#3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ca phẫu thuật của ông Jang vô cùng thành công, đến buổi chiều thì đã tỉnh lại, em xin nghĩ thêm vài ngày để chăm sóc cho ông

Chỉ có cuộc nói chuyện giữa Yujin và ông Ahn thì kết thúc không được êm đẹp, ngay hôm đó cô không ở lại mà lái xe về Seoul trong đêm

Wonyoung và Yujin cứ thế lướt qua cuộc sống của nhau như chưa hề gặp gỡ, đến một ngày Yujin nhận được tin nhắn chuyển tiền từ Wonyoung là 400.000 won kèm theo tin nhắn

"Em trả chị trước chừng này, số tiền còn lại mỗi tháng tôi sẽ chuyển cho cô khi nhận được lương"

Yujin khẽ nhìn tin nhắn mà cười nhẹ "Quên mất cô gái ngốc này"

Cô bước ra khỏi phòng đi thang máy xuống tầng em đang làm, đang giờ nghĩ trưa nên ở đây rất vắng chỉ vài người còn ngồi lại trong đó có Wonyoung nên cô rất dễ dàng nhìn thấy em ở đó, bộ dạng vẫn ngốc nghếch như mọi khi, nhưng cô khẽ nhíu mày khi thấy em đang ăn mì ly

"Đừng nói vì tích cực trả tiền cho mình mà hành hạ bản thân vậy chứ?"

Cô lặng lẽ bước vào tránh người khác chú ý đến mình, cô kéo ghế ngồi xuống bên cạnh em

"Ngày nào cũng ăn như vậy không những sẽ béo mà còn nổi mụn nữa đấy"

Wonyoung có chút giật mình khi có người nói chuyện đang định la lên thì đã bị Yujin che lấy, tay ra hiệu im lặng.

Em nhận ra là cô nên cũng không phát ra âm thanh gì lớn, cố nói thật nhỏ chỉ hai người nghe

"Sao chị lại ở đây?"

Cô búng nhẹ lên trán em "Tôi làm ở đây mà".

Em khẽ xoa xoa lấy nó, cô giật lấy ly mì gói trên bàn quăng vào thùng rác bên cạnh trong sự ngỡ ngàng của em

"Đi ra ngoài ăn, tôi mời"

Nói xong không đợi em phản ứng gì đã nắm tay em rời đi

Rời khỏi văn phòng em liền giãy dụa "Không cần đâu, em ăn mì ly là được rồi"

Cô nhíu chặt mày "Cô là con nợ, tôi là chủ nợ, chủ nợ nói thì con nợ phải nghe biết chưa, lần sau đừng để tôi thấy cô ăn mì gói thay cơm, mỗi tháng tôi chỉ nhận 10.000 won thôi"

Em trố mắt trước sự vô lý của cô "Mỗi tháng 10.000 won thì đến năm nào tháng nào em mới trả hết cho cô 3.600.000 won còn lại chứ"

Cô nhún vai "Lúc nào hết nó hết, tôi nói rồi cô mà không nghe lời thì đừng có mà trách tôi"

Em đành nghe lời ai bảo em là con nợ cơ chứ, em ảo não đi theo sau lưng cô

Cô dẫn em đến một nhà hàng gần công ty, nơi đây thật xa xỉ cho một bữa trưa, em nhìn mà khẽ nuốt nước bọt khi nhìn bảng giá trên menu, em hơi ngước nhìn về phía cô khi cô đang gọi món, như cảm nhận được ánh nhìn từ em "Sao vậy, gọi món đi?".

Em khép nhẹ menu đẩy về phía phục vụ "Em no rồi, không cần đâu"

Cô cười cười cô đã đoán thừa là em sẽ như vậy nên cô đã gọi món đủ cho cả cùng dùng rồi "Như vậy được rồi"

Đợi phục vụ rời đi em liền vội khẽ uống một ít nước rồi nói nhỏ với cô "Ở đây đắt quá đi, một bữa có thể đủ cho em ăn cả 10 ngày".

Rei vừa bước vào nhà hàng liền nhìn thấy cô ngồi cùng một cô gái lạ mặt còn đang vui cười, cô lên tiến lại gần "Yujin unnie"

Cô ngước lên nhìn "Rei, em cũng đến ăn trưa ở đây à"

Rei liếc nhìn cô gái lạ mặt kia "Ai đây ạ?".

Cô có chút ngập ngừng "À, đây là nhân viên trong công ty"

Rei hơi nhíu mày khó hiểu, hiếm khi Yujin lại quan tâm đến người khác như vậy "Um, vậy chị ăn tiếp đi, em có hẹn với khách hàng"

Trước khi rời đi cũng không quên nhìn đánh giá Wonyoung

Thấy Rei khiến cho cô có chút mất tự nhiên, cô vội thúc giục em "Ăn nhanh chút đi, chúng ta về công ty"

Em cũng phát hiện ra có điều không đúng nên cũng nghe lời nhanh chóng ăn hết phần ăn của mình

Cô và em vừa rời đi Rei đã nhanh tay chụp hình gửi cho Leeseo xem "Leeseo, mày mà không về giữ Yujin unnie thì coi chừng mất như chơi đó, cứ lo vi vu trời tây suốt".

Leeseo nhìn qua tấm hình chỉ gửi icon mặt cười kèm theo tin nhắn "Mày cứ lo, Yujin unnie chỉ có tao thôi, chị ấy đã hứa sẽ đợi tao trở về, chị ấy là người giữ lời mà"

Tuy nói như vậy nhưng Leeseo vẫn có sự lo lắng vô hình trong lòng, dường như cảm giác mất mát vô cùng nhưng nó chỉ nhanh chóng thoáng qua rồi liền biến mất "Mình rất tin tưởng Yujin unnie, chị ấy sẽ không thay lòng, nhất định sẽ đợi mình trở về bên cạnh chị ấy."

Yujin được ông Ahn gọi trở về nhà, lần này còn có luật sư ngồi bên cạnh ông "Yujin, có cả luật sư ở đây, nếu con không làm theo mong muốn của mẹ con thì ba sẽ chuyển toàn bộ gia sản thừa kế cho quỹ từ thiện, bao gồm cả công ty con đang đứng tên".

Cô ánh mắt đầy bất mãn nhìn bố mình "Ba, ba biết công ty đó là tất cả tâm huyết của con mà, ba lại dùng nó để uy hiếp con sao?"

Ông Ahn tư thế thong thả uống một ngụm trà "Nếu con chịu nghe lời thì ba sẽ không làm gì cả, do con lựa chọn thôi. Cưới hay không cưới?".

Hai chân mày cô nhíu lại, tay cô siết chặt thành nắm đấm, thấy cô im lặng ông Ahn liền nói tiếp "Được nếu con không chịu cưới thì luật sư"

Không để ông nói hết câu cô đã cất lời "Con sẽ cưới, con sẽ kết hôn với cô gái mà ba muốn"

Ông Ahn mỉm cười hài lòng "Tốt, ngày mai cùng ba sang nhà bên đó hỏi cưới"

Cô trong lòng không nghĩ ba mình lại gấp như vậy, chỉ vừa quyết định đã liền muốn đi hỏi cưới

Ông Ahn như đoán được trong lòng cô đang nghĩ gì "Con đừng nghĩ kéo dài thời gian, ba sẽ hẹn bên đó, ngày mai đến hỏi cưới, tối nay con ở lại đây đi"

Trong nhà hôm đó liền một màn náo nhiệt người ra kẻ vào chuẩn bị lễ vật, vòng vàng, tiền mặt rất nhiều, cô chỉ biết khẽ thở dài trong lòng, cô lấy điện thoại gọi cho Leeseo nhưng đầu dây bên kia không bắt máy chỉ có một tin nhắn trả lời lại "Em đang rất bận em gọi chị sau nha", cô khẽ nắm chặt lấy chiếc điện thoại trong tay

Từ sáng sớm ông Ahn đã gọi cô dậy, cô được trang điểm kỹ lưỡng rồi mặc trang phục truyền thống chẳng khác gì cô dâu, xe được trang hoàng chẳng khác gì xe cưới cả, cô thật nghi ngờ hôm nay không phải đi hỏi cưới mà là ngày cưới luôn mất.

Ông Ahn rất hài lòng với nhan sắc của cô hôm nay rất đẹp, tin chắc sẽ không khiến bên phía sui gia không hài lòng, ông ngồi trong xe lòng không khỏi phấn khởi và vui sướng, cô cảm thấy ba cô vui như chính mình kết hôn vậy, thật khó hiểu mà

Dàn xe đi mất gần 1 tiếng sau đó qua một con đường nhỏ tiến vào thôn lại đi thêm 30 phút nữa mới tới một nông trại nhỏ, dân trong thôn ít khi thấy nhiều xe sang đến vậy thì cũng vội vàng ra trước cửa để nhìn xem, từ trên xe bước xuống hơn mười mấy người, đi đầu tiên là ông Ahn và Yujin

Từ trong nhà một cô gái nhỏ ra mở cửa "Dạ mọi người tìm ai ạ?"

Ông Ahn tiến đến "Ông muốn tìm ông bà Jang, họ có nhà chứ"

Cô gái nhỏ vội gật đầu "Dạ có à, ông vào trong nhà, cháu đi gọi ông bà ạ".

Nói xong thì chạy mất dạng. Nghe tiếng ồn ào bên ngoài ông bà Jang dắt lấy cô gái nhỏ ra ngoài xem thử "Ai vậy ạ?"

Ông Ahn xoay người nhìn hai người họ cười "Lâu rồi không gặp"

Ông bà Jang vô cùng ngạc nhiên không nghĩ lại gặp lại ông, cứ nghĩ từ khi bà Ahn qua đời thì hai gia đình cũng không bao giờ gặp lại nhau nữa.

Bà Jang vội vàng mời ông Ahn vào trong nhà, ông bước theo sau cũng không quên thúc giục cô đang ở ngoài cổng đi vào "Yujin vào nhanh lên"

Cô bất đắc dĩ theo sau, cô cúi người chào với ông bà Jang, khi thẳng người trở lại thì vô cùng ngạc nhiên người trước mắt mình là ba mẹ của Wonyoung "Bác trai, bác gái"

Ông bà Jang cũng ngạc nhiên không kém đồng thanh gọi tên cô "Yujin"

Ông Ahn nhìn cô rồi lại nhìn ông bà Jang "Hai bên gặp nhau rồi sao?"

Ông bà Jang kể lại cho ông Ahn nghe chuyện cách đây một tháng, ông không khỏi vui vẻ "Đúng là có duyên mà, đã lâu như vậy mà cả hai đứa nhỏ có thể gặp lại nhau như vậy".

Bà Jang nhìn Yujin thật kỹ không khỏi cảm thán "Nên lúc đó gặp cháu, bác đã thấy cháu rất giống cô ấy, cháu rất giống mẹ"

Ông Ahn không vòng vo mục đích mình tới đây "Hôm nay, tôi tới đây là muốn thực hiện mong muốn cũng như lời hứa của vợ tôi trước đây, để Yujin và Wonyoung hai đứa nhỏ có thể kết hôn với nhau. Tôi cũng đã mang theo rất nhiều xính lễ đến đây, mong hai người có thể chấp nhận"

Ông Jang hoang mang nhìn vợ mình "Bà nghĩ sao?"

Bà Jang có chút khó xử, đúng là lúc trước bà cùng mẹ của cô là bạn rất thân nên đã hứa sau này sẽ để cho con của hai người cưới nhau để thân càng thêm thân

Nhưng bà cũng không muốn ép buộc Wonyoung khiến cho em không hạnh phúc "Hay là để em gọi Wonyoung về, để con bé quyết định đi chồng"

Ông Jang cũng có cùng suy nghĩ với vợ nên liền gọi điện thoại cho em, em nghe trong nhà có việc gấp thì liền vội vã bắt taxi trở về nhà mình

Gần 3 tiếng sau thì em đã ở trước cửa nhìn một dàn xe cùng người người đông đúc thì không khỏi hoang mang "Gì vậy nè?"

Em vội vã chạy vào trong "Ba, mẹ"

Bà Jang đỡ lấy em, giọng trách móc "Nhà có khách, lớn rồi, đi đứng từ tốn thôi"

Em nhìn qua hai người kia thì không khỏi ngơ ra "Đây không phải Yujin và ba cô ấy sao? Sao lại ở đây? Hay là bác ấy biết Yujin cho mình mượn tiền viện phí nên đến tận nhà đòi sao?"

Trong đầu em vô vàn câu hỏi, em nhìn qua ba mẹ mình "Có chuyện gì vậy ạ?"

Bà Jang vỗ vỗ lấy tay em "Bác Ahn tới để hỏi cưới con"

Wonyoung lại ngơ ra, đầu óc em hiện nay không load được gì cả "Cưới ai cơ?"

Ông Jang kể lại chuyện quá khứ, lời hứa trước đây và việc em và cô lúc nhỏ cũng từng gặp nhau và cũng rất thân thiết "Tuy vậy ba mẹ vẫn tôn trọng ý kiến của con, nếu con không đồng ý, ba mẹ sẽ không ép buộc"

Cô hơi quay người nói nhỏ với ông Ahn "Ba, giờ con đồng ý nhưng họ không chịu thì sao?"

Ông Ahn khẽ cười "Con gái à, nếu con không cưới được con bé Wonyoung thì một đồng cũng không có đâu con ạ".

Cô khẽ thở dài, cô đứng dậy nắm lấy tay em kéo em ra ngoài, cô đẩy nhẹ em vào một góc tường "Wonyoung, em đã nói nếu sau này cần em bất cứ việc gì em cũng sẽ giúp tôi"

Em gật gật đầu, cô đã cứu ba của em, cũng là chủ nợ của em nên nếu cô cần em nhất định sẽ giúp.

Nhận được sự khẳng định của em, cô liền tự tin hơn "Vậy thì hãy kết hôn cùng tôi đi"

Em đơ ra khi nghe đề nghị cô, em khẽ chớp mắt, sau đó cười nhẹ, gật đầu đồng ý "Được, vậy chúng ta kết hôn thôi"

________
Zậy là iu r sao, sao k có miếng giá nào hết z

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro