6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

          Ấn tượng về các tiết học buổi chiều đại khái cũng giống tiết học đầu tiên. Dù tùy vào môn học và giáo án phụ trách mà có một vài điểm khác, nhưng chẳng biết phải diễn tả ra sao, cảm giác chung vẫn thế.

          Sự im lặng lạ thường, trạng thái cứng nhắc và căng thẳng bao trùm khắp lớp... Chính là cảm giác như vậy đấy. 

           Tôi không chỉ ra được điều gì rõ ràng, cũng không thể nêu ra ai đó với hành vi cụ thể. Nhưng nhất định cảm giác ấy có tồn tại.

            Như thể ai đó ̣(hoặc là tất cả mọi người?) đang chú ý vào một chuyện gì. Có thể họ cũng không nhận ra? Tỉ như có người (hoặc mọi người) cùng nghĩ về một chuyện mà không hay biết... Mà không chưa chừng điều do tôi tự tưởng tượng ra. Thôi quên đi, rồi thì tôi cũng mau quen với chúng thôi.

          Giờ nghỉ trưa có vài học sinh đến bắt chuyện. Mỗi lần họ gọi tên "Sakakibara!" là tôi bất giác đề phòng nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra bình tĩnh.

         "Cậu khỏi hẳn bệnh chưa?"

       Ừ . Khỏi hẳn rồi.

         "Ở đâu tốt hơn, Tokyo hay nơi này?"

     Tớ không biết nữa. Thật ra cả hai cũng không khác nhau mấy.

     "Tokyo dù sao vẫn hơn. Thị trấn miền núi như Yomiyama dạo gần đây lại ngày càng vắng vẻ."

     Ở đó cũng có vài thứ chẳng dễ chịu gì. Đi đâu cũng không đông nghịt người, và phố xá thì chật cứng. Chẳng lúc nào cậu thấy thảnh thơi cả...

    "Do cậu sống ở đó nên mới nghĩ thế."

      Thật ra tớ nghĩ sống ở đây tốt hơn vì rất tĩnh lặng. Hơn nữa xung quanh lại có thiên nhiên.

      Khi tôi bảo Yomiyama tốt hơn Tokyo, một nửa con người tôi thật sự nghĩ thế, nửa còn lại thì đang cố tự thuyết phục mình.

        "Nghe nói bố cậu là giáo sư đại học, lại đang đi nước ngoài nghiên cứu đúng không?"

       Sao cậu biết?

        "Thầy Kubodera nói. Nên mọi người đều biết."

      Ồ, thế thầy ấy có nói gì về trường cũ của tớ không?"

       "Bọn tớ biết chứ. Cô Mikami còn gợi ý gửi hoa thăm cậu cơ."

    Thật sao?

     "Giá mà cô Mikami phụ trách lớp mình năm nay. Cô ấy vừa xinh xắn lại biết ăn diện, hơn nữa, coi nào, cậu không nghĩ thế cơ à?"

     À ừm, tớ không biết nữa.

    "Thôi nào, chẳng phải..."

   Các cậu biết không, bố tớ sẽ ở Ấn Độ trong một năm. Bắt đầu từ mùa xuân năm nay.

    "Ấn Độ á? Sao lại tới chỗ nóng như thế?"

    Ừ, nóng lắm, bố có kể lại.

     Giữa những cuộc trò chuyện, có gì đó thôi thúc tôi đưa mắt tìm Misaki Mei. Có vẻ như cô đã rời ghế từ lúc hết tiết. Nhưng tôi không thấy Mei trong lớp. Cô ra ngoài vào giờ nghỉ giữa giờ à?

     "Cậu lo lắng chuyện gì sao? Thấy cậu cứ đảo mắt nhìn quanh mãi."

    À... không có gì.

    "Mấy ghi chú tớ gửi lúc ở bệnh viện có tác dụng chứ?"

     Ừ, phải rồi. Cảm ơn cậu nhiều lắm.

     "Có muốn dạo một vòng quanh trường trong giờ ăn trưa không? Không biết đâu là đâu cũng phiền đấy."

      Cậu học sinh đưa ra đề nghị này tên là Teshigawara. Nội quy trường bắt học sinh phải đeo bảng tên, nên chẳng cần tự giới thiệu người khác cũng biết tên của bạn là gì. Xem ra Teshigawari là bạn thân của Kazami Tomohiko, vì cậu đi cùng Kazami đến bắt chuyện với tôi.

       "Vậy thì tốt quá. Cảm ơn cậu," không quên liếc sang bàn Mei. Tiết học kế tiếp sắp đến mà cô vẫn chưa quay lại. Mặc dù...

      Tới lúc này tôi mới nhận ra một điều khác thường.

     Bàn học của Mei, nơi xa nhất ở cuối dãy bên cạnh cửa sổ hướng ra sân, hoàn toàn lạc loài so với những chiếc bàn khác trong lớp.

    Nó cực kỳ cũ kỹ.


    

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro