2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

..........

     Nhớ lại những việc đã qua, lần này Trân cảm thấy xúc động trong lòng. Trân cúi xuống nhìn nàng, nhìn nét mặt hiền từ và buồn bã trước ánh lửa làm cô dâng lên một sự đau sót, một sự hối hận, trách móc cái tàn ác của bản thân bấy lâu nay. Trân dịu dàng đặt tay lên vai vợ, nói khẽ. Giọng cô run và lạ hẳn đi:

- Khuya rồi đấy, thôi em đi ngủ đi, để sáng mai dậy làm.

Ánh trả lời :

- Để em đan nốt cho xong một thể.

- Không em cứ cất đi. Lúc nào làm chả được, không phải vội.

Ánh ngừng tay, thu dọn. Nàng thôi vì nghe lời chồng xưa nay, không dám làm trái ý. Đến khi ngẩng lên nhìn Trân, nàng thấy trong mắt cô một vẻ âu yếm khác thường. Một nụ cười nở trên môi, nàng vui vẻ nói:

- Ừ nhỉ, thôi em cất nhé.

Trân cho thêm củi vào lò sưởi, cho ngọn lửa sáng lên, cô bảo:

- Xong em ngồi vào đây cho ấm.

Ánh ngồi xích lại bên chân, tựa vào thành ghế. Hai người yên lặng ngồi nhìn ngọn lửa, ánh hồng trong lò toả ra làm tôn lên gương mặt xinh của nàng.

- Con Thư bây giờ chắc đương ngủ kĩ đây

- Mai nó dậy thấy gấu chị mua chắc nó thích lắm chị nhỉ ?

   Trân gật đầu, im lặng - dĩ vãng là xâm chiếm ý nghĩ của cô. Trân lại nhớ tới cái tình yêu thời trẻ ấy, nếu không phải do gia đình ngăn cản, cô đã lấy nàng thiếu nữ trong sáng, ngây thơ tên Nguyên Ánh ấy, trước khi nàng biết đến sự đau khổ vì người chồng trước. Cô sẽ âu yếm, dắt nàng đi trên cuộc đời. Nhưng tiếc thay lại chỉ là những mơ mộng hão huyền mà cô tưởng tượng ra. Lòng nhớ tiếc những ngày sung sướng có thể có ấy dồn đến cô như lớp sóng vào bờ. Những kỉ niệm cứ tua đi như một cuốn phim trong trí nhớ của cô, mọi thứ thật rõ rệt. Trân ngập ngừng cúi xuống:

  - Em còn nhớ trước ngày em về nhà chồng không ? Cũng rét như hôm nay, chả khác gì. Có phải hôm ấy em bận chiếc áo nhung đen không ?
  Nàng khẽ lắc đầu:

- Lâu nay em cũng không còn nhớ nữa.

     Nàng ngạc nhiên, từ ngày lấy nhâu, nàng không thấy chồng nhắc về chuyện cũ bao giờ.

  - Thấm thoát đã 7,8 năm rồi, chóng quá em nhỉ. Độ ấy chúng ta khổ biết bao nhiêu, chị trông em khóc mà buồn quá

    Ánh yên lặng nhìn ngọn lửa, đâu đấy trong đầu nàng hiện dần ra những hình ảnh nàng tưởng đã phai nhoà theo thời gian. Giờ đây tiếng nói của Du Trân đã đánh động những kí ức đau khổ ấy một lần nữa. Dần dần, những ngày qua sống lại, đè nén tâm can. Nàng thấy bàn tay của Trân lần xuống nắm chặt lấy tay nàng một cách âu yếm, Ánh ngả người dựa hẳn vào chân chồng. Trân tưởng như được sống lại bao nhiêu năm về trước, cô tưởng ngồi dưới chân cô chính là nàng thiếu nữ ấy, lòng cô lại dâng lên thiết tha yêu mến.

Cái kỉ niệm êm đềm ấy đên lần lượt với những buổi đau khổ của Ánh, những lúc cô hành hạ, tàn ác với nàng. Trân thấy mủi lòng, nước mắt ứa lên cổ khiến cô nghẹn ngào thương xót. Cô kéo nàng lên để vào lòng thổn thức:

- Em tha lỗi cho tôi nhé.

    Ánh lặng lẽ ngước mắt nhìn chồng. Khoé mắt nàng đẫm lệ, bao nhiêu nỗi buồn trong lòng nàng tan đi chìm đắm vào trong tình yêu.

   Nàng quơ tay lên vai Trân, gục đầu vào cổ chồng, Trân hôn lên trán nàng.

   Hai người đều yên lặng không nói, cùng nhìn ngọn lửa reo hồng trong bóng tối, Trân thấy sung sướng như vừa mới yêu. Từ trong dĩ vãng xa xăm, bóng người xưa trở về bên cô, tươi tắn và xinh đẹp như buổi gặp gỡ ban đầu.

   Cô bỗng thấy một ý muốn khêu gợi tro tàn,  cái quá vãng của Ánh từ khi lấy chồng, chưa bao giờ Trân hỏi đến. Hai người cũng lặng lẽ và đồng ý mà không nhắc đến chuyện cũ. Nhưng trong tối nay Trân muốn biết, cô bắt Ánh kể lại cuộc đời của nàng bên người chồng trước , những nỗi đau khổ, lo nghĩ mà nàng phải trải qua. Ánh vâng lời thuật lại mọi chuyện với giọng nói trầm lặng, buồn bã, lâu lâu còn có chút nghẹn lại.

   Mỗi lời nàng nói ra như một mũi dao đâm lạnh đâm vào tim cô, thật nhức nhối làm sao, mỗi hành vi tử tế hay âu yếm của người chồng cũ, không xót thương, cô đợi nghe những cái tỉ mỉ, rõ rệt vẽ lại trong tâm trí dáng điệu thân ái của 2 người. Lòng cô lại đau đớn như rỉ máu. Cô ôm chặt lấy Nguyên Ánh vào lòng. Nàng kể những nỗi tủi nhục, những lúc bị đánh đập, Trân lại nghĩ đến những lúc chính cô đã hành hạ nàng, tàn ác với nàng. Cô rùng mình cho sự tàn ác ấy, tự giận bản thân vì đã ích kỉ mà trút giận lên nàng.

      Khi Ánh ngừng nói, Trân quay đầu nàng về hướng mình đặt lên môi nàng một nụ hôn nhẹ nhàng nhưng lại chứa bao sự yêu thương, sự biết lỗi trong đó. Cô nhìn vợ qua nước mắt, lại hôn vào má nàng:

  - Tôi thương em nhiều quá, Trương Nguyên Ánh à!
      Rồi muốn ghi nhớ một sự thay đổi từ đây, Hữu Trân âu yếm nhắc:

  - Ngày mai bé Hiền Thư được đúng một tuổi rồi.
Ánh không đáp, cẩn thận nép vào người chồng. Ngọn lửa trong lò bừng sáng và rỡn múa trên than hồng, củi khô lách tách nổ như vui cùng cái vui của vợ chồng.

     Im lặng nối tiếp nhau, dù không ai nói với nhau câu nào nhưng đâu đó trong thâm tâm họ đã hiểu ra tình cảm của cả 2 dành cho nhau sâu đậm đến nhường nào . 

                                  ~  The End ~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro