Chương 28: Nguyên Ánh Trúng Đạn.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tuy rằng trong yến hội có thể tự do lựa chọn bạn nhảy, nhưng Lý Toàn không để Nguyên Ánh vào mắt, rõ ràng không chỉ đơn thuần muốn nhảy cùng Hữu Trân một điệu.

Nguyên Ánh khó hiểu nhìn chằm chằm Lý Toàn chỉ đang để lại tấm lưng cong đầy mê hoặc, sau đó nhìn về phía Hữu Trân.

Không biết cô sẽ phản ứng như thế nào?

Xung quanh bàn có vài chị em thân thiết với Lý Toàn, bối cảnh ở thành Tùng Tây đều là những gia tộc có uy tín, cũng được mời tới tham gia yến hội, các nàng biết Lý Toàn vẫn luôn yêu thầm Hữu Trân, nên sôi nổi quay đầu xem kịch vui.

"Tôi đêm nay không muốn khiêu vũ, Lý tiểu thư tìm bạn nhảy khác đi."

Hữu Trân ngước mắt liếc Lý Toàn một cái, sau đó thân sĩ lại quyết lạnh nhạt mà cự tuyệt cô ta.

Lý Toàn vẫn là lần đầu tiên bị từ chối, hơn nữa là từ chối triệt để như vậy, trong lòng phẫn uất bất bình, nhưng vì mặt mũi cũng không có biểu hiện ra ngoài, chỉ ưu nhã khách khí gật đầu cáo từ: "Vậy không quấy rầy An thiếu tướng."

Liếc mắt nhìn Lý Toàn bước đi với bóng dáng thướt tha, Nguyên Ánh thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Nàng còn tưởng rằng Hữu Trân sẽ vì giận nàng mà cố ý đáp ứng cùng Lý Toàn khiêu vũ, may mắn không có.

Bằng không những danh viện đang chờ xem kịch vui không biết sẽ cười nhạo nàng thế nào, còn Lý Toàn kia, nếu đêm nay được nhảy với Hữu Trân, ngày sau không biết còn sẽ làm chuyện một tấc lại tiến thêm một thước nữa.

Nghĩ như vậy, Nguyên Ánh bỗng nhiên cảm thấy ưu điểm lớn nhất của Hữu Trân chính là rất có nguyên tắc, điều này làm cho nàng rất an tâm. Đồng thời, nàng cũng có thể lý giải vì sao cô lại canh cánh trong lòng tình nghĩa của nàng với Diệp Lê Hải.

Cô thủ vững nguyên tắc, cho nên trong mắt không thể dung chứa bất kì một hạt cát.

"Chị chưa ăn gì đúng không, sao không ăn thêm chút?" Nguyên Ánh bỗng nhiên tâm tình tốt lên, chủ động quan tâm cô sau nhiều ngày.

Hữu Trân có chút ngoài ý muốn nhìn về phía nàng, chưa kịp mở miệng nói chuyện, tâm phúc của cô vội vàng chạy đến bên cạnh nói: "Thiếu tướng, ngài có điện thoại, là của An công quán gọi tới."

Nói xong, anh ta giơ tay về phía bàn rượu trước quầy bar, điện thoại trên quầy được nhấc lên, ống nghe đặt ở một bên đang chờ cô đi tiếp.

An công quán gọi tới lúc này là có chuyện gì sao?

"Chị đi nhận điện thoại."

Hữu Trân nói với Nguyên Ánh một tiếng, đứng dậy đi về phía quầy bar.

"Tôi nghe?" Hữu Trân cầm lấy ống nghe, ánh mắt nhìn về phía Nguyên Ánh ngồi ở xa, lúc này ánh đèn của phòng khiêu vũ đều tập trung ở trung tâm sàn nhảy, nơi dùng cơm ở khu ánh sáng tối tăm, gần như không nhìn rõ khuôn mặt, cô chỉ có thể dựa vào chiếc váy màu sáng tối nay nàng mặc để xác định vị trí.

Đầu bên kia điện thoại không có âm thanh, Hữu Trân lại hỏi một tiếng, vẫn không có đáp lại, đang lúc cô chuẩn bị bỏ điện thoại xuống, một tiếng súng vang lên...

"Pằng─── "

"A───"

"A!"

"Pằng───"

"Pằng─── "

Vài tiếng súng đinh tai nhức óc kèm theo tiếng hét chói tai của khách khứa đến dự yến tiệc, toàn bộ thính phòng tức khắc một mảnh hỗn loạn, âm thanh ly chén rơi vỡ, cũng có tiếng bước chân mọi người khủng hoảng chạy khắp nơi.

Nguyên Ánh trong tầm mắt đã sớm bị bao phủ trong đám người hoảng loạn, Hữu Trân gần như vào thời điểm tiếng súng đầu tiên vang lên đã rút súng nạp đạn, men theo mặt tường đi về khu dùng cơm, đồng thời hô to tên Nguyên Ánh, thuộc hạ của cô ngay lập tức cũng rút súng ngay sau đó.

"Pằng pằng pằng─── "

Mấy viên đạn đều hướng về phía Hữu Trân nhưng đều không trúng cô, cô giơ tay bắn về hướng mấy viên đạn vừa rồi, tiếp tục trong đám người tìm kiếm Nguyên Ánh.

Khách khứa chạy trốn khắp nơi tản ra, sân nhảy, khu cơm có mấy người bị trúng đạn.

Thời điểm nhìn thấy thân hình mình luôn tìm kiếm bất tỉnh trên sàn, giữa bụng nàng còn có đóa hoa đỏ tươi đang dần nở rộ, đồng tử Hữu Trân co rụt lại, tiếng hô đau đớn vang vọng khắp đại sảnh yến hội: "Nguyên Ánh───"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro