Tập 4: Giai Điệu của Thời Gian

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ann vừa hoàn thành xong một bộ phim mới, chị ngồi nghỉ ngơi trong phòng thay đồ sau một ngày quay dài và mệt mỏi. Khắp căn phòng chỉ có tiếng rì rào của chiếc quạt trần quay đều và nhịp thở nhẹ nhàng của chị. Ánh đèn neon hắt ra từ phía hành lang tạo nên một bức tranh đối lập giữa bóng tối và ánh sáng, như hai thế giới song song mà Ann đang phải đối diện.

Trong một khoảnh khắc hiếm hoi để mình thư giãn, Ann nhận ra rằng đã lâu rồi chị chưa dành thời gian cho chính mình, hay đúng hơn, cho những suy nghĩ về Cheer. Họ từng gắn bó không chỉ qua những bộ phim mà còn qua những khoảnh khắc không thể nào quên ngoài đời thường. Nhưng rồi dòng chảy thời gian cùng những biến cố đã cuốn hai người vào những con đường khác nhau.

Ann nhớ lại những ngày tháng trước đây khi chị và Cheer còn thân thiết, họ từng có những cuộc trò chuyện kéo dài hàng giờ đồng hồ mà không hề cảm thấy mệt mỏi. Những câu chuyện xoay quanh cuộc sống, công việc, những điều nhỏ nhặt mà họ luôn chia sẻ với nhau. Nhưng bây giờ, giữa họ chỉ còn lại sự im lặng và khoảng cách mà Ann không biết bắt đầu từ khi nào.

Hôm nay là ngày nghỉ hiếm hoi sau khi bộ phim mới hoàn thành, Ann quyết định ra ngoài dạo phố để hít thở không khí trong lành. Chị bước ra ngoài, cảm nhận gió nhẹ nhàng luồn qua mái tóc, và vô tình lạc bước đến một quán cà phê nhỏ ven đường—một nơi mà chị và Cheer từng ghé qua khi cả hai còn bận rộn với lịch trình quay phim.

Quán cà phê không thay đổi nhiều, vẫn giữ nguyên vẻ giản dị và ấm cúng. Ann gọi một ly latte, rồi ngồi xuống một góc khuất, nơi chị có thể ngắm nhìn mọi thứ xung quanh mà không bị quấy rầy. Lật từng trang của cuốn sổ tay cũ kỹ mà chị mang theo, Ann viết những dòng suy nghĩ rời rạc, rồi bất ngờ dừng lại khi ánh mắt chị chạm vào một tờ giấy đã úa màu kẹp giữa những trang giấy khác.

Đó là một bức thư mà Cheer đã viết cho chị từ những ngày xưa, khi cả hai mới bắt đầu hợp tác trong *Ruk Lam Sen*. Ann mỉm cười nhè nhẹ, đôi mắt ánh lên một niềm vui pha lẫn với chút buồn bã. Cheer luôn có thói quen gửi những lá thư tay nhỏ xíu cho Ann, với những lời nhắn gửi chân thành và cảm động. Nhưng đây là lá thư mà Ann đã quên mất sự tồn tại, nó nằm lại đây, trong cuốn sổ tay mà chị đã không đụng tới từ lâu.

Khi đọc những dòng chữ của Cheer, Ann như trở lại thời gian đó—những ngày mà họ không cần phải suy nghĩ quá nhiều, chỉ đơn giản là sống hết mình với những cảm xúc mà họ có. Nhưng giờ đây, mọi thứ dường như đã quá xa xôi, chị tự hỏi liệu có phải chị và Cheer đã đi quá xa trên con đường riêng của mình, đến mức không thể quay lại.

Nhưng rồi Ann không khỏi tự cười mình. Chị biết mình vẫn còn tình cảm với Cheer, một thứ tình cảm sâu đậm mà chị đã cố gắng giấu kín trong nhiều năm qua. Nhưng chị cũng biết rằng cuộc sống không đơn giản chỉ là cảm xúc, nó còn đầy những trách nhiệm, ràng buộc và những quyết định khó khăn mà chị phải đối mặt.

Từ xa, một bản nhạc vang lên, giai điệu nhẹ nhàng của bài hát ấy gợi lên trong Ann những cảm xúc không thể gọi tên. Chị nhớ lại những khoảnh khắc vui buồn đã qua, những lần cười đùa vô tư, và cả những giây phút lặng lẽ bên nhau.

Khi bước ra khỏi quán, Ann nhận ra rằng đôi khi người ta cần phải để quá khứ trôi qua để có thể sống trọn vẹn với hiện tại. Chị muốn gặp lại Cheer, không phải để khơi lại những điều đã qua, mà để biết rằng cả hai vẫn có thể mỉm cười với nhau, dù trong bất kỳ hoàn cảnh nào.

Cheer, lúc này đang ở nhà, cũng không khỏi suy nghĩ về Ann. Cô nhận được một thông báo tin nhắn mới từ Ann, không phải là một tin nhắn chúc mừng hay lời chào, mà chỉ đơn giản là một câu hỏi: *"Em ổn chứ?"* Cheer nhìn vào màn hình điện thoại, mỉm cười nhẹ nhàng và trả lời: *"Vâng, em ổn. Còn chị thì sao?"*

Cuộc trò chuyện giữa họ bắt đầu trở nên thường xuyên hơn, không phải với những lời nói hoa mỹ, mà chỉ là những câu hỏi và câu trả lời chân thành. Nhưng trong từng câu chữ ấy, cả hai đều hiểu rằng họ vẫn còn quan tâm đến nhau, dù cho cuộc sống có thay đổi thế nào đi chăng nữa. Dường như cả hai đều cảm nhận được một sự thay đổi, một bước ngoặt mới trong mối quan hệ của họ. Những câu nói đơn giản như "Em ổn chứ?" đã trở thành một cầu nối vô hình, khiến cả hai bắt đầu suy nghĩ về những cảm xúc mà họ đã từng cố gắng chôn giấu.

Cheer ngồi bên cửa sổ, nhìn ra ngoài trời đêm. Từng ngôi sao lấp lánh trên bầu trời như những kí ức vẫn còn lưu giữ trong trái tim cô. Cheer nhớ lại những ngày mà Ann luôn ở bên, những buổi tối hai người cùng nhau trò chuyện đến khuya, những lần cười đùa không ngừng nghỉ. Nhưng giờ đây, khoảng cách giữa họ dường như ngày càng lớn hơn.

Ann, ở bên kia màn hình, cũng không thể dừng lại những suy nghĩ của mình. Chị biết rằng mối quan hệ giữa họ không còn như trước nữa, nhưng chị cũng không thể phủ nhận rằng mình vẫn còn tình cảm với Cheer. Ann cảm thấy bản thân đang rơi vào một vòng xoáy của những cảm xúc mâu thuẫn. Chị yêu gia đình, nhưng đồng thời chị cũng không thể chối bỏ những gì mà Cheer đã mang lại cho cuộc sống của chị.

Những ngày tiếp theo trôi qua với cả hai đều đầy ắp những suy tư. Ann và Cheer đều cố gắng giữ cho cuộc sống của mình tiếp tục như bình thường, nhưng trong lòng, họ đều biết rằng có điều gì đó đã thay đổi.

Một ngày nọ, Ann nhận được lời mời tham gia một sự kiện từ thiện. Đó là một chương trình kêu gọi quyên góp cho trẻ em nghèo ở những vùng sâu vùng xa. Ann đồng ý tham gia mà không do dự, vì chị luôn muốn giúp đỡ những người có hoàn cảnh khó khăn. Nhưng có một điều mà Ann không ngờ đến, đó là Cheer cũng được mời tham dự sự kiện này.

Ngày diễn ra sự kiện, Ann mặc một bộ váy đen thanh lịch, tóc được búi cao gọn gàng. Khi bước vào hội trường, ánh mắt chị bất chợt chạm phải Cheer—người đang đứng ở một góc xa với chiếc váy trắng tinh khôi, mái tóc ngắn cắt gọn, toát lên vẻ mạnh mẽ nhưng cũng không kém phần dịu dàng. Cheer trông có vẻ bình thản, nhưng đôi mắt của cô lại phản chiếu những cảm xúc mà Ann không thể đọc được.

Hai người trao nhau một cái gật đầu nhẹ, rồi tiếp tục làm công việc của mình. Dù không nói gì, nhưng không khí giữa họ như căng thẳng, đầy những điều chưa nói ra. Ann cảm thấy tim mình đập mạnh, một cảm giác mà chị đã không cảm nhận từ rất lâu. Cheer cũng không khác, cô cảm thấy sự hiện diện của Ann làm trái tim cô đập nhanh hơn, nhưng lại cố gắng giữ vẻ ngoài lạnh lùng.

Sau khi sự kiện kết thúc, Ann ngồi lại trên ghế, cảm thấy mệt mỏi không chỉ vì công việc mà còn vì những suy nghĩ hỗn độn trong lòng. Cheer tiến lại gần, cẩn thận chọn vị trí ngồi cách xa Ann một chút. Cả hai im lặng, nhưng rồi Cheer cất lời, giọng nói dịu dàng nhưng mang chút tiếc nuối:

"Chị mệt lắm phải không? Sự kiện này thật ý nghĩa, cũng làm em nhớ lại những ngày mà chúng ta thường tham gia các show thực tế cùng nhau."

Ann nhìn Cheer, cảm nhận được nỗi buồn trong lời nói của cô.

Cheer khẽ thở dài.

Ann cúi đầu, không biết nên đáp lại thế nào. Chị biết rằng họ không thể quay lại những ngày xưa cũ, nhưng cũng không muốn mất đi mối quan hệ đặc biệt này. Một mối quan hệ mà dù không thể gọi tên, nhưng lại là nguồn động lực lớn lao trong cuộc sống của cả hai.

Cuộc trò chuyện của họ tiếp tục với những câu hỏi và câu trả lời đơn giản, nhưng ẩn chứa trong đó là sự quan tâm và tình cảm mà cả hai đều cố gắng giấu kín. Cheer không muốn gây thêm áp lực cho Ann, còn Ann thì không biết liệu chị có thể đi tiếp con đường lưng lửng cùng Cheer hay không.

Nhưng rồi, giữa cuộc trò chuyện, Ann bất ngờ cầm lấy tay Cheer, ánh mắt nhìn thẳng vào mắt cô. "Cheer, chị không muốn chúng ta phải xa cách. Chị không biết tương lai sẽ ra sao, nhưng chị muốn em biết rằng em luôn là người quan trọng với chị."

Cheer cảm thấy tim mình như lạc nhịp. Những lời nói của Ann không quá mãnh liệt, nhưng lại đủ để khiến cô cảm nhận được sự chân thành và tình cảm mà Ann dành cho mình. Nhưng đồng thời, Cheer cũng hiểu rằng họ không thể vượt qua ranh giới mà họ đã tự vạch ra.

"Em cũng muốn chị biết rằng em luôn ủng hộ chị, dù cho chúng ta không thể... đến được với nhau." Cheer nói, giọng nói mang theo chút run rẩy nhưng kiên định.

Ann mỉm cười, một nụ cười buồn nhưng đầy ấm áp. Đa sầu đa cảm, tình cảm của một nữ Thiên Bình thật quá đỗi dạt dào.

Cheer gật đầu, nhẹ nhàng rút tay khỏi Ann. Cả hai không cần phải nói thêm gì nữa, vì những gì cần nói đã được bày tỏ bằng chính cảm xúc của họ.

Cheer bước ra khỏi phòng tập với tâm trạng lặng lẽ. Những bài hát đầy cảm xúc về sự tiếc nuối và chia ly từ lâu đã trở thành một phần quen thuộc trong cuộc sống của cô. Nhưng hôm nay, những ca từ đó bỗng nhiên khiến lòng cô xao động nhiều hơn thường lệ. Điện thoại báo có tin nhắn, Cheer nhìn vào màn hình, một dòng tin nhắn ngắn từ Ann hiện lên.

"Chị thấy em nhảy, đẹp lắm."

Cheer thoáng mỉm cười, nhưng nụ cười ấy chứa đựng một sự đau đớn mà không phải ai cũng có thể nhìn thấu. Có những điều cô muốn nói, những cảm xúc muốn bộc lộ, nhưng lại bị chôn sâu dưới lớp vỏ bọc của một người phụ nữ mạnh mẽ và kiên cường. Đôi khi, những câu từ đơn giản nhất lại là những lời không dễ thốt ra.

Cheer: "Cảm ơn chị, em đã cố gắng rất nhiều để có được những bước nhảy đẹp như vậy."

Ann: "Chị biết mà, em luôn là người chăm chỉ và cầu toàn nhất."

Cheer: "Có những thứ dù cố gắng thế nào cũng không thể hoàn thiện được."

Ann: "Em đang nói đến điều gì?"

Cheer dừng lại, suy nghĩ về những gì cô vừa nói. Cô biết mình đã vô tình để lộ một phần cảm xúc. Nhưng liệu Ann có thực sự hiểu?

Cheer: "Chỉ là nói chung thôi, chị không cần lo lắng."

Ann: "Ừm, chỉ cần em vui là được."

Câu nói của Ann dường như là một lời hứa nhẹ nhàng, rằng bất kể điều gì xảy ra, cô vẫn luôn mong muốn Cheer hạnh phúc. Nhưng Cheer biết rõ, giữa họ có một khoảng cách không thể vượt qua. Đó là khoảng cách của những gì đã qua và những gì không bao giờ có thể trở lại. Những năm tháng họ từng gắn bó bên nhau, những khoảnh khắc cùng cười đùa, chia sẻ, và rồi... tất cả dần phai mờ.

Cheer nhìn qua cửa sổ, cô nhớ lại những lần cả hai cùng nhau chạy trốn khỏi sự hối hả của cuộc sống, tìm đến những khoảnh khắc yên bình bên nhau. Nhưng giờ đây, mọi thứ chỉ còn là ký ức. Những ký ức đẹp đẽ, nhưng cũng đầy nuối tiếc. Cheer nhắm mắt lại, để cho những cảm xúc tràn về. Có những lúc, cô muốn quay lại những ngày xưa, khi mà mọi thứ còn đơn giản. Nhưng cô biết rõ, thời gian không bao giờ quay trở lại. Những gì đã qua không thể thay đổi, và những gì cô có thể làm bây giờ chỉ là tiếp tục bước đi, dù con đường phía trước có lắm chông gai.

Ann: "Em vẫn ngồi đó à?"

Cheer giật mình, nhìn lại điện thoại. Ann vẫn đang nhắn tin.

Cheer: "Dạ, em đang nhớ lại vài chuyện thôi."

Ann: "Có muốn nói với chị không?"

Cheer: "Chắc là không, chị à. Có những điều tốt hơn là nên giữ lại cho riêng mình."

Ann không trả lời ngay, chỉ để lại khoảng lặng trong cuộc trò chuyện. Một khoảng lặng mà Cheer cảm thấy như đang kéo dài vô tận. Nhưng rồi, Ann lại gửi tin nhắn khác.

Ann: "Chị biết. Chỉ cần em biết rằng dù có chuyện gì xảy ra, chị vẫn ở đây."

Cheer cảm thấy trái tim mình như thắt lại. Những lời nói đơn giản ấy khiến cô cảm thấy một nỗi đau sâu thẳm trong lòng. Cô biết rằng họ không thể trở lại như trước đây, nhưng sự hiện diện của Ann vẫn là một nguồn an ủi lớn đối với cô.

Cheer: "Cảm ơn chị."

Ann: "Chỉ cần em vui."

Cheer đặt điện thoại xuống bàn, cảm thấy trái tim mình nặng trĩu. Cô không biết mình nên cảm thấy thế nào, chỉ biết rằng, mọi thứ sẽ không bao giờ còn như cũ. Những kỷ niệm đẹp đẽ, những khoảnh khắc đáng nhớ, tất cả giờ chỉ còn lại trong ký ức. Nhưng cô biết, mình phải tiếp tục bước đi, dù con đường phía trước có khó khăn đến đâu. Cheer hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ cho tâm hồn không bị xáo trộn. Cô muốn nói rằng cô cũng từng chờ đợi, từng hi vọng. Nhưng giờ đây, tất cả chỉ còn là ký ức. Họ đã đi quá xa, và có lẽ sẽ không bao giờ tìm lại được điểm khởi đầu.

Chiếc xe của Cheer dừng lại ở một ngôi nhà gỗ nhỏ giữa khu rừng, điểm dừng chân của cô cho đêm nay. Cheer bước xuống xe, cảm nhận hơi lạnh của đêm bao phủ lấy cô. Cô đứng đó một lúc, ngước nhìn lên bầu trời đầy sao, tự hỏi liệu Ann có đang nhìn cùng một bầu trời với cô không. Và dù không còn bên nhau như trước, liệu có phải cả hai vẫn luôn tồn tại trong trái tim nhau?

Cheer vào trong nhà, đóng cửa lại, nhưng lòng vẫn không thể nguôi ngoai. Cô ngồi xuống bên cửa sổ, nhìn ra khu rừng tối mịt, chỉ có ánh đèn vàng hắt ra từ căn nhà gỗ. Trong không gian tĩnh mịch ấy, những dòng chữ từ Ann vẫn còn văng vẳng trong tâm trí cô, những câu từ như hòa quyện với nỗi lòng trĩu nặng, chẳng thể xóa nhòa.

Hết tập 4.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro