#2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Wonyoung mở cửa bước vào phòng bệnh VIP, nhìn qua nó thật sự chẳng khác gì khách sạn tiện nghi tất cả đều hàng đầu, em không khỏi thầm cảm thán trong lòng

"Người giàu thật biết hưởng thụ mà"

Em nhẹ nhàng di chuyển đến gần mẹ mình mà ôm lấy bà

"Mẹ nằm nghĩ chút đi, con sẽ chăm sóc ba"

Em khẽ nhìn ba mình đang nằm ngủ trên giường bệnh, trên tay thì đầy ống truyền dịch cùng thiết bị y tế.

Bà Jang vỗ vỗ lấy tay con gái mình, trông bà tiều tuỵ thấy rõ chỉ sau một đêm, hai mắt bà đỏ hoe cả lên

Em nhìn mà không khỏi xót xa trong lòng, nước mắt em khẽ rơi lên mu bàn tay của bà

Cô gõ cửa rồi từ bên ngoài bước vào trên tay là một giỏ đầy trái cây, cô cúi người chào mẹ em

"Cháu chào bác"

Bà Jang vô cùng ngạc nhiên khi nhìn thấy cô, vì con gái bà rất ít bạn trừ Yuri ra em gần như không tiếp xúc với ai, dù rất mệt mỏi nhưng bà vẫn cố nở một nụ cười thân thiện với cô

Wonyoung đang loay hoay không biết giới thiệu về cô làm sao với bà thì cô đã lên tiếng

"Cháu là đồng nghiệp của Wonyoung, cháu tên là Ahn Yujin ạ"

Bà Jang nhiệt tình kéo Yujin ngồi xuống bộ ghế sofa gần đó

"Wonyoung, nhà bác rất ít bạn, con bé cũng ít khi giao tiếp với ai, thật hiếm là con bé có thể giao lưu được với đồng nghiệp"

Em khẽ nhíu mày, có chút làm nũng với bà Jang

"Mẹ này, làm như con gái mẹ là người lập dị ấy"

Bà Jang đánh nhẹ vào mông em

"Không được nhõng nhẽo, mẹ nói sai sao?"

Em khẽ bĩu môi với bà, nhìn cảnh này khiến cô có chút hoài niệm, nó làm cô nhớ về mẹ của mình, cô có chút không kiềm được mà xích người lại gần bà Jang hơn

Lúc đầu bà còn hơi sựng lại nhưng dường như cảm tính mẫu tử và cảm giác quen thuộc trong bà nên bà cũng xích lại gần mà ôm lấy cô

Em rót nước đặt lên bàn cho mẹ mình và cô

"Mẹ đừng ôm chị ấy nữa, để chị ấy uống chút nước đi ạ"

Bà Jang ngại ngùng buông Yujin ra

"Ngại quá không hiểu sao bác lại như vậy nữa"

Cô nhẹ nhàng lắc đầu đã lâu cô không được hơi ấm của mẹ

"Không sao ạ, cháu không ngại"

Bà Jang nhìn kỹ khuôn mặt của cô

"Nhìn cháu thật giống người bạn cũ của bác"

Bà như nhớ lại những kỷ niệm cũ nhiều năm về trước của mình, mắt bà có chút lóng lánh như sắp khóc, giờ thì cô đã hiểu tại sao Wonyoung lại dễ xúc động đến vậy thì ra là được di truyền từ mẹ của em

Bà Jang sau khi xúc động qua đi thì liền như nhớ ra, quay qua nhìn em mà trách móc

"Wonyoung, sao con lại đặt phòng bệnh đắt tiền như vậy chứ con, con kiếm tiền vất vả không nên sử dụng tốn kém như vậy"

Em ngớ ra, em vội liếc nhìn qua thủ phạm đang ngồi kia nhưng đối lập lại cô lại đang rất nhàn nhã mà uống nước như thể đang thưởng thức một tách trà chiều hảo hạng và việc này hoàn toàn không liên quan đến cô vậy

Em ấp úng không biết nói sao cho đúng, khi cảm thấy bản thân không thể dùng lời gì giải thích thì cô liền lên tiếng giải vây

"Bác à, bác yên tâm đây là chính sách hỗ trợ của công ty dành cho nhân viên, hoàn toàn miễn phí nên bác đừng lo"

Em trố mắt nhìn cô lòng thầm nghĩ

"Nói dối gì mà mượt dữ vậy chứ, đãi ngộ đó đâu ra mà dù có làm gì đến nhân viên thử việc chứ, ai mà tin được"

Bà Jang nghe Yujin nói vậy thì liền vỗ vỗ ngực

"Thế thì bác yên lòng rồi, công ty tốt quá con",

Wonyoung không thể tin được, vậy mà mẹ của em cũng tin được

"Mà thôi mẹ tin là may rồi, còn mình thì phải cố làm trả nợ thôi"

Ông Jang ở trên giường bệnh khẽ tỉnh, em thấy vậy liền vội chạy đến bên cạnh

“Ba, ba cảm thấy ở đâu không khoẻ không? Con sẽ gọi bác sĩ"

Ông vội lắc đầu

"Ba không sao, để con và mẹ lo lắng rồi".

Wonyoung nắm lấy tay ông

"Ba đừng nói vậy, sáng mai là phẫu thuật rồi, sau khi xong ba sẽ khoẻ mạnh trở lại"

Ông gật đầu cười nụ cười hiền từ với em

Yujin đỡ lấy bà Jang đến bên cạnh ông Jang, nhìn khuôn mặt người phụ nữ mình yêu gầy gò đi chỉ trong một đêm, nước mắt ông khẽ rơi, tay đưa lên chạm vào má của vợ mình.

Bà Jang nắm lấy tay ông sau đó lau đi nước mắt cho ông

"Em không sao mà"

Lúc này ông Jang mới để ý đến cô đang đứng bên cạnh bà, sau khi được bà nói qua thì ông liền hiểu ra

“Cảm ơn cháu đã đến thăm bác"

Cô cúi đầu đầy lễ phép

“Dạ không có gì đâu bác, cháu nên làm mà"

Cô khẽ liếc nhìn đồng hồ trên tay cũng đã quá giờ trưa, cô cũng vội chào gia đình ông bà Jang mà rời đi, bà Jang đẩy Wonyoung đi theo cô.

Dù cô nói không cần nhưng bà vẫn để em đi theo mình, cô cũng đành bất đắc dĩ chấp nhận

Em đi song song bên cạnh cô, em hơi khẽ nghiêng người cười với cô, nụ cười vô cùng trong sáng, đầy chân thành như ánh mặt trời nó khiến Yujin có chút ngơ ra

"Cảm ơn chị, dù chúng ta chỉ mới gặp nhau vì một sự cố nhỏ nhưng chị đã giúp em rất nhiều"

Cô không biết vì sao nhưng bất giác cô lại đưa tay lên xoa xoa lấy đầu của em, một cảm giác rất thoải mái vô cùng

"Chuyện nhỏ thôi"

Em mặc kệ để cho cô làm rối mái tóc của mình

"Có thể đối với cô là việc nhỏ như một cái nhấc tay, nhưng đối với gia đình tôi nó là việc lớn vô cùng sau này nếu cần gì ở tôi thì cô cứ nói, tôi sẽ giúp cô"

Yujin hơi nhíu mày chu môi lòng thầm nghĩ

"Mình thì có gì để nhờ em ấy giúp chứ"

Nhưng miệng vẫn đồng ý với Wonyoung

Giờ này trở về Seoul cũng mất hơn 1 tiếng đồng hồ nếu kẹt xe có thể lâu hơn nên không nghĩ nhiều Wonyoung vội kéo cô đến một gian hàng ăn gần bệnh viện

Yujin khẽ nhíu mày khi nhìn nó, em dường như đọc được suy nghĩ của cô

"Nhìn vậy thôi, nhưng đồ ăn ở đây rất ngon và sạch sẽ"

Cô thật sự muốn từ chối nhưng sự giáo dưỡng không cho cô từ chối ý tốt của người khác nhất là khi em đang nhìn cô với ánh mắt thỏ con này, cô đành gật đầu đồng ý

"Vậy tôi sẽ ăn thử".

Em vui vẻ gọi cho cô và mình 2 tô mì, không để cả hai đợi lâu thì trên bàn đã có 2 tô nghi ngút khói, em nhanh tay lau sạch đũa muỗng đưa cho cô, cô khẽ hít một hơi rồi hơi cúi người mà ăn, cô đã thật sự ngạc nhiên vì nó

"Ngon quá"

Em thấy Yujin thích thì cũng vô cùng vui vẻ

"Chị thích là được rồi, ăn đi lát còn lái xe về Seoul"

Cô nuốt xong thức ăn trong miệng mình

"Ai bảo là tôi về Seoul?".

Wonyoung ngơ ngác

"Vậy chị định ở lại bệnh viện sao?"

Cô lấy tay gõ lên đầu em một cái

"Quê của mẹ tôi ở đây, bà ấy cũng được chôn ở đây”

“Tôi định sẽ ghé thăm mộ của bà ấy rồi ngủ lại một đêm, mai sẽ trở về sau"

Wonyoung khẽ “Ồ” một tiếng, em không nghĩ lại trùng hợp như vậy

Yujin khẽ cười

"Có thể là mẹ của tôi muốn tôi về thăm bà ấy nên mới nhờ em dẫn đường, khi tôi nghe ba của em nằm ở bệnh viện huyện này, tôi cũng đã có chút kinh ngạc vì điều đó"

Wonyoung cũng cười nhẹ

"Nếu mẹ của chị đã dẫn đường cho chị đến giúp gia đình em thì em sẽ cùng chị đi thăm bác ấy còn có thể cầu xin bác phù hộ phẫu thuật của ba em ngày mai thật tốt đẹp"

Cô thấy nơi ấy cũng không quá xa đây nên cũng gật đầu đồng ý

Cả hai lái xe ghé vào một tiệm hoa, tuy nhỏ nhưng có rất nhiều hoa đẹp, Yujin và Wonyoung chọn hai bó hoa cúc trắng phối với hoa bi, cô lái xe tầm 30 phút thì đến nơi, đó là một trang viên khá rộng, một quản gia có tuổi ra mở cửa cho xe cô vào sau đó cung kính cúi người

Cô nắm tay em dắt em ra phía sau khu trang viên trên ngọn đồi, có một ngôi mộ đang nằm dưới táng cây xanh mát, bên cạnh cũng có rất nhiều hoa được trồng, vô cùng thích mắt, cả hai bước đến đặt hai bó hoa lên thềm bia mộ.

Cô khẽ đưa tay chạm vào tấm hình trên đó, dù đã qua rất nhiều năm nhưng do được bảo dưỡng kỹ lưỡng nên nó không một chút phai mờ

Em quỳ ngồi bên cạnh cô, chắp hai tay lại

"Cháu chào bác, cháu là Wonyoung ạ, cảm ơn bác rất nhiều"

Cô hơi tựa đầu vào tấm bia

"Mẹ tôi mất khi tôi còn rất bé, ấn tượng của tôi về bà ấy không được nhiều lắm"

Vừa nói tay vẫn khẽ vuốt ve tấm hình, em nghiêng đầu nhìn hình rồi lại nhìn cô

"Chị rất giống bác ấy với lại em tin bác ấy vẫn mãi bên cạnh chị"

Quản gia vào nhà báo cho ông Ahn

"Ông chủ, cô chủ về thăm nhà ạ"

Ông đang đọc báo nghe vậy liền vội khép tờ báo lại đặt xuống bàn

"Con bé đâu rồi?"

Quản gia kín cẩn báo cáo lại cho ông nghe

Ông Ahn cũng vội đi ra khu đồi phía sau, ông bước đến chầm chậm cạnh hai người con gái kia

"Con về rồi sao?”

Wonyoung vội đứng dậy cúi đầu chào ông

"Cháu chào bác"

Ông Ahn hiền diệu cười với em

"Ngoan"

Cô chỉ ngồi đó im lặng không nói gì, ông có chút bất lực vì đứa con ngang bướng này của mình, đành xuống nước

"Đã về thì tối nay ở lại đi, ăn cơm cùng với ba"

Yujin không biết từ khi nào giữa cô và ba mình trở nên vô cùng xa cách, khó có thể tiếp xúc cùng với nhau, những năm qua số câu nói giữa hai người chắc không nhiều bằng cô và em nói cùng nhau hôm nay

Wonyoung cũng được ông Ahn mới ở lại dùng bữa nhưng em từ chối, em muốn quay lại bệnh viện để chăm sóc ba của mình để cho mẹ được nghĩ ngơi một lát.

Cô muốn đưa em về nhưng cũng bị em từ chối, em nhận ra là cô muốn tìm lý do không muốn gặp mặt ba của mình, nếu đi cùng em e là cô sẽ quay lại Seoul trong tối mất, em muốn cô ở bên cạnh ông nhiều hơn

Wonyoung đi rồi chỉ còn Yujin cùng ông Ahn ngồi cùng nhau trong căn phòng khách rộng lớn này, không khí im ắng bao trùm, ông vẫn là người cất lời trước

"Con cũng 28 tuổi rồi, vậy hãy làm theo di chúc mẹ của con để lại đi, con bé kia cũng đã 24 tuổi, đủ để kết hôn rồi"

Yujin nhíu mày nhìn ông

"Có ai lại bắt con gái mình kết hôn cùng một cô gái kia chứ, hơn nữa còn chẳng biết cô ta là ai"

Mỗi khi nhắc đến chuyện này thì Yujin đều phản ứng rất kích động nhưng ông Ahn hiểu được không phải cô bài xích việc kết hôn cùng con gái mà là đang muốn chờ đợi một người

"Con cũng không phải không yêu con gái vậy thì có gì mà không kết hôn được, con bé đó lúc nhỏ con đã gặp rồi, nó rất đáng yêu”

“Nếu con không kết hôn thì ba sẽ quyên hết tất cả tài sản của mình. Suy nghĩ đi"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro