Chương 2 : May I

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

        " Chào buổi sáng, Rei."

       Quả thật nghe rất dễ thương, nhưng càng nghe tôi lại càng thấy tiếng the thé ấy khó chịu lạ thường. Chẳng hiểu nó muốn gì, nhưng nghe một giọng nói khuấy động như vậy ngay từ sáng sớm đúng là oải.

       " Rei. Chào buổi sáng, Rei."

       Rei là tên mày cơ mà. Dĩ nhiên câu rủa xả của tôi chẳng có tác dụng gì. Bởi vì đối tượng khiến tôi bực mình không phải người, mà là một con chim.

      Rei là con chim nhồng ông bà ngoại tôi nuôi làm cảnh.

      Ngoại thường bảo nó quá bé nên có lẽ là chim mái. Và ông bà gọi nó là "Rei". Nó - lại thêm một từ " có lẽ nữa - khoảng hai tuổi. Vì nổi hứng nhất thời, ông bà ngoại đã mua con chim ở cửa vật cưng gần thác nước hai năm về trước.

     Chiếc lồng vuông dùng để nhốt con chim ( có lẽ ) mái này đặt ở cuối hành lang hướng ra vườn, nhưng là loại lồng tre già chuyên nuôi giống chim nhồng.

       " Chào buổi sáng, Rei. Chào buổi sáng."

       Ngày 6 tháng 5, sáng thứ Tư.

      Hôm nay tôi thức dậy từ sớm - chỉ vừa quá 5 giờ

      Trong suốt mười ngày nhập viện, thói quen ngủ sớm dậy sớm điều độ đã ăn sâu vào tôi, nhưng 5 giờ sáng hơi quá sớm thật. Đêm hôm trước tôi lên giường lúc nửa khuya, vậy nên đối với một cậu bé mười lăm tuổi luôn muốn được khỏe mạnh, sự thiếu ngủ là điều khó có thể tha thứ.

      Tôi nghĩ, Chỉ một tiếng nữa thôi, rồi cố nhắm mắt. Nhưng đầu óc thì đã hoàn toàn tỉnh táo để thức dậy. Được năm phút, tôi rốt cuộc phải đầu hàng và chui ra khỏi chăn, lững thững đi vào phòng tắm, người vẫn mặc nguyên bộ áo ngủ.

     " A, Koichi! Cháu dậy sớm vậy!"  

    Khi tôi đang rửa mặt đánh răng, bà ngoại bước ra khỏi phòng riêng, chăm chú nhìn tôi, có phần lo lắng. " Cháu thấy khó chịu ở đâu à?"

     " Cháu ổn. Cháu chỉ không thể ngủ thêm được nữa thôi."

    " Thế thì tốt. Đừng cố sức quá!"

     " Cháu đã nói không sao rồi mà." Tôi cười nhẹ, lấy tay vỗ vỗ ngực. Thế rồi...

      Tôi quay lại phòng ngủ kiêm chỗ học bài của mình ở tầng hai, còn đang nghĩ sẽ làm gì để giết thời gian chờ bữa sáng thì chiếc điện thoại đang cắm sạc trên bàn  bất ngờ réo vang.

       Ai gọi vào giờ này nhỉ...

      Tôi chỉ mất một giây để nhận ra người gọi. Trên đời này còn ai gọi điện vào cái giờ oái ăm như thế nữa.

       " A, sáng rồi nhỉ. Dạo này khỏe không?" Giọng nói vui vẻ tôi nghe được ở đầu dây bên kia, như đã dự đoán, chính là của bố. " Bên này đang 2 giờ sáng. Ấn Độ nóng kinh khủng."

      " Có chuyện gì sao?"

    " Không có gì. Hôm nay con đi học đúng không? Bố chỉ  gọi điện khích kệ thôi. Cảm động không?"

      " À, vâng."

      " Sức khỏe con thế nào? Có nghỉ ngơi điều độ không? Dù sao thì..." Giọng bố đột nhiên bị rè và gấp khúc khi hỏi đến đây. Kiểm tra màn hình tôi chỉ thấy cột tín hiệu chỉ dừng lại ở một vạch. Thậm chí một vạch này cũng đang chớp tắt. " Con có nghe không đó, Koichi?"

     " Bố đợi đã. Bên này tín hiệu không tốt lắm." Tôi vừa trả lời vừa bước ra ngoài , đi loanh quanh tìm chỗ có sóng, và nơi tôi chọn là hiên nhà, lối thông ra vườn ở tầng trệt, chỗ để lồng chim. " Sức khỏe con thì không việc gì. Bố không phải lo đâu."

     Mở cửa kính dẫn ra ngoài hành lang, tôi trả lời câu hỏi bị ngừng giữa chừng ban nãy. Hôm được xuất viện tôi đã gọi và kể cho bố nghe những chuyện đã xảy ra.

     " Mà sao bố gọi sớm vậy? Bên này chỉ mới 5 giờ rưỡi thôi."

    " Chắc trước khi đến trường con hồi hộp lắm đúng không. Lại vừa ốm dậy nên càng thêm lo, thành ra con mới dậy sớm thế này, nhỉ?"

     Ôi trời, bố đã nhìn thấu tôi.

     " Tính cách con thế nào bố hiểu rõ. Ngoài mặt ra vẻ chững chạc, nhưng bên trong thì rất nhạy cảm. Cha nào con nấy mà lại."

      " Không phải con giống mẹ hơn sao?"

     " À thì, cũng có thể, nhưng... " Ngữ điệu không hiểu sao khác đi, bố lại nói, " Về căn bệnh phổi tràn khí này con chớ có lo. Hồ trẻ bố cũng bị mà."

     " Oa... Bố cũng bị? Sao con chưa bao giờ nghe bố nói."

     " Sáu tháng trước bố đã lỡ dịp để nói với con. Bố không muốn người ta nói đây là bệnh di truyền."

     " Đây là bệnh di truyền sao...?"

      " Một năm sau đó bố tái phát lần đầu, nhưng từ bấy đến nay cũng chưa gặp thêm lần nào nữa. Nếu bệnh này là di truyền thì con cũng sẽ khỏi thôi."

      " Được vậy thì tốt."

     " Đây là bệnh phổi. Thế nên đừng có hút thuốc nữa."

     " Con hút bao giờ!?"

     " Dù sao, hãy nghĩ là con sẽ không bị đến lần thứ ba đâu, cố lên. À, nhưng đừng có cố sức quá đấy."

      " Được rồi, được rồi. Con sẽ nghỉ ngơi."

      " Thôi. Chào ông bà ngoại giúp bố nhé. Ấn Độ nóng quá đi mất!"

        Thế là cuộc gọi kết thúc. Thở phào một hơi dài nhẹ nhõm, tôi ngồi tuột xuống hiên nhà. Tôi vừa yên vị thì con chim nhồng lại cất lên tiếng kêu kỳ dị như thể đã đợi sẵn.

      " Chào buổi sáng, Rei. Chào buổi sáng."

      Chẳng thèm để ý, tôi ngẩn ngơ ngắm cảnh vật bên ngoài.

     Sương sớm mỏng manh buông xuống hàng giậu đỗ quyên đang nở đỏ rực trông mới đẹp làm sao. Trong vườn có một cái ao nhỏ. Nghe nói trước đây ông ngoại dùng để thả cá chép nhưng bây giờ chẳng còn con cá nào cả. Chắc bị bỏ bê chăm chút đã lâu nên mặt nước quánh lại cùng màu xanh rêu đục ngầu.

     " Rei. Rei. Chào buổi sáng."

    Con chim nhồng vẫn réo vang như thách thức tôi. Đành chào thua, tôi đáp lại lời nó, " Rồi rồi, hiểu rồi. Chào buổi sáng nhé Rei. Mới sáng bảnh mắt ra đã hoạt bát nhỉ."

    " Hoạt bát. Hoạt bát." Nó cứ tiếp tục nhại lại lời. " Hoạt bát... Vui lên."

    Dĩ nhiên không thể coi đây là cuộc đối thoại giữa người và chim. Nhưng nó cũng đủ khiến tôi cười.

    " Ừ, cảm ơn mày." Tôi đáp lại.


     

  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro