5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


          Thứ Hai, ngày thứ tám ở bệnh viện, rốt cuộc tôi cũng có chút tự do.

         Khi bác sĩ xác nhận " lỗ thoát khí" ở phổi tôi lành hẳn, họ gỡ ống thông ra. Cuối cùng tôi cũng được giải phóng khỏi cái máy thở chết tiệt. Các thủ tục hoàn tất trong buổi sáng, tôi rời giường bệnh và tiễn bà ngoại về, đồng thời cũng hít thở không khí trong lành sau khoảng thời gian dài nằm một chỗ.

          Bác sĩ nói sẽ kiểm tra tình hình  của tôi trong hai ngày tới , nếu không có gì trục trặc thì tôi được xuất viện. Nhưng tôi cũng phải tĩnh dưỡng ít lâu. Hơn ai hết, sau trải nghiệm sáu tháng trước thì chẳng cần nhắc nhở tôi cũng hiểu rõ việc đó. Vậy là phải đợi sau kỳ nghỉ, tức là ngày 6 tháng 5, tôi mới lên trường được

        Dõi theo cho đến khi chiếc Nissan Cedric cũ kỹ của bà đi mất, tôi quay về ngồi xuống một chiếc ghế dài vừa phát hiện ra ở bãi cỏ trước khu nội trú.

        Thời tiết hôm nay thật đẹp, xứng với ngày tự do của tôi.

        Nắng mùa xuân ấm áp, làn gió mát lành, tiếng chim rừng chiêm chiếp đâu đó, có lẽ từ những rặng núi gần bên. Tôi còn nghe được cả tiếng hót của loài chim chích, vốn không hề xuất hiện ở Tokyo, lẫn trong những khúc ca của thiên nhiên.

        Nhắm mắt lại, tôi hít thở sâu từng hơi. Nơi từng cắm ống vẫn đau đau, nhưng con tức ngực và khó thở đã biến mất. Ừm, tốt lắm. Được khỏe mạnh thật tuyệt làm sao!

       Sau khi tự đắm mình vào dòng cảm khái chẳng hề giống của một người trẻ tuổi, tôi lấy chiếc điện thoại mang bên mình từ lúc rời giường. Giờ chắc là lúc thuận tiện để gọi cho bố. Vì đang ở ngoài trời nên tôi cũng chẳng lo về chuyện " gây nhiễu các thiết bị y tế".

      Chênh lệch múi giờ giữa Ấn Độ và Nhật Bản là ba hay bốn tiếng thì phải. Ở chỗ tôi đã quá 11h, vậy ở đó chắc khoảng 7 hay 8 giờ sáng?

      Do dự một lúc, tôi đành tắt điện thoại dù chỉ mới bật lên. Tôi biết rõ thói quen ngủ nướng của bố. Có lẽ bố cũng rất mệt mỏi với những nghiên cứu và điều tra ở một đất nước xa lạ. Nghĩ vậy tôi chẳng đành đánh thức bố dậy bởi chuyện cỏn con thế này.

       Tôi còn ngồi thơ thẩn một lúc lâu rồi mới đứng dậy, bấy giờ cũng gần đến giờ ăn trưa. Nói thật thức ăn trong bệnh viện không ngon lành gì, nhưng với một cậu bé mười lăm tuổi đang dưỡng bệnh, đói bụng là chuyện không đùa được.

       Quay lại khu nội trú, tôi băng qua sảnh và hướng đến thang máy. Cửa t hang sắp đóng nên tôi cố lách vào thật nhanh.

     Có người đã đứng sẵn bên trong.

     " Ồ, xin lỗi." Tôi nhẹ giọng xin lỗi vì đã đường đột chen vào. Nhưng khi nhìn thấy người đối diện, sự ngạc nhiên trong tôi buột ra thành tiếng.

      Người đứng trong thang máy là một cô gái mặc đồng phục nữ sinh.

      Cũng chiếc áo màu xanh biển mà Sakuragi Yukari mặc khi đến thăm tôi hôm trước. Nghĩa là cô gái này cũng học trường trung học Bắc Yomiyama? Đáng lẽ giờ này phải ở trường chứ nhỉ?

       Dáng người cô nhỏ nhắn, gầy gò, diện mạo mang nét đẹp lưỡng tính. Mái tóc đen tuyền cắt ngắn ngang vai ôm lấy khuôn mặt, làn da lại có phần nhợt nhạt. Tôi không rõ nên miêu tả thế nào, nhưng nếu dùng cách gọi ngày xưa chắc là giống màu sáp trắng.Ngoài ra....

        Thứ tôi chú ý nhất là miếng gạt che đi mắt bên trái của cô gái. Cô ấy bị bệnh về mắt? Hay là mắt bị thương?

       Tâm trí luẩn quẩn trong mớ suy nghĩ đến khi tôi nhận ra chiều đi của thang máy này thì đã muộn. Không phải đi lên trên mà là đi xuống. Buồng thang máy đã bắt đầu chuyển động, không phải lên tầng trên mà tuột xuống tầng hầm.

      Nhìn vào dãy nút trên bảng điều khiển, tôi thấy chữ "B2" đang bật sáng. Tôi quyết định đi hết lượt thang máy này sẽ chọn lại tầng, trong khi chờ đợi tôi bắt chuyện với cô bạn đeo băng mắt, " Xin lỗi, cậu là học sinh trường Bắc Yomi phải không?"

      Cô gái chỉ khẽ gật đầu, không nói một lời, cũng không hề có phản ứng nào khác.

     " Cậu muốn xuống tầng hầm thứ hai? Có việc gì đó à?"

      " Vâng."

     " Nhưng tớ nhớ là tầng đấy không..."

      " Tôi muốn chuyển đồ." Cô gái mấp máy môi, trả lời bằng giọng lạnh lùng và xa cách, như thể hết thảy cảm xúc đã bị cướp đi. " Một nửa con người đáng thương của tôi đang đợi ở đó."

     Tôi còn đang ngây đuỗn vì những lời khó hiểu của cô gái thì thang dừng rồi cửa mở.

      Cô gái đeo băng mắt lặng lẽ đi qua tôi, tiến ra sảnh tầng hầm, bước chân không thành tiếng. Một vật trắng nhợt nhạt lộ ra từ khoảng trống giữa đôi tay đang đặt sát ngực cô. Hai mắt tôi như dán dính vào nó. Trông vật trắng ấy như cánh tay của một con búp bê.

      " Này." Tôi giữ cho thang mở rồi vươn người ra khỏi thang máy gọi cô ấy. " Cậu tên gì?"

      Trong hành lang tầng hầm âm u, cô gái lặng lẽ bước đi một mình, nghe tiếng gọi, cô dừng lại nhưng không nhìn về phía tôi.

     "Mei," cô đáp lại gãy gọn. " Misaki... Mei."

     Rồi cô bước đi, như thể lướt qua sàn nhà lót giấy dầu. Tôi nín thở nhìn cô đi khỏi, tâm can đón nhận một nỗi phiền muộn và xáo trộn khó tả.

     Tầng hầm thứ hai của một khu nội trú.

     Nơi đây không có phòng bệnh, khu điều trị hay thăm khám gì. Nằm viện một thời gian là biết. Ở đây chỉ có nhà kho, phòng máy và tất nhiên là... nhà xác.

    ...Dù thế nào.

    Đây là lần đầu gặp đầu tiên của tôi với cô  gái kỳ lạ tên Mei. Khi tôi biết được trong chữ Hán, tên " Misaki" của cô viết là " Kiến Khi" và Mei viết là "Minh", thì tháng Tư đã kết thúc, chào đón tháng Năm tới.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro