5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

            "Em là Sakakibara Koichi nhỉ?"

           Có hai người đàn ông lạ mặt, trong đó người mặt tròn trĩnh độ tuổi trung niên đang nói chuyện với tôi. Tựa như muốn xoa dịu sự căng thẳng của tôi, giọng ông hòa nhã hơn mức cần thiết, nhưng hề do dự khi tra hỏi. "Em biết chuyện xảy ra với cô Mizuno làm việc ở bệnh viện công Yumigaoka rồi chứ?

           "Rồi ạ."

          
     "Hai người có thân không?"

      "Chị đã tận tình chăm sóc khi cháu nằm viện vào tháng Tư, nên..."

       "Hai người thường gọi điện cho nhau?"

       "Dạ có đôi lần."

       "Trưa hôm qua, khoảng 1 giờ, em đã nói chuyện với cô ấy trên điện thoại?"

       "Vâng ạ."

        Thầy Kubodera cho gọi tôi. Lúc tôi đến phòng giáo vụ thì đã có hai sĩ quan mặc thường phục của đội cảnh sát hình sự Yomiyama đợi sẵn, hay có thể gọi họ là thám tử. Một nhóm hai người, theo đúng như quy định. Người cảnh sát lớn tuổi hơn tên Oba có khuôn mặt tròn phúc hậu, trái lại, người trẻ hơn có gương mặt gầy gò, cằm nhọn, lại cho đeo cặp kính to gọng xanh thẫm trông chẳng khác gì con chuồn chuồn, tên anh ta là Takenouchi.

         "Bọn tôi muốn hỏi vài chuyện. Thầy đây đã cho phép. Em không phiền chứ?"

          Takenouchi là người nói câu trên, vài phút trước, khi chúng tôi vừa gặp. Mặc dù không đến mức phản cảm, ngữ điệu của anh ta tạo ra cảm giác tôi chỉ là "một thằng nhóc học trung học".

           "Lát nữa lớp có tiết chủ nhiệm." Thầy Kubodera thêm vào. "Nhưng nếu em có việc thì đến trễ một chút cũng được."

            Ngay sau đó, chuông báo tiết thứ sáu vang lên, thầy Kubodera bàn giao sự vụ ở đây cho một thầy giáo khác rồi vội vàng bỏ đi.

           Ở một góc phòng là vài chiếc sofa, nơi tôi đang ngồi đối diện hai thám tử. Người thầy được nhờ vả tự giới thiệu là "Yashiro, giáo viên tư vấn" ngồi xuống cạnh tôi. Chắc nhà trường không muốn để học sinh ở một mình trong trường hợp này.

            "Em đã biết cô Mizuno Sanae thiệt mạng vào hôm qua nhỉ," Oba tiếp tục với giọng điệu như đang nịnh trẻ con.

           "Dạ."

            "Cả nguyên nhân khiến cô ấy chết?"

          "Không ạ, cháu được chưa được kể chi tiết. Chỉ nghe nói tai nạn ở bệnh viện."

          "Ra vậy."

           "Sáng nay em không xem báo sao?" Takenouchi hỏi xen vào. Tôi chỉ lắc đầu. Thật ra nhà ông bà ngoại không đăng ký nhận báo, mà cũng không có ai mở ti vi đêm qua.

           "Đã có sự cố thang máy," Takenouchi cho biết.

            Tôi cũng phần nào đoán được. Có vài lời xì xầm lan truyền trong lớp. Nhưng khi chính tai nghe được từ miệng một viên cảnh sát, tôi vẫn cảm thấy tê liệt cả người, vì choáng váng.

             "Thang máy rơi, ở khu nội trú. Mizuno là người duy nhất bên trong, và chịu toàn bộ sức nặng khi thang máy đổ sập xuất đất. Chấn động còn khiến một xà ngang bung khỏi trần, "viên thám tử trẻ thuật lại với giọng lạnh lùng, "Không may là nó rơi vào đầu cô gái."

            Tôi chẳng biết phải nói gì.

             "Nguyên nhân tử vong là chấn thương sọ não. khi được đưa ra khỏi hiện trường, nạn nhân đã hoàn toàn bất tỉnh. Các bác sĩ ở bệnh viện cũng cố hết sức, nhưng cô ấy không qua khỏi."

           "Dạ, vậy thì..." Tôi dè dặt hỏi. "Liệu có điều gì khả nghi trong tai nạn này không ạ?"

            Có lẽ đây chính là lý do thám tử điều tra, tôi nghĩ.

          "Ồ, không, chỉ là tai nạn thông thường thôi," thám tử trung niên đáp. "Một tai nạn không may và thảm khốc. Nhưng khi tham rơi ở bệnh viện, thì có một vài vấn đề cần phải làm rõ, ví như xác định nguyên nhân và điều tra người chịu trách nhiệm. Thế nên chúng tôi phải vào cuộc."

          "À."

          "Điện thoại của cô Mizuno rơi xuống sàn thang máy. Lịch sử cuộc gọi chỉ ra tên và  số điện thoại của em Sakakibara đây. Hơn nữa chúng tôi thấy thời gian gọi đúng vào 1 giờ trưa, khi tai nạn đang xảy ra. Nên có căn cứ cho thấy em là người cuối cùng nói chuyện với nạn nhân."

          À. Nghe tới đây, mọi chuyện đã sáng tỏ.

         Có một người biết được chuyện diễn ra trước và sau tai nạn. Cảnh sát tìm ra rằng người đó là một học sinh trung học đang nói chuyện điện thoại cùng nạn nhân. Sakakibara Koichi. Quả đúng như vậy, đúng là hôm qua tôi đang nghe điện khi tai nạn diễn ra.

         Nhưng không phải họ đến hơi trễ ư? Suy nghĩ đó chợt hiện trong đầu tôi. Dễ hiểu là không khí sau tai nạn hỗn loạn thế nào, nhưng...

         Bị họ thúc giục, tôi điểm lại những gì mình trải qua.

         Hôm qua vào giờ nghỉ trưa, tôi nhận được điện thoại của chị Mizuno. Chúng tôi nói chuyện như bình thường, nhưng mọi thứ đột ngột thay đổi khi chị ấy rời sân thượng vào trong thang máy. Ngay sau đó tôi đã nghe được một tiếng động khủng khiếp, có tiếng như điện thoại rơi, rồi một giây sau là tiếng rên đau đớn của chị trước khi cuộc gọi bị ngắt. Tất cả dường như khớp với những thông tin về tai nạn.

         "Em đã kể cho ai chưa?"

         "Khi sự cố xảy ra, cháu không đoán được ngay đấy là chuyện gì. Cháu lập tức gọi lại cho chị ấy nhưng không được." Vất vả lắm mới giữ được bình tĩnh, tôi thuật lại hành động của mình hôm trước. "Nhưng vì vẫn lo rằng có chuyện tồi tệ xảy ra, nên chán đi tìm Mizuno."

         "Ai cơ?"

         "Mizuno Takeru. Em trai chị Mizuno. Cậu học cùng lớp. Khi cháu kể những điều mình nghe được trong điện thoại, cậu ấy không hiểu nên chẳng quan tâm lắm."

         Cậu đang nói cái quái gì thế? Vớ vẫn thật.

          Đó là phản ứng của Mizuno. Giận dữ, nhưng cũng hết sức bối rối.

          Đừng có kể mấy chuyện điên rồ cho chị tôi nữa. Có biết cậu đã gây phiền phức thế nào không?

          Điều duy nhất tôi nghĩ đến sau đó là gọi cho bệnh viện.

          Trạm y tá ở khu nội trú nhận điện, và giúp tôi tìm chị Mizuno. Nhưng họ không tìm thấy chị ấy, đúng như tôi đoán, không lâu sau ở bên đầu bên kia trở nên rối loạn. Về sau, dù gọi đến bao nhiêu lần tôi cũng chỉ nhận được tín hiệu bận. Tôi chẳng có cách nào nữa.

            "Cô ấy đã ở trên sân thượng, đúng không?" Oba ghi nhận. "Rồi cô ấy vào thang máy, và ngay sau đó... Ra là thế." Viên thám tử trung niên gật gật đầu rồi viết vào sổ.

          "Nguyên nhân xảy ra sự cố là gì ạ?" Tôi hỏi.

        "Còn đang điều tra," viên thám tử trẻ đáp. "Điều chúng ta biết hiện giờ là thang rơi vì đứt cáp. Thang máy có rất nhiều biện pháp bảo đảm an toàn, đáng lẽ chuyện này không thể xảy ra. Dù sao tòa nhà cũng có tuổi đời trên vài thập kỷ, và dường như họ đã áp dụng nhiều cải tiến không cần thiết trong thời đó. Thang gây tai nạn nằm tít phía sau, thậm chí còn được gọi là 'thang máy nội bộ'. Bệnh nhân không được phép dùng nó, thường thì nhân viên cũng không sử dụng."

         "Em có biết cái thang ấy không, Sakakibara?"

          "Không ạ, cháu chưa hề nghe đến."

         "Dù thế nào, ngoài việc thang đã quá hạn sử dụng, còn có nghi vấn trong việc bảo dưỡng."

         "Vậy ạ?"

         "Đúng là đã có tai nạn xảy ra. Hơn nữa chúng ta đang nói đến công trình công cộng, dĩ nhiên sẽ gây ra hoang mang. Dù thế nào thì ngày nay tai nạn gây tử vong vì thang rơi rất hiếm. Có thể nói là cô gái đã quá xui xẻo."

          Chúng ta cũng phải cẩn thận. 

          Lời của chị Mizuno lại vang lên trong đầu tôi lần nữa.

         Nhất là với những tai nạn hi hữu.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro