Chương 42: Sinh một đội bóng rổ.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mẹ An bị con gái nói thẳng như vậy thì kinh hoảng trợn mắt há mồm, sau đó lại thẹn quá hóa giận nói: "Tôi không đi! Dựa vào cái gì mà bắt một trưởng bối như tôi đi xin lỗi một con nhóc chứ, trách oan thì sao hả, cùng lắm thì lần sau tôi chú ý chút là được rồi, An Hữu Trân tôi nói chị biết, nếu chị dám bán rồi mua căn khác, tôi... Tôi đây không thèm sống nữa!! Không tin chị thử xem!"

Hữu Trân nhún vai, chiếu ánh mắt đồng tình sang phía bố mình, nói: "Vợ của bố, bố tự dỗ đi, con đi dỗ vợ con đây!"

Dứt lời, Hữu Trân xoay người ra phòng bệnh.

Mẹ An xuống giường muốn chạy theo, nhưng bố An ngăn lại khuyên nhủ: "Con bà cũng gần 30 tuổi rồi, cũng không còn là đứa trẻ để tùy bà sắp xếp nữa đâu, hơn hết chuyện lần này, vốn dĩ là bà sai rồi, dù hai đứa nó có kết hôn giả đi nữa, bà cũng không thể đuổi con dâu đi thế được. Thêm nữa là, con nó cũng tách hộ khẩu từ đời nào rồi, dù là bán nhà hay lãnh chứng, nó đều có thể tự quyền quyết định, bà uy hiếp nó cũng chẳng có tác dụng gì, tốt nhất là đừng gây rắc rối cho đôi bên nữa."

"Tôi sai? Tôi sai ở đâu chứ! Chẳng phải tôi... Hiểu lầm à, tôi cho rằng con nhóc đó lừa Tiểu Trân kết hôn giả còn cắm sừng nó nữa, nên tôi mới tức giận, tức đến hồ đồ thôi? Này... này không thể trách tôi a! Nhà nó còn mắng tôi tức đến nằm viện đây này, bà già kia còn chưa xin lỗi tôi đâu đấy!" Mẹ An ngoài miệng không tha, nhưng càng nói càng không có tự tin.

Bố An chỉ có thể cười nịnh nọt: "Đúng đúng đúng, do tức đến hồ đồ nên bà mới vậy, tôi biết bà khoan dung độ lượng nhất, chờ bà hết giận, đến trò chuyện với con dâu vài lời nhé, chắc bà không đành lòng nhìn con gái bà nóng ruột đâu đúng không?"

Bố An nói vài lời trấn an, sắc mặt mẹ An cũng khá hơn nhiều, lúc này mới từ từ quay lại giường: "Tôi nghỉ một lát, đợi tôi nghỉ đủ rồi làm thủ tục xuất viện."

Hữu Trân biết trong thoáng chốc muốn mẹ mình chấp nhận tới nhà Nguyên Ánh xin lỗi là điều không thể, nhưng cô vẫn phải cho Nguyên Ánh công bằng, vậy nên đành liên hệ với bên môi giới bất động sản trước, bán căn hộ cũ đi. Hơn nữa cô còn nhớ rõ chuyện Hoắc Văn Bân trang hoàng nhà cửa, gì mà muốn làm theo phong cách thiếu nữ hồng nhạt Nguyên Ánh thích, nên cô đây cũng không thể yếu thế, mua một căn khác, đều trang trí theo phong cách mà vợ cô thích.

Căn hộ hiện tại của cô, dù là thiết kế nội thất hay là vấn đề ánh sáng đều rất tốt, tin rao bán vừa treo lên trong đêm đã có người liên hệ, sáng hôm sau người môi giới liên hệ hai bên, ký hợp đồng đặt cọc tiền, mọi quy trình đều đã xong, chỉ chờ khoản vay mua nhà của bên kia tới tay, là có thể tới cục quản lí nhà đất để giao dịch.

Trong đêm đó, Hữu Trân qua loa thu dọn đồ, tới gõ cửa nhà Nguyên Ánh.

Người mở cửa là Nguyên Ánh, thấy là vợ, Hữu Trân ra vẻ ủy khuất, đẩy đẩy cái vali lên trước, mắt long lanh đáng thương nói: "Vợ ơi~ thu nhận chị đi~"

Nguyên Ánh chấn động, trợn trắng mắt nói: "Chị một người thân cao m8 đấy, có thể đừng làm nũng hay không, quá dọa người, còn nữa, nhà em nhỏ như này, chị một mình một phòng to kia chẳng phải được rồi sao, chạy tới đây làm gì?"

"Bán rồi, đây là hợp đồng nè." Hữu Trân đưa túi văn kiện đã sớm chuẩn bị cho Nguyên Ánh, rồi nói tiếp: "Có thể cho chị vào nhà trước được không?"

Với mặt nghi hoặc cùng kinh sợ, nàng nhận lấy túi văn kiện, mở cửa nhà ra, cho Hữu Trân đi vào.

Ngồi xuống sô pha xong, Nguyên Ánh mới mở văn kiện ra, bố mẹ cùng lúc đi tới, nhìn hợp đồng mua bán, vội hỏi: "Sao lại bán? Thiếu tiền sao? Căn hộ tốt như thế bán thì thật đáng tiếc, hai phía Nam Bắc lấy gió lấy nắng đều tốt, ban công cũng rộng nữa."

Mẹ Trương mặt đầy tiếc nuối, rồi tiện đà âm thầm tính toán: "Thiếu bao nhiêu tiền, ở chỗ dì có ít tiền tiết kiệm, con xem có đủ hay không, dì đưa con, nếu con đồng ý, đợi khi lãnh chứng xong, điền thêm tên Nguyên Ánh vào sổ đỏ, không muốn cũng không sao, dù cũng không tính chiếm hời, chỉ là có hơi tiếc căn hộ kia."

"Dì à, con không thiếu tiền, lãnh chứng xong, con sẽ mua một phòng tân hôn mới, đi công chứng cũng sẽ viết thêm tên Nguyên Ánh, bán căn này cũng chỉ gì không nỡ để Tiểu Ánh quay lại, có ký ức không vui, phòng ở con cũng bán rồi, chờ người mua thanh toán xong hợp đồng, sẽ đi sang tên ạ. Còn hai ngày tới, nếu chú dì không bận cũng có thể đi chọn phòng cùng chúng con, chắc chắn sẽ có phòng còn tốt hơn cái cũ nữa." Hữu Trân chân thành nói.

Nguyên Ánh nghe nghe rồi ngây ngốc nửa ngày, lí do Hữu Trân bán căn hộ kia đi, chỉ đơn giản là vì nàng có hồi ức không vui, nhưng nơi đó cũng có kỷ niệm đẹp, ví dụ như lần đầu tiên của họ...

Trong lòng Nguyên Ánh như có một dòng nước ấm chảy qua, đứng trước Hữu Trân tinh tế như vậy, nói không rung động, đấy chắc chắn là giả, chỉ là nàng như bị một thứ gì đó cứng ngắc chặn họng, há miệng thở dốc, cũng không biết nên nói gì nữa. Còn mẹ Trương vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ, ngồi xuống phía đối diện khen Hữu Trân: "Đứa nhỏ này còn quá có lòng rồi, vốn dĩ từ hôm qua tới giờ, mẹ con con còn chưa tới đây, dì còn nghĩ có nên khuyên nhủ Nguyên Ánh không, bằng không tính tới chuyện gả qua đó thật về sau cũng không ổn, nhưng giờ dì yên tâm rồi, có người chồng có chính kiến lại thương vợ như con, Tiểu Ánh nhà dì sau này không cần lo không có phúc hưởng rồi."

Bố mẹ Trương mặt đầy vui mừng, đặc biệt là mẹ Trương, bà lôi kéo Hữu Trân khen cả nửa ngày, cho đến khi bố Trương chỉ chỉ đồng hồ, nói bà biết đã gần 11 giờ rồi, mẹ Trương mới lưu luyến buông tay.

Sau khi bố mẹ vào phòng, phòng khách chỉ còn hai người, Nguyên Ánh rũ mắt xuống, hai tay nắm chặt tập hợp đồng, thì thào nói: "Hữu Trân... sao chị lại đối tốt với em như vậy, em cảm thấy tất cả đều không chân thật, em có thật sự tốt thế không, đáng giá để chị dụng tâm chăm sóc em vậy sao?"

Hữu Trân cười cười, vươn tay ôm Nguyên Ánh vào lòng, dịu dàng nói: "Em không cần tốt thế nào cả, chị thích là đủ rồi, chỉ cần em vui, chị làm cái gì cũng đều đáng giá."

Nguyên Ánh dựa vào khuôn ngực ấm áp của Hữu Trân, có chút tham luyến cảm giác này, cũng có đôi chút sợ hãi.

"Hữu Trân thật ra... Trước nay em chưa từng nghĩ tới việc muốn kết hôn với ai, em sợ đối mặt với củi gạo mắm muối cùng những chuyện lông gà vỏ tỏi trong hôn nhân, cũng sợ đi đến hôn nhân vì tình yêu, mà đến cuối cùng chỉ còn ghét nhau như chó với mèo, nhưng mà... Hiện giờ có vẻ như em dao động rồi, em muốn kết hôn với chị, nhưng em vẫn sợ, cuộc hôn nhân này sẽ như em tưởng tượng sao, em rất cảm động với mọi thứ chị làm cho em, nhưng em..." Nguyên Ánh nghẹn ngào, không muốn nói thêm gì nữa.

Bây giờ tốt đẹp như vậy, hai trái tim muốn tới gần nhau, mỗi lần nước sữa giao hòa run rẩy, đều đẹp đến say mê lòng người như thế, nếu thật sự kết hôn, vẫn sẽ giống như bây giờ sao?

Hai tay Hữu Trân nâng mặt Nguyên Ánh lên, ánh mắt sáng ngời nhìn nàng, thâm tình nói: "Chị biết em sợ cái gì, chị cũng không dám đảm bảo hôn nhân của chúng ta sẽ luôn hạnh phúc mỹ mãn, nhưng chị tin nếu đôi bên đều nỗ lực bồi đắp hôn nhân, bao dung tin tưởng đối phương, làm cho nhau hạnh phúc, thì chị cảm thấy cái từ hôn nhân này cũng không có gì đáng sợ, trước nay chị đều không mạnh miệng, nhưng chị sẽ làm hết những gì mình có thể, để cho em được hạnh phúc, nếu em còn sợ, chị cũng sẽ đồng ý chờ em, chờ khi nào em đồng ý, chờ tới ngày em cam tâm tình nguyện đi lãnh chứng."

"Vâng, em cũng sẽ cố gắng khắc phục nỗi sợ của bản thân em." Nguyên Ánh kiên định nói, cô tốt như vậy, bảo nàng không rung động thật sự rất khó.

"Đã khuya rồi, chị đi tắm rửa đi, ngủ sớm một chút." Nguyên Ánh đứng dậy, chỉ chỉ hướng phòng tắm.

"Em tắm giúp chị được không?" Hữu Trân đứng lên, cái tay ngựa quen đường cũ chui vào váy ngủ của Nguyên Ánh.

"Không được nhà em cách âm không tốt lắm đâu..." Nguyên Ánh hạ giọng, nhanh nhảu lôi tay Hữu Trân ra khỏi váy ngủ của mình.

"Thật ra, hôm nay chị đã thuê một tầng biệt thự bên ngoài, chúng ta có thể dọn ra ngoài ở trước, nếu ở thoải mái, cũng có thể mua một căn, dù sao về sau nếu nhà có thêm nhân khẩu, thì chỗ ở rộng rãi vẫn thoải mái hơn chút." Hữu Trân kéo Nguyên Ánh lại ôm vào lòng, cúi người ghé sát bên tai nàng thấp giọng nói: "Như thế, dù có sinh một đội bóng rổ* cũng có thể ở được."

* Một đội bóng rổ thường gồm 3 đến 5 người.

Mặt nhỏ của Nguyên Ánh lập tức đỏ ngay, thấp giọng trách mắng: "Ai muốn sinh nhiều như vậy! Muốn thì chị tự sinh đi!"

"Vậy em chuẩn bị sinh mấy đứa?"

"Hai đứa, một trai một gái không phải..." Nguyên Ánh còn chưa kịp dứt lời, đã thấy Hữu Trân với vẻ mặt cười cười càn rỡ đang nhìn nàng chằm chằm.

Giây tiếp theo nàng liền bị khiêng lên vai, Hữu Trân sải bước nhanh chân đi về hướng phòng ngủ của nàng, thấp giọng nói: "Vậy chúng ta phải tranh thủ thời gian tạo người nha~"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro