Chương 41: Hai ngày, sắp bị lăn lộn thành từng mảnh (H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thanh âm nỉ non yêu kiều bị đâm đứt quãng.

Dưới trời đêm, hai thân thể triền miên quấn quýt, không nỡ tách rời, người phụ nữ cao lớn khỏe mạnh ôm cô gái nhỏ xinh tinh tế.

Vóc dáng sai lệch, khiến Nguyên Ánh nằm trong lòng cô như là búp bê Tây Dương để người tùy ý chơi đùa, Hữu Trân không hề có ý muốn vào trong, thần kinh Nguyên Ánh căng chặt, lối nhỏ càng kẹp chặt, ngày càng mẫn cảm.

Chỉ đâm thọc vài cái nước đã phun ra như hồng thủy, thật sự sướng đến điên người. Mà dưới tư thế làm tình này, dâm thủy bị cắm văng ra tứ tung, Nguyên Ánh thấy xấu hổ hết sức, nàng cảm giác mình như đứa trẻ con để cô xi tiểu, dù khoái cảm có cuồn cuộn, nhưng nàng cũng chỉ có thể cầu xin cô kết thúc nhanh một chút.

Ấy mà thể lực cô lại cố tình tốt đến muốn mạng, một tư thế ít nhất cũng phải nửa tiếng trở lên, lại còn không quá thích đổi tư thế, trừ khi kế tiếp là một cuộc 'yêu' mới.

Nguyên Ánh thật sự không biết mình được trải nghiệm loại tình ái siêu chất lượng cỡ này, là hạnh phúc hay bất hạnh đây!

Sau khi tinh dịch bắn vào trong huyệt, cơ thể căng chặt của nàng mới thoáng nơi lỏng, cả người mềm thành một bãi nước.

Lúc bị ôm về phòng, Nguyên Ánh phỉ nhổ trong lòng, ngắm sao gì chứ, ngoài bị đâm đến đầu váng mắt hoa, sao nổ đầy đầu, nàng cũng chỉ mới liếc được có vài lần.

Giờ mệt như chết rồi, đừng nói đến ngắm sao, dù cả trời có phủ đầy kim cương, nàng cũng lười đi ra liếc mắt một cái.

Hữu Trân nằm bên cạnh nghỉ ngơi không bao lâu lại đột nhiên xoay người đè nàng xuống dưới, hơi thở nặng nề, vật dưới đùi đã dựng thẳng, đâm đâm chọc chọc vào miệng huyệt.

Nguyên Ánh xốc mí mắt nặng trĩu lên, giọng điệu mềm mại nói: "Mau ngủ đi... em mệt quá~"

"Không phải em nói, về phòng rồi làm bao nhiêu lần cũng được à?" Hữu Trân cười xấu xa nói.

"Em nói... Um~~ rõ ràng là... ư... nhẹ chút..." Thứ đồ chơi kia đã cắm vào trong huyệt, trong lòng Nguyên Ánh hiểu rõ rằng muốn cô dừng lại là không thể nào, nên nàng đành thả lỏng cơ thể mặc cô chơi đùa, chỉ mong cô nhanh chóng bắn ra, để nàng còn nghỉ ngơi.

Ở trong căn biệt thự này hai ngày với Hữu Trân, đừng nói tới đi chơi, bởi trên cơ bản ngoài việc ăn uống ngủ nghỉ, thì chỉ có để cô làm, ngay cả cửa phòng nàng cũng không bước ra nổi.

Bị cô làm bao nhiêu lần, Nguyên Ánh đã không đếm nổi, hai ngày sau nàng thật sự không chịu nổi nữa, phải lấy cớ là bố mẹ gọi về, nhanh chân chạy thoát!

Trên đường về, tâm tình Nguyên Ánh vốn đang sung sướng, nhưng khi về càng gần đến nhà, cõi lòng lại càng xôn xao.

Nói thật, dù đã làm hòa với Hữu Trân, nhưng trong thâm tâm, nàng vẫn chưa thể tha thứ cho mẹ cô, hơn nữa còn có chút bài xích, một màn bị ném quần áo ra cửa khi ấy, giờ này nhớ lại vẫn thấy nhục nhã như cũ.

Nàng biết mẹ mình khiến mẹ cô tức đến nhập viện, cũng đã đồng ý đến bệnh viện cùng Hữu Trân xem sao, nhưng sau khi ra khỏi cao tốc, nàng lại có hơi chùn bước.

"Hữu Trân... Em đột nhiên hơi choáng, không ấy chị đưa em về nhà trước đi."

Hữu Trân nghiêng mặt liếc nhìn Nguyên Ánh, trong lòng hiểu rõ, cô duỗi tay nắm lấy tay Nguyên Ánh, mười ngón tau đan chặt, trấn an nàng: "Được, em về nhà nghỉ trước đi, hai ngày nay em đúng là rất mệt, chị tới viện xem tình hình thế nào."

"Vâng." Nguyên Ánh gật gật đầu.

Đưa Nguyên Ánh về nhà xong, Hữu Trân cũng đi vào nói chuyện đôi câu, bố mẹ Trương nhìn thấy con gái về cùng Hữu Trân, trong lòng cũng hiểu được hai người đã hòa hợp như lúc ban đầu, nên đương nhiên cũng không làm khó Hữu Trân nữa, chỉ dặn dò là nếu cô thật sự muốn cưới Nguyên Ánh, thì bố mẹ cô bên kia phải hòa hảo, bằng không sau này số lần vợ chịu ủy khuất còn rất nhiều.

Hữu Trân cũng không nhiều lời, chỉ bảo đảm cô sẽ giải quyết thật tốt việc này.

Sau khi vội vàng chạy tới bệnh viện, người mẹ vốn đang vặn eo giãn cốt, vừa thấy Hữu Trân thì lập tức nằm lại về giường thở ngắn than dài, mắt rưng rưng nói: "Con gái, con về rồi à, con phải làm chủ cho mẹ, con không biết bà già kia mắng mẹ thế nào đâu, tục ngữ nói rất đúng mẹ sao con vậy, may mà con với con nhỏ Nguyên Ánh kia kết hôn giả, không là về sau con ăn khổ rồi a."

Hữu Trân kéo ghế, ngồi xuống mép giường, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Mẹ, sau khi bị tai nạn, con không nhớ rõ con và Nguyên Ánh có kết hôn giả thật không, nhưng con biết rõ hiện tại, người con muốn cưới là cô ấy, con không biết vì sao mẹ biết chúng con kết hôn giả, còn tức giận đuổi cô ấy ra khỏi nhà nữa, chuyện này con có thể không truy cứu, nhưng đợi mẹ ra viện, nhất định phải cùng con tới đó xin lỗi, chỉ có vậy cô ấy mới có thể hoàn toàn tha thứ cho con, chúng con mới có thể tốt đẹp như lúc đầu."

Mẹ An nghe vậy, sửng sốt mất nửa ngày, sắc mặt càng ngày càng khó nhìn, nhíu mày nói: "Con gái, đầu con có phải hỏng rồi không, lúc trước mẹ đã lấy làm lạ, cô gái xinh đẹp gia thế tốt con đều không cần, lại muốn cưới con nhỏ chết dí kia, lúc mẹ biết nó với con kết hôn giả, vất vả lắm mới tiếp thu được, vậy mà giờ con lại nói thích nó thật? Mẹ nói cho con biết, An Hữu Trân! Con nhỏ kia sớm muộn gì cũng đội nón xanh cho con thôi, con đi công tác, nó với đứa bạn nó, là đàn ông, thân mật khăng khít, còn hẹn nhau đi khách sạn! May mà mẹ nghe được, còn không sao mà biết được con kết hôn giả chứ! Lúc mẹ về nhà đuổi nó, thằng kia lại trùng hợp thế, xuất hiện ngay cửa nhà, hai đứa nó cùng một phe, nói năng không biết lớn nhỏ!!"

"Mẹ... mẹ từ từ, mẹ nói mẹ nghe được ai gọi điện, mới biết con và Nguyên Ánh kết hôn giả?" Hữu Trân vội vàng cắt ngang, dò hỏi.

"Sao mẹ biết là ai chứ? Khi ấy đi dạo phố với dì Trần, đi hồi mệt thì tìm một quán uống nước, vừa hay lại nghe được một thanh niên đang gọi điện, gọi đối phương là Nguyên Ánh, nên là nghe thêm vài câu, cậu ta nói 'Chuyện em và Hữu Trân kết hôn giả, chỉ có thể lừa được nhất thời chứ chẳng thể lừa cả đời được, em không sinh con, sao bố mẹ không nghi cho được...' sau đó là một tràng cười ghê tởm, nói rằng không chừng cậu ta có thể giúp được bla bla, mẹ vừa nghe thì lập tức nóng đầu chạy về, con nói xem nó lừa con kết hôn giả thì thôi đi, còn nói chuyện tùy tiện với đàn ông như thế, mẹ không tức giận sao được! Còn có bà già kia mắng mẹ, mắng đến nằm viện đây này, ai ~ giờ huyết áp còn cao nữa, mới nói vài câu đã choáng cả đầu rồi..."

Mẹ An còn chưa dứt lời, đã thấy bố An đi vào, miệng còn lải nhải: "Bạn già, y tá nói, hôm nay bà phải xuất viện rồi, giường bệnh thiếu hụt, bà không có việc gì, không thể ở lại.... Ui- Tiểu Trân về rồi à~"

Mẹ An lúng túng nói: "Y tá kia biết gì chứ, bác sĩ phê chuẩn giấy nhập viện cho tôi đấy..."

"Đấy chẳng phải bà nói hoa mắt chóng mặt, ăn vạ không đi, nên người mới cho bà nhập viện để quan sát à." Bố An nói đúng sự thật.

Mẹ An hung dữ liếc xéo bố An một cái, không nói gì nhưng lại như đã nói tất cả.

"Đi thôi, thay đồ bệnh nhân ra, cùng con tới nhà Trương Nguyên Ánh một chuyến, con nói mẹ biết, cuộc điện thoại mẹ nghe được là giả, trước khi mẹ vào nhà, con và Nguyên Ánh vẫn luôn gọi video, cô ấy không hề nghe cuộc gọi nào cả, mẹ không đi xin lỗi, con sẽ bán căn hộ kia đi, cô ấy nói không muốn về chỗ đó nữa, cho nên con chuẩn bị sau khi lãnh chứng xong sẽ mua một căn mới, làm tài sản chung của vợ chồng con, về sau mẹ không có lý do hay tư cách gì đến nhà của bọn con mà đuổi cô ấy đi, còn nữa... sau này có gì khó chịu, phát giận với bố con đi, ông ấy cưới vợ ông ấy dỗ, con cưới vợ con tự nuông chiều."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro