng lẽ nhưng bền chặt.

Và rồi, một tin nhắn khác từ Cheer xuất hiện, khiến Ann không thể nhịn được cười:

*"Chị này, em vừa nhận được một lời mời cho một chương trình. Chị có muốn tham gia cùng em không? Coi như chúng ta sẽ có một lý do chính đáng để gặp nhau."*

Ann mỉm cười, gõ nhanh tin nhắn trả lời: *"Chị sẽ xem xét. Nhưng chắc chắn chị sẽ không bỏ lỡ cơ hội được gặp lại em đâu."*

Những kỷ niệm về thời gian quay phim *Ruk Lam Sen* ùa về, những khoảnh khắc đặc biệt mà họ đã cùng nhau trải qua. Mặc dù bộ phim đã kết thúc từ lâu, nhưng Ann không thể nào quên được những cảm xúc mà nó đã mang lại. Bộ phim ấy không chỉ là một thành công lớn về mặt nghệ thuật mà còn là cầu nối cho tình bạn và tình cảm sâu sắc giữa cô và Cheer.

Cheer, đã có một hình ảnh mới, mạnh mẽ và cuốn hút hơn. Nhưng Ann hiểu rằng, sâu thẳm bên trong Cheer vẫn là một người nhạy cảm, dễ bị tổn thương. Những gì mà họ đã trải qua cùng nhau trong những năm tháng ấy đã để lại dấu ấn không thể xóa nhòa trong lòng cả hai.

Cheer đã luôn bên cạnh Ann khi chị gặp khó khăn, khi chị phải đối diện với những sóng gió trong cuộc sống cá nhân. Và Ann cũng không ít lần là điểm tựa tinh thần cho Cheer. Cheer như đang cố gắng che giấu đi phần yếu đuối của mình, phần mà Ann đã từng rất quen thuộc.

Thật ra, Ann đã từng nhiều lần suy nghĩ về mối quan hệ này. Có những đêm, khi nằm một mình trong phòng, cô không thể nào thôi nghĩ về Cheer. Cô biết rằng mình đã có gia đình, đã có một cuộc sống ổn định, nhưng những cảm xúc dành cho Cheer luôn khiến cô băn khoăn, trăn trở.

Ann nhận ra rằng tình cảm của mình dành cho Cheer không chỉ đơn thuần là tình bạn. Có một điều gì đó sâu xa hơn, một thứ mà cô không thể diễn tả bằng lời. Đó là sự khao khát, sự mong muốn được gần gũi và chia sẻ mọi điều với Cheer. Nhưng cô biết, điều đó là không thể.

Những lần họ gặp nhau trước đây, đôi khi chỉ là ánh mắt vô tình chạm nhau, một cái chạm tay nhẹ nhàng, nhưng trong những khoảnh khắc ấy, Ann luôn cảm nhận được một sự kết nối đặc biệt. Cô biết rằng Cheer cũng cảm thấy như vậy, nhưng cả hai đều không dám thể hiện điều đó.

Ann quyết định gửi thêm một tin nhắn, lần này cô muốn thể hiện rõ hơn cảm xúc của mình:

*"Cheer, dù thời gian có thay đổi, dù chúng ta không còn gặp nhau nhiều như trước, nhưng em luôn là người mà chị quan tâm nhất. Chị không thể nói điều này với ai khác, nhưng em là người duy nhất mà chị luôn nghĩ đến, dù là trong những khoảnh khắc bình thường nhất."*

Cheer không trả lời ngay lập tức. Ann cảm thấy một sự căng thẳng nhẹ, như đang chờ đợi một điều gì đó. Cuối cùng, sau vài phút, tin nhắn từ Cheer xuất hiện:

*"Chị Ann, em biết. Em cũng cảm thấy điều đó. Em biết, chúng ta có thể không bao giờ cùng nhau, nhưng em luôn muốn chị biết rằng chị là người đặc biệt nhất đối với em."*

Ann cầm điện thoại chặt hơn, mắt cô khẽ nhắm lại, như muốn ghi nhớ từng chữ, từng cảm xúc mà Cheer đã gửi gắm trong tin nhắn. Cô biết rằng cả hai đều đang đấu tranh với chính mình, giữa mong muốn và hiện thực.

*"Cảm ơn em, Cheer. Dù không thể cùng nhau, nhưng em vẫn sẽ luôn ở đó, trong trái tim chị."*

Ann gửi, rồi thả điện thoại xuống bàn. Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, cảm nhận cơn gió nhẹ thổi qua. Dù có bao nhiêu thay đổi, dù có bao nhiêu thử thách, tình cảm giữa cô và Cheer vẫn luôn tồn tại, âm thầm nhưng mạnh mẽ.

Ann đứng dậy, bước ra ban công để hít thở không khí trong lành. Thành phố về đêm tĩnh lặng, ánh đèn đường chiếu sáng rực cả con phố dưới nhà. Dù đã là đêm khuya nhưng lòng cô vẫn trĩu nặng, những suy nghĩ về Cheer không ngừng quẩn quanh trong tâm trí.

Cheer là người duy nhất hiểu cô, từ những khoảnh khắc yếu lòng đến khi cô phải gồng mình mạnh mẽ trước mặt người khác. Nhưng giờ đây, giữa họ dường như có một bức tường vô hình ngăn cách. Ann biết rõ lý do, nhưng cô lại không dám đối diện với nó. Tình cảm cô dành cho Cheer đã vượt qua ranh giới của tình bạn, nhưng đó cũng là điều mà cô không thể thay đổi, vì chính cô đã chọn con đường riêng của mình từ trước khi biết đến Cheer.

Ann tựa vào lan can, đôi mắt dõi xa xăm, như tìm kiếm một câu trả lời trong màn đêm tĩnh lặng. Bỗng, tiếng chuông điện thoại vang lên, kéo cô trở về thực tại. Là một tin nhắn từ Cheer. Ann nhanh chóng mở ra xem:

*"Chị Ann, em xin lỗi nếu những gì em nói khiến chị cảm thấy khó xử. Em không muốn làm chị buồn hay lo lắng, chỉ là em muốn chị biết rằng em luôn ở đây, luôn sẵn sàng lắng nghe chị. Chúng ta hãy cứ là bạn, như những ngày trước kia, được không?"*

Ann khẽ cười buồn. Cheer luôn là người tinh tế và hiểu chuyện, luôn biết cách làm dịu đi những nỗi buồn trong lòng cô. Nhưng chính sự quan tâm đó lại làm Ann thêm day dứt. Cô biết rằng Cheer đang cố gắng giữ khoảng cách, cố gắng không để mối quan hệ giữa họ vượt qua giới hạn. Cheer hiểu rõ hoàn cảnh của Ann, và chính điều đó khiến Ann cảm thấy có lỗi. Cô muốn giữ Cheer gần mình, nhưng lại sợ làm tổn thương cả hai.

Ann trả lời:

*"Em đừng xin lỗi. Chị rất vui vì có em bên cạnh, dù chỉ là trong những tin nhắn như thế này. Chị không muốn mất đi người bạn đặc biệt như em. Chúng ta sẽ tiếp tục, nhưng không cần phải ràng buộc. Chị hiểu, và chị cũng muốn giữ những kỷ niệm đẹp này mãi mãi."*

Dòng tin nhắn gửi đi, Ann cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn phần nào. Cô biết rằng mình không thể thay đổi quá khứ hay tương lai, nhưng ít nhất, hiện tại này vẫn còn có Cheer bên cạnh, dù chỉ là qua những dòng tin nhắn.

Điện thoại của Ann lại rung lên, lần này là một bức ảnh mà Cheer gửi. Trong bức ảnh, Cheer đang ngồi trên ghế salon, tay cầm một chiếc bánh sinh nhật nhỏ với một ngọn nến lung linh. Ann có thể nhận ra nụ cười của Cheer, nhưng đôi mắt ấy vẫn luôn ánh lên sự đăm chiêu mà Ann đã quen thuộc.

*"Em không tổ chức sinh nhật lớn, chỉ đơn giản thôi, vì em không muốn làm phiền ai. Nhưng hôm nay em đã nghĩ về chị, về những lần chúng ta cùng nhau ăn mừng những dịp đặc biệt. Chị nhớ không, lần chị mua cho em chiếc bánh kem to đùng mà em chẳng dám ăn hết vì sợ mập?"*

Ann bật cười trước kỷ niệm ấy. Đúng là lúc đó Cheer đã lo lắng vì chiếc bánh quá lớn, nhưng Ann vẫn cố tình trêu ghẹo cô nàng. Kỷ niệm đó bỗng trở lại rõ mồn một trong tâm trí, khiến Ann cảm thấy ấm lòng.

*"Chị nhớ chứ. Em lúc đó dễ thương lắm, cứ loay hoay không biết làm sao với chiếc bánh khổng lồ. Chị đã cố tình chọn chiếc bánh to nhất vì muốn em có thật nhiều niềm vui, dù chỉ là một cái bánh sinh nhật."*

Cheer trả lời lại nhanh chóng:

*"Chị Ann, em thực sự rất biết ơn vì những gì chị đã làm cho em. Chị luôn ở đó khi em cần, và em mong rằng dù cuộc sống có thay đổi thế nào, chúng ta vẫn sẽ mãi là bạn tốt, chị nhé?"*

Ann nhìn chằm chằm vào tin nhắn ấy, một phần trong cô muốn khẳng định, muốn nói rằng họ sẽ luôn là bạn tốt, nhưng một phần khác lại khiến cô do dự. Ann không muốn chỉ dừng lại ở tình bạn, nhưng cô hiểu rằng mình không thể làm gì khác.

*"Đúng vậy, Cheer. Chúng ta sẽ luôn là bạn tốt của nhau, bất kể thời gian hay hoàn cảnh có thay đổi như thế nào. Chị mong rằng em sẽ luôn vui vẻ và hạnh phúc, dù chị không thể ở bên cạnh em như trước nữa."*

Cheer không trả lời ngay lập tức, và Ann hiểu rằng có lẽ cả hai đều cần thời gian để tiêu hóa những gì đã nói. Đôi khi, sự im lặng lại là điều tốt nhất, giúp họ có thể thấu hiểu và chấp nhận thực tế.

Ann tắt điện thoại, đứng lặng yên trong đêm khuya, những dòng suy nghĩ không ngừng chảy trong đầu. Cô biết rằng tình cảm của mình dành cho Cheer sẽ không bao giờ thay đổi, nhưng cũng không thể tiến xa hơn. Họ đã từng là một cặp đôi diễn xuất hoàn hảo, nhưng giờ đây, mỗi người đã có một con đường riêng. Dù vậy, Ann vẫn cảm thấy hạnh phúc khi biết rằng Cheer vẫn còn đó, vẫn luôn quan tâm và chia sẻ với cô những khoảnh khắc quan trọng trong cuộc sống.

---

**Hết tập 2.**
FB/IG: vlmwriter

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro