Tập 5: Tiếng Gọi Từ Quá Khứ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ann đang trong một chuyến công tác để quay quảng cáo cho một nhãn hàng mỹ phẩm. Chị bước vào phòng khách sạn, nhìn mưa rơi qua cửa sổ, rồi mỉm cười nhẹ. Ann vẫn giữ lại bản tính lạc quan và không muốn những kỷ niệm buồn ảnh hưởng đến chị. Thế nhưng, khi tiếng chuông điện thoại vang lên, một cảm giác lo lắng lại tràn về.

Cheer nhắn tin, và lần này không phải chỉ là những lời hỏi thăm đơn thuần. Tin nhắn chứa đầy sự bâng khuâng về mối quan hệ của họ, về quá khứ đầy rẫy những kỷ niệm đẹp nhưng cũng nhiều sóng gió. "Chị có nhớ lúc mình quay những cảnh cuối trong 'Ruk Lam Sen' không? Em đã khóc rất nhiều, không phải vì vai diễn mà vì em sợ phải rời xa chị," Cheer viết.

Ann đọc tin nhắn, lòng dậy sóng. Trong khi đó, Cheer ngồi trong xe, đang đi trên một con đường dài, nghe lại những bản nhạc mà hai người từng nghe cùng nhau. Có một nỗi buồn không tên lấp đầy trái tim Cheer, dù ngoài mặt cô ấy vẫn mạnh mẽ.

"Em nhớ chị," Cheer viết tiếp.

Ann ngừng một chút, nhìn vào màn hình. Những ký ức chợt ùa về, những cảnh quay trong rừng khi cả hai đóng vai nhân vật chính, những cuộc nói chuyện suốt đêm, và cả những lần hai người chụp hình chung trong hậu trường. Những kỷ niệm ấy đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của họ.

Khi Ann rời khỏi trường quay vào buổi chiều hôm đó, trời vẫn mưa. Chị mở cửa xe và ngồi xuống ghế, bật một bản nhạc nhẹ nhàng mà Cheer đã gửi cho chị từ nhiều tháng trước. Trong lòng chị dường như đã có một quyết định.

Cheer, ngồi ở quán cà phê nhỏ ở Bangkok, không rời mắt khỏi điện thoại. Cô ấy cũng đang suy nghĩ rất nhiều về tin nhắn vừa gửi đi, tự hỏi liệu Ann có đáp lại không. Trái tim cô vẫn đập mạnh mỗi khi nhận được tin nhắn từ chị, nhưng lần này, có gì đó khác.

Cuối cùng, Ann gửi lại một tin nhắn: "Cheer, chị cũng nhớ em. Những gì mình đã có với nhau là không thể nào quên được. Nhưng chị không muốn làm em đau thêm nữa. Chúng ta có thể cùng nhau vượt qua mọi thứ, nhưng liệu có phải mình đã bỏ lỡ quá nhiều điều quan trọng trong cuộc sống?"

Cheer cảm thấy đau nhói trong lòng khi đọc những dòng chữ ấy. Nhưng cô ấy cũng hiểu rằng Ann đang đấu tranh với bản thân mình, giữa tình yêu và trách nhiệm. Họ không thể quay lại quá khứ, nhưng cũng không thể tiến xa hơn hiện tại.

"Nhưng em không muốn mình phải tiếc nuối thêm nữa. Nếu có cơ hội, em muốn mình cùng nhau bước tiếp, dù chỉ là dưới hình thức bạn bè," Cheer đáp lại, giọng cô ấy trầm lắng và chậm rãi.

Ann cầm điện thoại lên, lòng nhẹ nhõm hơn sau khi nhận được tin nhắn của Cheer. Chị quyết định sẽ mở lòng mình hơn, không để quá khứ ngăn cản bước tiến của hai người nữa.

Và cứ như vậy, họ bắt đầu mở ra một trang mới trong mối quan hệ của mình, không phải với hy vọng quay lại như trước, nhưng với niềm tin rằng dù thế nào, họ vẫn sẽ luôn bên nhau, hỗ trợ nhau trong mọi tình huống.

Sau tin nhắn cuối cùng của Ann, không khí giữa hai người có phần trầm lắng hơn. Ann vẫn luôn có những suy nghĩ và cảm xúc lẫn lộn về mối quan hệ này. Chị không thể phủ nhận rằng trái tim mình vẫn rung động mỗi khi nghĩ về Cheer, nhưng trách nhiệm với gia đình, với con cái đã khiến chị không thể làm khác được.

Một ngày sau đó, Ann có buổi gặp gỡ với một đạo diễn cho một dự án phim mới. Đạo diễn này đã từng làm việc với Ann từ trước, và anh ta là một người rất tinh tế trong việc khai thác tâm lý nhân vật. Trong buổi gặp, anh ta hỏi Ann về cảm xúc hiện tại, và chị vô tình chia sẻ những khó khăn trong cuộc sống cá nhân. Ann đã không ngờ rằng sự cởi mở đó lại giúp chị hiểu rõ hơn về bản thân mình.

Trong khi đó, Cheer vẫn đang cố gắng tập trung vào công việc, nhưng rõ ràng tâm trí cô vẫn luôn nghĩ về Ann. Cô ấy thường xuyên check tin nhắn, mong chờ một điều gì đó, một sự thay đổi từ Ann. Cheer tự hỏi liệu tình cảm này có thể tồn tại mãi mãi dưới hình thức bạn bè hay không.

Một đêm, Ann quyết định gọi điện cho Cheer. Đã lâu rồi họ không nói chuyện trực tiếp với nhau qua điện thoại. Khi Cheer bắt máy, cả hai đều im lặng một lúc lâu. Tiếng mưa ngoài cửa sổ nhà Ann hòa cùng tiếng thở dài của chị.

"Cheer, chị đã suy nghĩ rất nhiều. Chị muốn em biết rằng chị luôn coi em là một phần quan trọng trong cuộc sống của chị. Nhưng chị không chắc mình có thể tiến xa hơn được," Ann nói, giọng chị trầm lắng và có chút đau khổ.

Cheer im lặng lắng nghe, cảm nhận được sự đấu tranh nội tâm trong từng lời của Ann. Cô ấy hiểu rõ tình huống này hơn ai hết, nhưng điều đó không khiến nó dễ dàng hơn.

"Chị đừng lo lắng quá nhiều. Em không mong đợi gì từ chị cả. Chỉ cần chị ở bên em, dù là bạn bè hay gì đi nữa, em cũng hạnh phúc," Cheer đáp lại, nhưng trong lòng cô ấy, một nỗi buồn vô tận vẫn cứ âm ỉ.

Sau cuộc gọi đó, cả hai người đều cảm thấy nặng nề hơn. Họ đã cố gắng giữ khoảng cách để bảo vệ nhau, nhưng cũng chính khoảng cách ấy lại khiến họ đau khổ. Ann và Cheer quyết định sẽ không gặp nhau trong một thời gian để cả hai có thể tìm lại sự bình yên trong lòng mình.

Thời gian trôi qua, Ann tiếp tục với công việc của mình, nhưng mỗi khi có một khoảng lặng, chị lại nhớ về Cheer. Có lẽ đó là một sự thử thách từ cuộc sống, khi mà tình yêu và trách nhiệm luôn là hai mặt đối lập không thể hòa giải.

Một buổi tối, Ann nhận được một bức thư từ Cheer. Trong thư, Cheer kể về những khó khăn mà cô ấy đang đối mặt, không chỉ trong cuộc sống mà còn trong việc cố gắng quên đi Ann. Cô ấy viết rằng tình cảm của mình dành cho Ann không hề thay đổi, nhưng cô cũng hiểu rằng có những điều mình không thể có được.

Ann đọc từng dòng trong bức thư, cảm nhận được sự chân thành và nỗi đau của Cheer. Chị không thể ngăn mình cảm thấy buồn và đồng cảm với Cheer. Sau đó, Ann viết một bức thư trả lời, nhưng thay vì gửi đi, chị lại cất nó vào trong một ngăn kéo kín. Có lẽ chị sợ rằng một khi bức thư đó được gửi đi, mọi thứ sẽ trở nên phức tạp hơn bao giờ hết.

Cheer chờ đợi, nhưng không nhận được hồi âm. Điều đó khiến cô ấy đau đớn, nhưng cũng hiểu rằng Ann đang cố gắng giữ cho cả hai khỏi tổn thương thêm. Dù vậy, nỗi nhớ nhung và tình cảm dành cho Ann vẫn luôn cháy bỏng trong lòng Cheer.

Ann cố gắng quên đi những dòng thư của Cheer nhưng không thể. Chị dành nhiều thời gian hơn để làm việc, tham gia các dự án mới, hy vọng sự bận rộn sẽ giúp mình vượt qua nỗi ám ảnh đó. Tuy nhiên, mỗi khi đêm về, chị vẫn nhớ về Cheer. Có lẽ đó là điều không thể thay đổi.

Một ngày nọ, khi đang trên đường đi làm về, Ann quyết định dừng lại bên bờ biển, nơi chị và Cheer đã từng đến. Chị ngồi xuống, nhìn ra xa và nhớ lại những kỷ niệm. Những buổi chiều lãng mạn cùng nhau, những lần trò chuyện thâu đêm không ngớt. Cảm giác ấm áp khi ở bên cạnh Cheer luôn khiến Ann thấy bình yên, nhưng giờ đây lại trở thành một vết thương sâu thẳm trong lòng.

Điện thoại của Ann rung lên, một tin nhắn từ người đạo diễn mà chị đã gặp gần đây. Anh ta mời chị tham gia một bộ phim mới, một dự án mà nhân vật chính phải đối mặt với những đấu tranh tình cảm tương tự như chị. Ann mỉm cười chua chát, chị nhận ra rằng cuộc đời đôi khi có những trùng hợp kỳ lạ. Dù muốn từ chối, Ann vẫn đồng ý tham gia. Chị cảm thấy dự án này có thể là một cách để chị đối diện với những cảm xúc thật sự của mình, và có thể giúp chị hiểu rõ hơn về bản thân.

Trong khi đó, Cheer cố gắng tiếp tục cuộc sống của mình mà không có Ann. Cô ấy tham gia vào các hoạt động xã hội, gặp gỡ bạn bè và làm việc không ngừng nghỉ. Nhưng mỗi khi có một chút thời gian rảnh rỗi, hình ảnh của Ann lại xuất hiện trong đầu cô. Một buổi tối, Cheer đang trên đường về nhà thì gặp phải một cơn mưa lớn, dừng xe tạm ở dưới một mái hiên lớn để trú mưa, ký ức về Ann lại ùa về. Cheer mở điện thoại và bắt đầu viết một tin nhắn cho Ann, nhưng sau đó lại xóa đi. Cô biết rằng không nên làm phiền Ann nữa, vì chị ấy đã có cuộc sống riêng của mình.

Mọi thứ dường như đang đi vào ngõ cụt, nhưng cả hai người đều không thể ngừng nghĩ về nhau. Sự đấu tranh giữa tình cảm và lý trí khiến họ cảm thấy mệt mỏi và bế tắc.

Vào một buổi tối khi Ann đang lái xe về nhà sau một buổi họp căng thẳng, chị nghe trên radio một bài hát quen thuộc. Lời bài hát khiến chị không khỏi nhớ đến Cheer và những kỷ niệm đã qua. Ann đột nhiên dừng xe bên lề đường, lòng ngập tràn cảm xúc. Chị đã từng cố gắng đẩy Cheer ra khỏi tâm trí mình, nhưng bài hát này khiến mọi nỗ lực của chị trở nên vô nghĩa. Chị cảm thấy như đang bị kéo ngược lại vào một mối tình không lối thoát.

Cheer, mặt khác, cũng không thể thoát khỏi sự ám ảnh từ Ann. Mỗi lần cố gắng tiếp tục cuộc sống của mình, hình ảnh Ann lại hiện lên trong đầu cô. Đặc biệt là những khoảnh khắc yên tĩnh một mình, khi không còn gì để bận rộn với công việc hay bạn bè, những cảm xúc với Ann lại ùa về. Cheer không biết mình nên làm gì với những cảm xúc này, bởi vì cô hiểu rằng việc tiến xa hơn chỉ mang lại rắc rối cho cả hai.

Một ngày nọ, Ann nhận được một tin nhắn từ một người bạn thân, mời chị tham gia một buổi tiệc nhỏ. Mặc dù Ann không thực sự muốn ra ngoài, nhưng chị nghĩ rằng có lẽ sẽ tốt hơn nếu mình giao tiếp với mọi người thay vì cứ mãi ở trong vòng luẩn quẩn của những suy nghĩ về Cheer. Tuy nhiên, khi đến buổi tiệc, Ann nhận ra mình không thể tận hưởng được gì. Tâm trí chị cứ bị kéo về quá khứ, về những khoảnh khắc bên Cheer. Ngay khi chị quyết định rời khỏi buổi tiệc sớm, Ann vô tình thấy một cảnh tượng quen thuộc - một người phụ nữ với mái tóc ngắn giống hệt Cheer. Tim Ann đập mạnh, nhưng khi nhìn kỹ lại, chị nhận ra đó không phải là người mà chị trông ngóng.

Cheer cũng cảm thấy tương tự. Mỗi khi nhìn thấy một cảnh vật nào đó liên quan đến Ann, cô đều cảm thấy như có một sợi dây vô hình kéo cô lại với chị. Cheer biết rằng điều này không thể kéo dài mãi mãi, nhưng cô không biết làm thế nào để giải thoát mình khỏi những cảm xúc này. Cô tự nhủ rằng mình cần phải mạnh mẽ hơn, nhưng tình cảm với Ann cứ như một vết sẹo không thể xóa nhòa.

Đêm khuya, khi mà thành phố đã chìm vào giấc ngủ, Ann vẫn không thể nào dỗ mình vào giấc. Căn phòng khách với chiếc đèn chùm treo lơ lửng, ánh sáng dịu nhẹ phản chiếu qua cửa sổ tạo thành những bóng mờ trên tường. Chị ngồi trước chiếc đàn piano, ngón tay lướt nhẹ qua những phím đàn cũ kỹ, từng âm thanh vang lên đầy tâm trạng. Âm nhạc, đối với Ann, là nơi trú ẩn, là cách duy nhất để chị tìm lại chút bình yên trong tâm hồn.

Bên ngoài, gió mùa đông thổi qua, mang theo cảm giác se lạnh. Ann kéo áo khoác sát người hơn, nhưng không phải để tránh cái lạnh của thời tiết mà là để bảo vệ trái tim khỏi những cảm xúc hỗn loạn đang dâng trào. Mỗi khi nghĩ về Cheer, trái tim chị lại nhói lên. Mỗi kỷ niệm, mỗi nụ cười, mỗi ánh mắt... tất cả như một cuộn phim đang tua chậm trong đầu chị. Tình cảm đó sâu đậm hơn chị nghĩ, và cũng nguy hiểm hơn chị từng hình dung.

Đột nhiên, điện thoại trên bàn rung lên, kéo Ann ra khỏi dòng suy nghĩ. Chị nhìn tên người gọi, lòng ngập ngừng. Là Cheer.

Ann nhấc máy, lắng nghe giọng nói thân thuộc bên đầu dây kia.

Cheer im lặng một lúc, rồi giọng cô chậm rãi cất lên, "Chị Ann, em nhớ chị."

Ann cảm thấy tim mình như bị thắt lại. Nhưng không một lời nào đáp lại Cheer, chị làm sao trả lời cô trong khi chị cũng muốn nói câu ấy hàng ngàn lần, và rồi cũng lại cố ghì chặt nó trong tim.

Cheer thở dài, như chấp nhận điều mà cả hai đều biết rõ nhưng không ai muốn đối diện. "Em hiểu rồi, chị không cần trả lời em, chỉ như vậy là đủ rồi... em vẫn mong có một ngày chúng ta có thể cười nói như xưa, như hai người bạn thân thiết mà không phải lo lắng gì cả."

Ann muốn nói thêm điều gì đó, nhưng lại chọn im lặng. Đôi khi, không nói ra chính là cách tốt nhất để bảo vệ cả hai khỏi những tổn thương sâu hơn.

Hết tập 5.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro